Dưỡng Quỷ

Chương 40




CHƯƠNG 40

Sau đó,Dương Hoằng lại bị dẫn trở về,nàng đần độn vượt qua vài ngày ác mộng kia, liền bắt đầu trốn, luôn tìm cách lẩn trốn,nhưng mỗi lần đều bị Trần Đông bắt được, từ hảo hảo khuyên bảo đến nhục mạ thi bạo,cuối cùng nhìn đến hành động biến thái của Trần Đông, nàng đã hoàn toàn bỏ cuộc.

Nàng bắt đầu ngoan ngoãn nghe lời Trần Đông,không hề phản kháng.

Nhìn Dương Hoằng nhu thuận như vậy, Trần Đông rất vui vẻ,cũng thực yên tâm. Nói thật, Dương Hoằng nghe lời như vậy khiến hắn càng thương nàng hơn,hắn mua cho nàng những món trang sức đẹp đẽ hoặc quần áo tốt nhất,còn cho nàng một khoản tiền lớn,dù sao chỉ cần hắn có thể nghĩ đến thì hắn đều thực hiện.

Mà cái gia đình này đã giống như một tấm gương, từ từ vỡ nát.

Trần Đông cùng vợ hắn luôn luôn khắc khẩu,Trần Lệ chứng kiến tất cả,sau đó đổ mọi tội lỗi lên đầu Dương Hoằng.

Chị gái kia cướp hết mọi thứ của nàng, ba ba cũng không còn sủng ái nàng nữa.

Chỉ có điều Trần Đông không hề biết , mỗi khi hắn có việc phải ra ngoài,vợ hắn liền thi ngược Dương Hoằng,tàn bạo tra tấn đến thương tích chồng chất.

Một lần, hắn vừa về đến nhà liền bắt gặp cảnh ấy, hắn không nói hai lời liền nắm lấy đầu vợ mình dùng sức đập vào tường.

Dương Hoằng đang nằm trên mặt đất mặt không đổi sắc nhìn hành động dã man của Trần Đông không lời nào, chỉ cười.

Tiếng đánh đập vang lên không ngừng,Trần Lệ chạy qua đá vào người Dương Hoằng “Bại hoại! Mau cút khỏi nhà ta!”

****

_ “Ả đã làm gì ngươi ?” Buổi tối, Trần Đông mệt mỏi ngồi xổm bên giường nhìn vết thương chằng chịt trên người nàng,sắc mặt Dương Hoằng tái nhợi nhìn người đang lo lắng cho mình,Trần Đông thích nàng , cho nên lúc đó hận không thể cho vợ hắn thêm một bạt tay.

Dương Hoằng yếu ớt thì thào “Nàng đánh ta…nàng vừa đánh vừa đá…Nàng nhục mạ ta,nàng nói ta là thứ đê tiện bại hoại, nàng mắng ta dơ bẩn…”

Lời này thành công khiến Trần Đông khơi mào lửa giận.

Hắn rời đi, Dương Hoằng khẽ nhếch miệng cười,hắn cứ tưởng hắn nhìn lầm rồi.

Chuyện vợ mình ngược đãi Dương Hoằng chắc hẳn không phải là giả, nàng chịu không nổi sự xuất hiện của Dương Hoằng.

Trần Đông cũng không để tâm đến hàm ý ẩn chứa trong nụ cười của Dương Hoằng. Nhưng đứa con gái T của hắn tựa hồ cũng thay đổi,theo  từ đầu hay khóc nháo dần dần trở nên trầm mặc hơn, lần cuối cùng nàng khóc đã nói với Trần Đông thế này “Ba ba đáng ghét! Chị gái đáng ghét! Ta không muốn nhìn thấy các ngươi! Ngươi mau đuổi chị kia đi! Đuổi đi đi! Ta không muốn nhìn thấy mặt ả!” Đó là lần Trần Đông lại vì Dương Hoằng mà cãi nhau với vợ mình, cũng là lần cuối cùng hắn nghe Trần Lệ nói chuyện.

Vợ hắn phát hiện hắn cùng Dương Hoằng tư thông với nhau là khi nàng ra ngoài dạo phố cùng với bạn bè vào một buổi trưa, hắn không nghĩ đến nàng sẽ quay lại, không ngờ được là lúc đi nàng quên mang bóp tiền ở nhà, đi được nửa đường liền quay về lấy.

Lúc đó, hắn đang đè lên người Dương Hoằng, lột sạch sẽ quần áo trên người Dương Hoằng, vợ hắn xông tới,nàng  thét chói tai, theo sau là Trần Lệ, hai người đang đứng ở cửa.

Chuyện cứ như vậy bị phát hiện,hắn kích động đứng lên,Dương Hoằng vẫn không nhúc nhích,cơ thể xích lõa lộ ra trước mặt mọi người, thân mình bắt đầu run rẩy,nước mắt theo khóe mắt trào ra, phát ra tiếng cười trào phúng.

Vợ hắn sợ tới mức sắc mặt tái nhợt,khàn cả giọng không ngừng hô tên Trần Đông “Trần Đông! Các ngươi! Các ngươi!”

Nàng giận dữ công tâm,cuối cùng chịu không được mà ngất xỉu,Trần Lệ hoảng hốt ôm lấy mẹ mình, oán hận nhìn Trần Đông,sau đó hung tợn trừng Dương Hoằng “Hai người các ngươi thật ghê tởm!”

Chuyện đã xảy ra thì không còn cách nào cứu chữa.

Vợ hắn vừa tỉnh dậy liền làm ầm ĩ với hắn, nói như thế nào thì hắn cũng là kẻ có lỗi, ngày đó Trần Đông không đánh trả, mặc cho nàng cứ tùy tiện vừa khóc vừa nháo ,cứ như vậy  giằng co nửa ngày.

Tựa hồ vẫn chưa hả giận,vợ hắn đùng đùng vọt vào phòng,nắm lấy Dương Hoằng, cho nàng một bạt tay “Con tiện nhân này! Đúng là thứ bại hoại!”

Trần Đông chạy vào phòng, nhưng không ngăn cản, chỉ nói một câu “Có chuyện gì thì cứ tìm ta! Tất cả là lỗi của ta!”

Vợ hắn càng điên tiết hơn, không ngừng đánh chữi Dương Hoằng, ra tay rất nặng.

Trần Lệ đang đứng nhìn, bỗng nhiên nói một câu “Ba ba, ngươi thật kinh tởm.”

Dương Hoằng vẫn không phản ứng, để cho vợ hắn muốn làm gì thì làm, chỉ dùng đôi mắt vô hồn nhìn Trần Đông,làn da trắng nõn chằng chịt những dấu xanh tím, giống như một con búp bê vải rách nát lẳng lặng  nhìn Trần Đông, không rên một tiếng.

Trần Đông chịu không nổi ánh mắt như vậy, xoay người bước đi.

Dương Hoằng đột nhiên đứng lên, nàng phản kháng,bởi vì phẫn nộ mà tích tụ cường đại khí lực,liền liều mạng túm lấy người vợ đã mệt không chịu nổi của hắn, hung hăng đập vào tường, nặng nề phát ra tiếng vang,lực đạo rất lớn,một chút một chút, vợ hắn không hề phòng bị, đột nhiên bị phản kích liền vô lực phản kháng.

Trần Đông vội vàng ngăn lại,vợ hắn bị đánh vỡ đầu, thân thể dán vào tường,máu tươi dính trên vách tường chậm rãi chảy xuống.

Cả người mềm nhũn trợt xuống,không còn hô hấp.

Dương Hoằng dừng tay, nhìn chằm chằm hai bàn tay mình, hoảng sợ thất thanh thét lên.

Mà Trần Đông lúc này đột nhiên nhớ tới con gái vẫn còn đang đứng ngoài cửa,hắn chạy ra,dùng thân thể ngăn cản hai mắt đang trợn to của Trần Lệ, thanh âm mang theo run rẩy “Đừng nhìn! Đừng nhìn! Đây không phải là thật, không phải là thật.”

Mà con gái hắn thì không ngừng run rẩy,bởi vì sợ hãi quá độ là ngất đi.

_”Không,không, không, không phải ta giết, không phải ta giết…” Dương Hoằng lắc đầu, nhìn trân trân hai bàn tay mình ,không ngừng lảm nhảm.

Trần Đông đặt Trần Lệ qua một bên,hai chân như nhũn ra đi về phía vợ mình, hắn cúi người, thăm dò hơi thở của nàng..

Tay hắn cứng đờ, cả người ngã ngồi trên mặt đất.

Đã chết…đã chết…vợ hắn đã chết…

_”Không, không phải ta giết.” Dương Hoằng dùng sức chùi đi vết máu dính trên tay mình,kết quả càng làm càng bẩn,tựa như một con quái vật cả người đầy máu.

Trần Đông coi như  trấn định, không lâu sau liền đứng lên,trong đầu suy tính rất nhiều, vợ hắn đã chết…Là Dương Hoằng giết,nếu cảnh sát truy cứu, sẽ lòi ra hành vi mà mình đã làm với Dương Hoằng,như vậy thì mình cũng tiêu đời.

Không, không thể để việc này phát sinh.

****

_”Đẩy nàng xuống.” Trần Đông ngẩng đầu, lãnh tĩnh nhìn Dương Hoằng,Dương Hoằng mờ mịt nhìn hắn, Trần Đông lại lạnh lùng nói “Đẩy nàng xuống! Nàng không phải do ngươi giết! Đẩy nàng xuống! Mau đẩy xuống, như vậy sẽ không liên quan gì đến ngươi!”

Dương Hoằng vẫn còn chưa hết kinh ngạc, nàng máy móc ngồi xổm xuống,nâng dậy thi thể đang nằm trên mặt đất,dùng sức ôm tới cửa sổ,ném xuống…

Hắn đã có sẵn một lý do chính đáng,bởi vì tình cảm vợ chồng có vấn đề,vợ hắn luẩn quẩn trong lòng mà nhảy lầu tự tử. Thuận lý thành chương lại có thể giải quyết được phiền toái. Trần Đông nhịn không được mà cảm thấy cao hứng. (?)

Lau sạch vết máu trong phòng,nhìn vết máu dính trên tường vẫn không có cách nào tẩy sạch ,Trần Đông tìm cái gì đó che đi.

Sau đó , hắn gọi điện báo cảnh sát. Tất cả đều được an bài thật thỏa đáng,Dương Hoằng dại ra ngồi bên giường,Trần Lệ vẫn còn đang hôn mê, hắn có thể nói vì thấy mẫu thân tự sát mà sợ hãi quá độ, sau đó đưa Trần Lệ vào bệnh viện,thông đồng với bác sĩ,làm cho nàng tạm thời không cần tỉnh,chờ mọi chuyện êm xuôi rồi tỉnh lại cũng chưa muộn.

Hắn đã lên kế hoạch tốt lắm,Trần Đông giải quyết mọi chuyện một cách hoàn hảo, khi lấy khẩu cung hắn tỏ ra vô cùng bi thương,vô cùng đau đớn mà khóc lớn,hết thảy đều thật hoàn mỹ,hơn nữa lúc sáng hắn cũng đã nghĩ xong câu trả lời khi bị thẩm vấn, về phẩn Dương Hoằng, tất nhiên cảnh sát cũng không thể moi ra cái gì,nàng đã sợ đến choáng váng,mà nàng còn là kẻ giết người,nàng chỉ có thể phối hợp, thật phối hợp.

Chuyện lúc sau,thì như đám người Đặng Dương đã biết. Hắn bán nhà cho người khác, dẫn theo con gái rời đi.

_Còn Dương Hoằng thì sao ?

_”Dương Hoằng, mấy ngày sau cũng mất tích….Ta cũng không biết đi nơi nào.” Trần Đông hơi thở mỏng manh.

_”Chuyện qua đi,con gái ta bị rất bệnh nặng, sau khi khỏi bệnh thì trở nên rất trầm lặng, không cho ta tới gần,cái gì cũng không chịu nói với ta. Ta biết nàng hận ta, hận ta…” Trần Đông nhắm mắt lại, lắc đầu.

Thật sự quá tàn nhẫn, nhìn bộ dáng thể thảm của hắn cũng không thể làm người ta cảm thấy thương hại.

_”Tất cả đều do ngươi gieo gió gặt bão.” Trương Mục lạnh lùng phán.

Thẩm Hạ Đông đứng một bên, dường như nghe thấy tiếng “Ca sát”, tan nát.

Hắn nhìn Trần Đông lẩm bẩm “Ngươi là tên súc sinh…”

Bắt nguồn từ một hồi thảm kịch gia đình, nếu nói sai, thì kẻ có lỗi nhất trong chuyện này chính là Trần Đông,tội ác tày trời, vô pháp tha thứ.

Không có hắn, sẽ không có bắt đầu, cũng sẽ không tiếp tục sai lầm. Hại biết bao nhiêu người phải thống khổ.