Đường Phong Chi Thừa Kiền

Chương 72: Ván cờ [ trung ]




Khi Từ Trụ  mang theo Tôn Tư Mạc vội vàng tiến vào khi, Thừa Kiền lăn xe tiến lên “Tôn đạo trưởng!”

Tôn Tư Mạc vừa định hành lễ, Thừa Kiền liền vội vàng mở miệng nói “Đạo trưởng, nghi thức xã giao này liền miễn đi, thỉnh Tôn đạo trưởng bắt mạch phụ hoàng cho ta.”

Tôn Tư Mạc đáp ứng nói “Điện hạ, đừng vội, bần đạo mang đến ‘Thiên Cơ thảo’, độc Hoàng Thượng cam đoan có thể giải. Điện hạ, ngài cứ yên tâm đi.”

Thừa Kiền vui vẻ “Vậy phiền toái đạo trưởng nhanh dùng dược đi.”

Tôn Tư Mạc có chút dở khóc dở cười “Điện hạ, ít nhất cho bần đạo cấp Hoàng Thượng bắt mạch chẩn đoán đi đã .”

Thừa Kiền có chút xấu hổ cười.

Tôn Tư Mạc cười cười “Điện hạ , quan tâm sẽ bị loạn a.”

Tôn Tư Mạc dứt lời, liền tiến lên cấp Thái Tông đế tinh tế kiểm tra miệng vết thương, vừa cẩn thận bắt mạch, mới đứng dậy, vẻ mặt ngưng trọng chắp tay nói “Điện hạ, độc của Hoàng Thượng thuộc loại lần thứ hai trúng độc, hiện tại bần đạo dùng Thiên Cơ thảo cấp Hoàng Thượng giải độc, nhưng là…” Tôn Tư Mạc có chút do dự.

“Nhưng là cái gì? Đạo trưởng thỉnh nói thẳng .” Thừa Kiền vội hỏi.

“Vừa mới bần đạo tới gặp điện hạ là lúc đi trước nhìn Thiên Trúc thử, phát hiện, người dụng độc này rất âm hiểm , ngày đó Thiên Trúc thử sau khi cắn người đầu tiên thì độc tính sẽ phát sinh biến hóa, cho nên, vị Châu nhi cô nương kia bị cắn đầu tiên , bần đạo có thể bằng vào kim châm cùng Thiên Sơn tuyết liên cứu trị, nhưng Hoàng Thượng lại không thể, thế nào cũng phải dùng hai nhánh Thiên Cơ thảo. Nhưng bần đạo lần này chỉ mang đến hai nhánh Thiên Cơ thảo, vốn là vì cấp điện hạ trị chân, nếu đều cấp Hoàng Thượng , chân điện hạ…kia …”

Thừa Kiền vừa nghe, nhẹ nhàng thở ra, cười cười nói “Không quan hệ, chân của ta không trọng yếu, chỉ cần phụ hoàng an khang là tốt rồi. Đạo trưởng, ngài dùng dược đi.”

Tôn Tư Mạc dừng một chút, liền mở miệng nói “Vậy bần đạo dùng dược.”

Thừa Kiền lại nhìn nhìn bốn phía, trong phòng ngủ chỉ có Lí Phúc cùng Từ Trụ , liền thấp giọng ngưng trọng nói “Chuyện Tôn đạo trưởng vội tới chữa bệnh cho phụ hoàng không được tiết lộ ra ngoài, Từ tướng quân, thời điểm ngươi tới, hẳn là không bị người biết chứ ?”

Từ Trụ chắp tay nói “Điện hạ yên tâm, thời điểm thần mang Tôn đạo trưởng vào không có bị người khác phát hiện.”

Thừa Kiền gật đầu, lại thấp giọng dặn “Vừa mới , lời Tôn đạo trưởng không thể tiết lộ ra ngoài, nếu mẫu hậu cùng phụ hoàng ta hỏi, các ngươi cũng không được nói về chuyện của Thiên Cơ thảo!”

Lí Phúc cùng Từ Trụ  nhìn nhau, trong lòng đều thở dài, nhưng trên mặt chắp tay cung kính đáp ứng .

Thừa Kiền đưa lưng về phía Tôn Tư Mạc, cho nên không có chú ý tới kim châm trên tay Tôn Tư Mạc hơi hơi động một chút, theo bản năng ngẩng đầu nhìn hướng Thái Tông đế đang nhắm chặt hai mắt . Thấy khóe mắt Thái Tông đế tựa hồ có chút ướt át.

Thừa Kiền lại quay đầu nhìn về phía Tôn Tư Mạc chuyên chú thi châm, tuy rằng không nghĩ rời đi, nhưng lúc này, là thời kì mấu chốt , Thừa Kiền vẫn phải cho Lí Phúc lưu lại, đem Từ Trụ  gọi ra.

“Từ tướng quân, Lương vương cùng Tề vương  hôm nay hoặc sáng mai sẽ có hành động, Âm Hoằng Trí người kia, các ngươi theo sát, còn Tấn vương  ở Lưỡng Nghi điện, ta phỏng chừng, hắn hẳn là hôm nay sẽ tiếp xúc Hầu Quân Tập .”

Từ Trụ  trong lòng khâm phục, cung kính chắp tay nói “Điện hạ trí tuệ, thần liền đi.”

Nhìn Từ Trụ  lui xuống, Thừa Kiền mới vội vàng quay lại phòng ngủ.

*********

Lí Âm vụng trộm rời đi hoàng cung, một đường vội vàng, rốt cục đã tìm đến Xuân Phong lâu .

Đồng thời, Hầu Quân Tập  vừa mới rời đi hoàng cung, vừa định lên ngựa, Âm Hoằng Trí liền vội vàng lên đây, vẻ mặt nịnh nọt cười “Hầu tướng quân, quấy rầy. Tại hạ có một chuyện mua bán , không biết Hầu tướng quân có thể có hứng thú?”

Hầu Quân Tập  nhìn chằm chằm Âm Hoằng Trí sau một lúc lâu, mới chậm rãi mở miệng“Kia , Âm đại nhân đi đến phủ đệ của ta ngồi một lúc , dùng chén trà đi.”

********

Lý Tĩnh phủ đệ.

Ngụy Chinh buông một viên bạch kì, thở dài thật dài “Có vài kẻ thật sự là ngu xuẩn a.”

“Tâm địa lớn mà , còn ngươi ngay cả biện pháp cũng không có !” Lý Tĩnh lắc đầu nói.

Ngụy Chinh nhìn chằm chằm quân cờ trên bàn cờ, lẩm bẩm nói “Thực ngốc nha , bọn họ nghĩ mình đã gặp thiên thời địa lợi nhân hoà, có thể đạt được mục đích xấu xa của họ , kỳ thật bọn họ bất quá đều là quân cờ trong tay Hoàng Thượng thôi.”

“Ngươi không lo lắng sao?” Lý Tĩnh tà liếc Ngụy Chinh một cái, hỏi.

“Lo lắng cái gì?”

“Hoàng Thượng a”

“Hoàng Thượng không có việc gì.” Ngụy Chinh từ từ nói.

“Ngươi tự tin a.” Lý Tĩnh lắc đầu thở dài, nhìn bạch kì đã muốn thất thế.

Ngụy Chinh từ từ uống trà, hắn đương nhiên tự tin, hoàng thượng có thể trực tiếp sảng khoái yêu cầu hắn dâng sớ lập thái tử , rõ ràng chính là vỏ bọc cho một đại ván cờ!

*****

Đêm khuya. Từ Trụ  ngồi ở nóc nhà Xuân Phong lâu  , bên cạnh ngồi Trầm Quân Nguyên đang cau mày.

“Ngươi đem ta áp lên đây là nhìn ngươi uống rượu sao ?” Trầm Quân Nguyên nhìn chằm chằm Từ Trụ  không ngừng uống rượu nhíu mày hỏi.

“Điện hạ lo lắng ngươi, bảo ta vô luận sao đều đến nhìn ngươi, không cho ngươi đi làm chuyện điên rồ.” Từ Trụ  giận dữ nói, liếc mắt Trầm Quân Nguyên   một cái “Thật sự là ngươi không nhìn được người có tấm lòng a !” Lại quay đầu lẩm bẩm nói “Chuột này sao không động a?”

“Hiện tại đều đã xác định hướng đi của chuột, các ngươi còn chờ cái gì?” Trầm Quân Nguyên   lạnh lùng hỏi.

“Điện hạ nói, phải đợi Tề vương  động, mới xuống tay.” Từ Trụ  miễn cưỡng nói.

“Tề vương ?” Trầm Quân Nguyên   nhíu mày.

“Nói cho ngươi cũng không sao .” Từ Trụ  miễn cưỡng mở miệng“Bốn năm trước, Hoàng Thượng phát hiện Âm Hoằng Trí hành động khác thường, cấm vệ nhị quân từ khi đó bắt đầu liền theo dõi hắn, hắn cùng Âm phi , Tề vương  mưu đồ bí mật, vẫn ẩn núp ở bên người Hạ Lan Sở Thạch , kích động Hạ Lan Sở Thạch  châm ngòi Ngụy vương cùng Lương vương nháo sự. Lần này, hắn mưu hại Trung Sơn vương, giá họa Ngụy vương, kích động Lương vương đoạt ngôi , làm cho Tề vương  được lợi. Hiện tại, Tề vương  cố ý thả ra tin tức sai lầm, làm cho Lương vương nghĩ, Tề vương  sẽ xuống tay, Lương vương kia sẽ nhảy ra, cùng Trung Sơn vương điện hạ đánh nhau chết sống, đến lúc đó, hắn lại liên hợp với Hầu Quân Tập  giúp Tề vương , liền ngư ông đắc lợi…”

Trầm Quân Nguyên  càng nghe , mày càng nhanh nhăn, ách thanh hỏi “Như vậy… Hoàng Thượng ngay từ đầu cái gì đều biết hết !”

Từ Trụ dừng một chút, chích thản nhiên nói “Hết thảy đều được Hoàng Thượng đoán trước.”

Trầm Quân Nguyên   giận dữ “Vậy Hoàng Thượng là cố ý trúng độc? Hoặc là… Hắn muốn cho Thừa Kiền trúng độc?!” Trầm Quân Nguyên nghiến răng nghiến lợi.

Từ Trụ  trầm mặc một hồi, chính là thấp giọng nói “Hoàng Thượng chính là muốn mượn cơ hội này, làm cho Trung Sơn vương điện hạ nắm trong tay cấm vệ nhị quân thôi.”

Trầm Quân Nguyên sửng sốt. Nhưng vẫn như cũ cả giận nói “Vậy hắn sẽ không nghĩ tới, Thừa Kiền sẽ như thế nào  sao?”

Ngón tay Từ Trụ  hơi hơi xiết chặt, âm thanh lạnh lùng nói “Ngươi không hiểu!”

“Ta sao  không hiểu?!” Trầm Quân Nguyên  nổi giận.

Từ Trụ  không hề mở miệng, chính là nặng nề uống rượu.

Nhớ tới ngày ấy, ở trong Cam Lộ điện…

“Từ Trụ , nếu trẫm xảy ra chuyện gì , ngươi liền đem khối long bội này giao cho Kiền Nhi.” Hoàng Thượng cởi ngọc bội bên hông xuống đưa cho hắn.

“Hoàng Thượng, này…”

“Ngươi là thống lĩnh cấm vệ nhị quân, trẫm vì sao làm như vậy, ngươi hẳn là hiểu được.” Hoàng Thượng cười nhẹ, nói “Đó là một cơ hội, có thể cho Kiền Nhi hiểu được cấm vệ nhị quân tồn tại, cũng có thể cho cấm vệ nhị quân quen thuộc Kiền Nhi. Tin tưởng trẫm, cấm vệ nhị quân sẽ nhận Kiền Nhi.”

“Hoàng Thượng, ngài làm như vậy thật sự rất mạo hiểm! Thần không tán thành!”

“Từ Trụ , ngươi… Vẫn đều không thành thân, là nghĩ đến Trầm Quân Nguyên đi?”

[ Nguyệt : Trời ơi , ta nghi ngay mà ==” . Nhưng mà thích Trưởng Tôn lắm . Nên không ủng hộ đc -.-“ ]

“Hoàng Thượng, đó là việc tư của thần!”

“Ha ha, Từ Trụ , ngươi hiểu được.”

“Hoàng Thượng, thần không hiểu!”

“Ha ha, có khi, vì cá nhân, ngươi bất tri bất giác vì hắn lo lắng đến hết thảy, vì hắn tính tẫn từng thứ , muốn cho hắn sở hữu thứ tốt nhất… Ngươi không phải là như thế này đối Trầm Quân Nguyên   sao?”



Lấy lại tinh thần, mắt nhìn người trầm tư đang ngồi ở bên người mình, trong lòng cười khổ, chính là hiểu được, cho nên, mới… Ai.

Hoàng Thượng , lần này xem như hao hết tâm tư đi?

Đem cấm vệ nhị quân cho Trung Sơn vương,  tương lai, cho dù tân hoàng đăng cơ, cũng sẽ không có người nào có thể bị thương đến Trung Sơn vương.

Chính là, nghĩ lại lời Tôn Tư Mạc nói , Từ Trụ  trong lòng cảm khái, Hoàng Thượng nếu đã biết , như vậy , sẽ phi thường hối hận đi.

***********

Lúc này, trong hoàng cung, Khởi Huy điện.

Tôn Tư Mạc nhìn ánh mắt Thái Tông đế hơi hơi vừa động, nhẹ nhàng thở ra, đang chuẩn bị xoay người nói cho Thừa Kiền, bên ngoài Lí Phúc vội vàng tiến vào thấp giọng bẩm báo cái gì, Thừa Kiền nhíu mày, cho Lí Phúc phụ giúp mình đi ra ngoài.

“Đạo trưởng…” Thanh âm khàn khàn đến cực điểm vang lên.

Tôn Tư Mạc cúi đầu, thấy Thái Tông đế rốt cục chậm rãi mở mắt. Chắp tay nói “Hoàng Thượng, ngài cảm thấy thế nào? Ngài đừng nói vội , uống trước miếng nước.”

Thái Tông đế cũng chậm rãi lắc đầu, thanh âm khàn khàn , cúi đầu hỏi “Thiên… Cơ… Thảo… Thật sự đã không còn ?”

*********

Không thể không rời đi phòng ngủ , Thừa Kiền nhíu mày nghe Lí Phúc tấu.

“Ngươi là nói Tề vương  cũng rời đi hoàng cung?” Thừa Kiền cân nhắc một hồi, thấp giọng nói “Phân phó xuống dưới , khống chế Hàn Quang điện cùng Thiều Nguyệt điện.” Dừng một chút, lại mở miệng nói “Chú ý, trăm ngàn đừng cho Ngô vương rời đi Trí Trúc điện.”

Lí Phúc cung kính ứng hạ, xoay người đi xuống.

Nhìn Lí Phúc cung kính đi xuống, Thừa Kiền mới tự mình lăn xe đến phòng ngủ , vừa định đẩy ra phòng ngủ, bỗng nhiên thanh âm phụ hoàng khàn khàn truyền đến, Thừa Kiền vui vẻ, đang muốn đi vào khi, bỗng nhiên lại nghe –

Tôn Tư Mạc sửng sốt, lập tức khẽ lắc đầu cười khổ “Hoàng Thượng, quả nhiên ngài cái gì cũng đều nghe được. Hoàng Thượng, bần đạo cũng là cơ duyên ngẫu nhiên có được hai nhánh Thiên Cơ thảo này. Hoàng Thượng, bần đạo năm đó đưa cho ngươi bách thảo đan có thể giải trăm độc, lần này, ngài có thể sống đợi bần đạo đến cũng là vì ngài đã dùng một nửa viên Bách thảo đan , còn lại một nửa đâu? Hoàng Thượng, vì sao ngài không dùng?

Thái Tông đế nhăn mày trả lời, chậm rãi nhắm mắt lại, sau một lúc lâu, mới khàn khàn nói “Đạo trưởng, vô luận sao , kính nhờ ngài tìm một gốc cây Thiên Cơ thảo… chân Kiền Nhi…”

Tôn Tư Mạc than nhẹ một tiếng  “Hoàng Thượng, cơ duyên gì đó, chỉ một lần thôi a.”

Ngón tay Thái Tông đế chậm rãi gấp khúc, nắm chặt, ngón tay cắm thật sâu vào da thịt .

Tôn Tư Mạc trong lúc vô ý thoáng nhìn, trong lòng thấp giọng thở dài.

Nấp ngoài phòng ngủ , Thừa Kiền cũng lăng lăng xuất thần, phụ hoàng, quả nhiên là cố ý…

Ngón tay không khỏi xiết chặt bào sam, nhớ tới ngày đó phụ hoàng cảnh giác như vậy , không cho hắn tiếp cận Cuồn Cuộn , trong lòng tối nghĩa không thôi.

Nhưng Thừa Kiền vẫn là hơi hơi hít sâu, cố gắng điều chỉnh cảm xúc, mới thử cười cười, đẩy ra cửa phòng ngủ.

Mà trong phòng ngủ , Tôn Tư Mạc cùng Thái Tông đế đột nhiên an tĩnh lại, chợt nghe một tiếng kinh hỉ thấp gọi “Phụ hoàng!”

Thái Tông đế mạnh mẽ mở to mắt, nhìn về phía Thừa Kiền ngồi ở xe lăn , mặt mày cong cong cười đối với hắn, gầy, sắc mặt cũng không dễ nhìn , hốc mắt đột nhiên toan sáp, trước mắt đột nhiên mông lung, cái gì cũng thế , cứ như vậy chậm rãi chảy xuống…