Đường Phong Chi Thừa Kiền

Chương 70: Ván cờ [ nhị ]




Cổ Thái y vui sướng  “Chỉ cần Tôn Tư Mạc đạo trưởng vừa đến, Hoàng Thượng còn có thể cứu.”

Thừa Kiền mỉm cười gật đầu, trong lòng tự nói, chỉ hy vọng như thế. Nếu, nếu, Tôn Tư Mạc không thể tới đúng lúc … không!! Sẽ không như thế !

Thừa Kiền không dám nghĩ thêm nữa , đơn giản nói vài câu, hỏi tình huống Cuồn Cuộn  cùng Châu nhi, biết Cuồn Cuộn  tuy rằng thực nghiêm trọng, nhưng còn sống, độc của Châu nhi tuy rằng đã lan tới tâm phế, nhưng còn có hy vọng, trong lòng cũng hơi hơi nhẹ nhàng thở ra.

Sau khi cổ Thái y cùng Hồng Ngọc  lui ra, Thừa Kiền gọi Hồng Ngọc lại , vẻ mặt còn thật sự nói “Hồng Ngọc , Châu nhi liền giao cho ngươi. Hảo hảo chiếu cố nàng.”

Vẻ mặt Hồng Ngọc  có chút mỏi mệt cũng có chút tiều tụy, gật gật đầu, nói “Điện hạ yên tâm, Châu nhi giống như muội muội nô tỳ, nô tỳ nhất định chiếu cố muội muội của mình.”

Thừa Kiền mỉm cười “Vậy là tốt rồi.”

Dứt lời, liền phất tay cho Hồng Ngọc  lui ra.

Chờ khi phòng ngủ chỉ còn lại có mình mình, Thừa Kiền lăn xe, từ từ đến giường, dừng ở nam nhân hôn mê như đang say ngủ trên giường, bình tĩnh trên mặt chậm rãi biến mất, tay phát run , chậm rãi nắm lấy tay nam nhân , mười ngón giao nhau, chậm rãi nắm chặt, cho đến khi ngón tay trắng bệch, vẫn như cũ không muốn buông ra nửa phần.

“Phụ hoàng… Không cần bỏ lại ta…” Cúi đầu như cầu xin , thanh âm nhẹ nhàng ở phòng ngủ vang lên.

Lí Phúc cước bộ bởi vậy chậm một chút .

Trong phòng ngủ yên lặng , mặt thiếu niên chôn ở trong tay nam nhân, bả vai run nhè nhẹ, có thể nghe rõ thanh âm thoát phá nức nở nhẹ nhàng vang lên, Lí Phúc lẳng lặng nhìn thiếu niên, Trung Sơn vương điện hạ, trưởng tử của Hoàng Thượng, hoàng tử mà Hoàng Thượng tối sủng ái, Hoàng Thượng… Đứa con mà hoàng thượng tối trân quý , giấu tâm tư ở nơi sâu nhất

Lặng lẽ buông thức ăn trong tay.

Không tạo ra một chút thanh âm, chậm rãi xoay người hành lễ, nhẹ nhàng lui ra, lại im lặng đóng cửa phòng.

Kinh ngạc nhìn chằm chằm cửa phòng đến phát ngốc , vẻ mặt Lí Phúc vẫn thường nghiêm nghị , nay , lần đầu tiên xuất hiện tươi cười chua sót.

Hoàng Thượng, ngài… Thành công.

Chính là, thành công như vậy, sợ cũng không phải ngài muốn đi. Điện hạ hắn… Là khổ sở như vậy…

**********

Lúc này, Trí Trúc điện .

Lí Kính đứng ở ngoài cửa sổ, nhìn Vũ Lâm quân bên ngoài không ngừng qua lại tuần tra, mặt không chút thay đổi, tay lại gắt gao nắm chặt, mẫu phi và Văn Đào, bọn họ… Không có việc gì đi?

Lúc này, bên tiểu thái giám người vội vàng tiến lên, thấp giọng nói “Điện hạ, Trưởng Tôn đại nhân gửi thư cho ngài .”

Lí Kính sửng sốt, lập tức xoay người, nhìn chằm chằm hai tay tiểu thái giám cung kính trình lên thư một lúc lâu, mới thân thủ chậm rãi cầm lấy.

Cầm lấy thư , mở ra, chỉ có hai hàng chữ :

Không rời Trí Trúc điện, giữ im lặng .

Hết thảy có ta, tin ta.

Kinh ngạc nhìn chằm chằm một hàng chữ “Tin ta” cuối cùng , Lí Kính nhớ tới đêm đó…

Sauk hi bình tĩnh trở lại, lão sư Trưởng Tôn Vô Kỵ dõi theo ánh mắt hắn, một chữ một chữ nói “ Ngươi sẽ không chết. Tin tưởng ta.”

“Lão sư, ta cũng không phải yêu quái, sao có thể bất tử a.” Hắn cười, cố gắng làm cho không khí sinh động, lão sư biểu tình nghiêm túc đứng đắn như vậy, làm cho trong lòng hắn áp lực rất lớn.

Hắn không sợ chết, từ khi hắn hiểu được dòng họ “Dương” sau, từ khi lão sư vẫn muốn hắn gần Khởi Huy điện, thân cận đại ca, hắn từng vô số lần nghĩ đến kết cục của mình , từng nghĩ tới đủ loại kiểu chết.

Cho nên, hắn thật sự không sợ.

“Tin tưởng ta, Huyền Lân, nếu ngươi chết, ta , Trưởng Tôn Vô Kỵ liền cùng ngươi chết theo .” Nhìn vào mắt hắn , lão sư chậm rãi nói , ngữ khí lơ lỏng lạnh nhạt như vậy, hắn lại nghe đến mà trong lòng run lên.

“Lão sư… Không cần hay nói giỡn như vậy…” Hắn ngượng ngùng mở miệng.

Nhưng lão sư hắn lại dùng một loại ánh mắt phức tạp mà hắn không quá hiểu được , thật sâu dừng ở hắn.

Sau, sau nữa , lão sư không hề nói. Nhưng hắn biết, điều lão sư nói là thật. Lão sư cũng không nói chuyện bản thân không thể làm , cho nên, lão sư nhất định bảo trụ hắn sao? Lão sư nhất định sẽ cố gắng làm cho mình còn sống?

Nếu chính mình  chết, lão sư cũng sẽ đi cùng ?

Nếu như vậy, kỳ thật… Cũng không phải không đúng .

Nhưng, giờ phút này, hắn chậm rãi gấp thư vào , phóng tới ánh nến, nhìn nó chậm rãi bị thiêu đốt.

Nếu, nếu mẫu phi và Văn Đào cũng không thể sống, vậy hắn một người sống thì có ý nghĩa gì?

Nhìn chằm chằm ánh nến, Lí Kính lúc này bỗng nhiên hiểu được, ngày đó bị mẫu phi hung hăng đánh một bạt tai, mẫu phi cuối cùng nói  –

“Huyền Lân, cành lá dựa vào cây , vinh hiển liền cùng vinh hiển , tổn hại đều cùng tổn hại…”

Nhìn đống tro tàn dưới đất , Lí Kính chậm rãi mở miệng “Ta muốn biết, Khởi Huy điện rốt cuộc đã xảy ra sự gì?”

Tiểu thái giám cung kính đáp “Hồi điện hạ , Hoàng Thượng rời đi Cam Lộ điện , liền trực tiếp đi Khởi Huy điện… sau không lâu, Cổ thái y, hoàng hậu nương nương, Tấn vương  điện hạ, Trưởng Tôn đại nhân, Đỗ Như Hối đại nhân, Phòng Huyền Linh đại nhân, Ngụy chinh đại nhân, Lý Tĩnh đại nhân cũng đều đi Khởi Huy điện…”

“Sau đó thì sao ?”

“Sau đó hoàng hậu nương nương ly khai Khởi Huy điện, đi Võ Chính điện, nói Ngụy vương ý đồ mưu hại Hoàng Thượng, đem Ngụy vương cấm đoán ở Võ Chính điện, bất luận kẻ nào cũng không được tùy ý xuất nhập, còn phái Vũ Lâm quân trọng điểm trông coi!”

“Ngươi nói hoàng hậu nương nương một người đi Khởi Huy điện?”

“Dạ!”

“ Thế trước đó , trước khi Hoàng Thượng đi Khởi Huy điện, Khởi Huy điện có ai đi vào?”

“Không có, trừ bỏ Châu nhi đi tìm Cuồn Cuộn ra, cũng không có những người khác ra vào .”

“Khi Hoàng Thượng đến Khởi Huy điện không lâu, Ngân  đi ra ngoài, Kim đi ra ngoài, Hồng Ngọc  cũng đi ra ngoài, Châu nhi thì sao ? Châu nhi có đi ra ngoài hay không?”

Tiểu thái giám cúi đầu suy nghĩ một hồi lâu, mới thấp giọng nói “Không có.”

Lí Kính nghiêng đầu cân nhắc một chút, lẩm bẩm nói“Như vậy vấn đề ngay tại trên người Châu nhi?”

“Lập tức tìm hiểu rõ ràng cho ta , trong khoảng thời gian Châu nhi rời đi Khởi Huy điện này, đi nơi nào? Làm cái gì? Cùng người nào tiếp xúc qua ?!” Lí Kính ngưng trọng nói.

Hắn phải biết, mẫu phi và Văn Đào có hay không động tay động chân vào sự kiện này !

Tiểu thái giám do dự một chút, thấp giọng nói “Điện hạ, Trưởng Tôn đại nhân dặn dò qua , không thể –”

“Lập tức, đi!” Lí Kính nghiêm khắc đánh gãy, nói.

Tiểu thái giám bất đắc dĩ, đành phải cung kính quỳ sát chỉ lễ lui ra.

Nhìn tiểu thái giám lui ra, Lí Kính mới thu hồi nghiêm khắc trên mặt, vẻ mặt mất mát, thấp giọng tự nói “Lão sư, thực xin lỗi…”

*********

Hàn Quang điện, sắc mặt Âm phi âm trầm ngồi ở chủ vị .

Tề vương  Lí Hữu vẻ mặt phiền táo không ngừng bước, cuối cùng, vẻ mặt phiền táo tiêu sái đến trước mặt Âm phi, gầm nhẹ nói “Mẫu phi, ngươi không phải nói đã chuẩn bị bên Vũ Lâm quân tốt lắm sao? Vì cái gì hiện tại chúng ta đi ra cũng đều đi không được?!”

Âm phi trừng mắt “Ngươi đây là khẩu khí cùng mẫu phi nói chuyện sao?”

Lí Hữu bị kiềm hãm, sau một lúc lâu mới ngượng ngùng mở miệng “Mẫu phi, là nhi thần lỗ mãng.”

Âm phi hừ lạnh một tiếng, chậm rãi đứng dậy, âm trầm mở miệng “Hiện tại chúng ta không nên ra mặt, mặc kệ Hoàng Thượng hiện tại rốt cuộc ra sao , chúng ta đều chỉ có thể ở Hàn Quang điện .”

“Nhưng là, mẫu phi, dạng này, kia, kia không phải tiện nghi bọn Lí Thừa Kiền sao?!” Lí Hữu vội vàng quát.

Âm phi lạnh lùng cười “Ngươi cảm thấy bọn Hầu Quân Tập sẽ để hắn thực hiện được sao? Ngươi cảm thấy Lương vương bọn họ sẽ để hắn thực hiện được sao?”

Lí Hữu sửng sốt, lập tức hắc hắc cười quái dị “Mẫu phi nói có lý, kia mẫu phi, chúng ta chỉ cần…”

Âm phi thản nhiên cười, tươi cười cũng là âm trầm “Đốt lửa, xem diễn!”

**************

Nói sau , lúc này trong điện Thiều Nguyệt , Dương phi nhíu mày ngồi, Lương vương Lí Âm tuy rằng ngồi ở dưới tay Dương phi, cũng thỉnh thoảng đứng dậy  nhìn Vũ Lâm quân xung quanh qua lại tuần tra bên ngoài.

“Văn Đào, ngươi đừng nhìn. Nhìn, cũng vô dụng, bọn họ sẽ không cho chúng ta đi ra ngoài.” Dương phi thấp giọng thở dài, lắc đầu nói.

“Mẫu phi! Nhưng hiện tại …” Lí Âm nhíu mày, thấp giọng căm giận nói “Chẳng lẽ cứ thế để tiện nghi Lí Thừa Kiền cùng Lí Hữu sao?!”

“Chúng ta, việc có thể làm, chỉ có chờ!” Dương phi thản nhiên nói.

Lí Âm nghĩ phản bác, nhưng nhìn vẻ mặt Dương phi nghiêm túc, đành phải căm giận xoay người tọa hạ. Trong lòng cân nhắc, ngày mai tìm Lí Hữu xem xem tin tức.

*******************

Xuân Phong lâu  , vẻ mặt Trưởng Tôn Vô Kỵ ngưng trọng nói xong tin tức mà Lý Tĩnh chuyển cáo cho hắn.

Trầm Quân Nguyên sửng sốt, trong lòng phức tạp, nghĩ Hoàng Thượng cùng Thừa Kiền là loại ràng buộc kia , trong lòng không khỏi thở dài.

Nhưng lại lo lắng hỏi “độc của Hoàng Thượng có thể giải đi?”

Trưởng Tôn Vô Kỵ chậm rãi lắc đầu, nhưng lại ngưng trọng thấp giọng nói “Mặc kệ có thể giải hay không, ngươi hiện tại phải chú ý là, từ giờ trở đi, ngươi không cần rời đi Xuân Phong lâu , cũng không cùng bất luận kẻ nào có tiếp xúc gì!”

Trầm Quân Nguyên ngẩn ra, lập tức đứng dậy , cả giận nói “Các ngươi hoài nghi ta?! Hay là phòng bị ta?!”

Trưởng Tôn Vô Kỵ chậm rãi lắc đầu “Ngươi hiểu được, chúng ta giao tình vài thập niên. Không phải hoài nghi, cũng không phải phòng bị, là bảo hộ…”

Trầm Quân Nguyên ngẩn ngơ, lập tức vô lực suy sút tọa hạ, sau một lúc lâu, mới tối nghĩa mở miệng “Chẳng lẽ , hậu nhân Đại Tùy chúng ta nhất định cả đời đều phải sống như vậy , sống đến không giống người thường sao ?”

Trưởng Tôn Vô Kỵ chậm rãi đứng dậy, trong đầu nhớ tới một thiếu niên rõ ràng họ Lý, nhưng cũng chảy huyết mạch hậu nhân Đại Tùy…

Nhịn không được thấp giọng mở miệng “Chờ Hoàng Thượng tỉnh lại, thì tốt rồi.”

Trầm Quân Nguyên ngửa đầu thở dài, lại quay đầu ngưng trọng hỏi “Trong cung hộ vệ có tăng mạnh đi? Vô Cấu bọn họ thế nào?”

“Ngươi yên tâm, Trung Sơn vương điện hạ sẽ không cho bọn họ có việc.” Nhớ tới hôm nay ở Khởi Huy điện, nghe được một phen bố trí. Trưởng Tôn Vô Kỵ nhịn không được gật đầu nói “Điện hạ xử lý sự tình rất là ổn thỏa, nhất định sẽ an xếp hảo hảo.”

“Vậy là tốt rồi.” Trầm Quân Nguyên   nói, nhớ tới mấy con chuột kia luôn phải lưu ý , liền mở miệng hỏi “Chuyện của Hoàng Thượng có lẽ cùng mấy con chuột kia có liên quan, có lẽ, chúng ta nên tất yếu tra xét một chút.”

Trưởng Tôn Vô Kỵ chậm rãi lắc đầu nói  “Tin tưởng ta, hiện tại việc tối trọng yếu của ngươi chỉ có một , bảo toàn im lặng , không cần lại có động tác gì. Hoàng Thượng đã có ngươi là quân cờ chỗ tối , tin tưởng ở địa phương khác cũng có. Chuyện này cũng nhất định còn có những người khác đang bắt tay truy tra . Ngươi sẽ không cần quản.”

Trầm Quân Nguyên   nhíu mày, đang muốn phản bác.

Trưởng Tôn Vô Kỵ nâng tay chặn đứng, nhìn chằm chằm Trầm Quân Nguyên “Ta không muốn Quan Âm Tì nàng thống khổ. Ngươi nên biết, ngươi cùng Quan Âm Tì có thể có hôm nay, là cỡ nào không dễ.”

Trầm Quân Nguyên há miệng thở dốc, cuối cùng, vẫn là yên lặng nhắm lại.

***************

Mà lúc này , Hầu Quân Tập  phủ đệ.

Hạ Lan Sở Thạch  phiền táo mở miệng “Nhạc phụ, ngươi nói, ta cũng là thống lĩnh của Vũ Lâm quân, Lý Tĩnh kia thế nhưng triệt chức của ta, không chuẩn ta tái tiến vào cung! Hắn dựa vào cái gì nha!”

“Chỉ bằng trên tay hắn có thủ dụ Hoàng Thượng — Hồng Ngọc  phong phượng bội!” Hầu Quân Tập  lẩm bẩm nói “Không nghĩ tới a không nghĩ tới, Hồng Ngọc  phong phượng bội mà năm đó Hoàng Thượng ban cho Trung Sơn vương, thế nhưng chính là thủ dụ của Hoàng Thượng, nguyên lai, mặt sau phượng bội khắc đúng là con rồng. Hoàng Thượng năm đó chiêu cáo nói , ngay mặt khắc hồng phượng, mặt trái khắc ngọc long chính là Hồng Ngọc  phong phượng bội! Hoàng Thượng lại từ năm đó liền ban cho Trung Sơn vương!”

“Nhạc phụ!” Hạ Lan Sở Thạch  đứng dậy, hoài nghi nói “Ta sao  không có nghe nói qua Hoàng Thượng có thủ dụ?”

Hầu Quân Tập  hừ lạnh một tiếng “Ngươi đương nhiên chưa từng nghe qua! Thủ dụ Hoàng Thượng chỉ nói qua với những lão tướng công thần sớm đi theo người , gần nhất là biểu hiện ân sủng của Hoàng Thượng đối chúng ta, thứ hai, cũng là dự phòng vạn nhất! Hoàng Thượng nói qua, nếu có tình huống khẩn cấp, thủ dụ liền đại biểu Hoàng Thượng!”

Hạ Lan Sở Thạch  sắc mặt trắng nhợt “Kia, nhạc phụ, Hoàng Thượng thế nhưng cho Trung Sơn vương một vật trọng yếu như vậy, có thể hay không –”

Hầu Quân Tập  xua tay, nhíu mày nói  “Hiện tại đừng nghĩ nhiều như vậy, hiện tại tối trọng yếu là, chúng ta phải tiếp cận Ngụy vương, hiểu rõ tình huống!”

Hạ Lan Sở Thạch phiền muộn đặt mông tọa hạ, căm giận nói,“Chúng ta đều vào cung không được, sao  tiếp cận Ngụy vương?!

“Chờ, chờ ngày mai! Chờ ngày mai hướng nghị.” Hầu Quân Tập  trầm giọng nói.