Dương Thư Mị Ảnh

Chương 28




Mai gia trang viên gần đây kẻ đến người đi cực kỳ náo nhiệt. Mai gia lần này nhờ buôn bán ra bên ngoài mà thu được nhiều hàng hóa quý hiếm, thậm chí có vài món giá rất cao. Những món hàng khi Mai Hướng mua vẫn chưa tiêu phí nhiều ngân lượng, nhưng khi đến Trung Nguyên chúng trờ thành những món hàng kỳ lạ khiến giá cả tăng lên, làm Mai Hướng mừng rỡ, cả ngày đều vui mừng cười đắc ý.

Ngoại trừ một cô con gái xinh đẹp như tiên, Mai Hướng còn một đứa con trai là Mai Thần Anh. Mai Thần Anh từ trước đến nay đã xem thường Sở Phi Dương. Cha của hắn thiên vị Sở Phi Dương càng làm hắn cảm thấy địa vị cùng quyền uy làm tôn trưởng của mình bị Sở Phi Dương uy hiếp, thêm vào đó ở tất cả các phương diện hắn đều không bằng Sở Phi Dương, nên chỉ có thể cắn răng âm thầm oán hận Sở Phi Dương. Hắn cũng từng đối chọi với Sở Phi Dương, cũng làm không ít chuyện xấu để ám hại, nhưng Sở Phi Dương luôn nhận ra khiến hắn lúc nào cũng nếm mùi gậy ông đập lưng ông, mặt khác đương sự lại luôn làm ra vẻ ngây thơ vô tội, khiến hắn có cảm giác bất lực rằng mình hữu danh vô thực.Nhưng điều khiến Mai Thần Anh tức giận Sở Phi Dương nhất chính là chuyện của bảo bối muội muội mình. Ánh mắt tràn đầy tình ý của Mai Hân Nhược đối với Sở Phi Dương mọi người đều nhìn thấy. Vị đại tiểu thư này còn không rụt rè mà cả ngày theo bên người Sở Phi Dương, ánh mắt nhìn Sở Phi Dương không hề che giấu vẻ ái mộ.

Mai Thần Anh biết muội muội mình xinh đẹp, dịu dàng, học rộng hiểu nhiều, thêm vào đó là thân phận cao quý, phía sau còn có một đại gia nghiệp của Mai gia. Trước khi gặp Sở Phi Dương, Mai Hân Nhược chưa hề lộ ra bất cứ sắc thái nào với những người đến Mai gia dạm hỏi. Hiện tại trong lòng nàng chỉ có một mình Sở Phi Dương, người khác nàng chỉ xem như bụi đất, không hề quan tâm.

Nhưng vì lẽ gì mà một nam nhân có mĩ nữ bên cạnh cả ngày như vậy mà không sớm đem lòng yêu nàng. Sở Phi Dương vẫn cố tình làm vẻ mặt thản nhiên khiến người khác chán ghét. Hắn tuy đối xứ tốt với Mai Hân Nhược, nhưng hắn đối xứ với a miêu a cẩu cũng tốt như vậy. Mai Thần Anh tuy không phải là một đứa con ngoan, nhưng là một ca ca tốt, không tránh khỏi lo lắng cho muội muội mình. Nhiều lần khuyên bảo muội muội mình nhưng không có kết quả, hắn liền sinh ra oán hậnSở Phi Dương.

Tìm được một người có cùng mối thù với mình là điều không dễ dàng, nhưng hắn lại có thể gặp được một người căm hận Sở Phi Dương đại hiệp như mình, quả là một điều hắn không ngờ đến.

————————–

Sở Phi Dương theo lệ đi xem xét các cửa tiệm của Mai gia xong liền trở về Mai gia trang viên, mang bầu rượu trong phòng ra, tìm mái nhà cao nhất của sơn trang mà phi thân lên, nằm ngửa xuống, thở một hơi dài với vầng trăng non trên trời.

Những ngày gần đây có thể nói là an ổn nhàn hạ, còn có mĩ nhân bên cạnh bầu bạn, nhưng cuộc sống như vậy khiến hắn mệt mỏi, so với giang hồ còn không vui sướng tự do bằng. Ánh mắt chờ mong ẩn chứa tình cảm của Mai gia đại tiểu thư khiến hắn đau đầu không thôi, còn ở Thanh Phong Kiếm phái thì có Tống công tử đang chờ hắn. Sở Phi Dương rất muốn hét một hơi thật dài với vầng trăng kia, nhưng cuối cùng chỉ cười khổ tiếp tục uống rượu.

Có tiếng người cùng tiếng bước chân đang dần đến gần. Sở Phi Dương ngưng thần lắng nghe, nhận ra một người là Mai Thần Anh, còn lại là một giọng nói xa lạ khàn khàn hắn chưa từng nghe qua. Vốn hắn tưởng rằng hai người chỉ đi ngang qua, nhưng hai người họ lại vào trong viện, ngồi xuống chiếc bàn đá dưới tán cây.

“Thư huynh, cảnh đẹp như vậy, ta và ngươi cùng nhau đối nguyệt ngâm thơ, chẳng lẽ không phải là điều rất tuyệt hay sao?” Mai Thần Anh nói chuyện nho nhã khiến Sở Phi Dương suýt phun ra ngụm rượu trong miệng. Hắn biết vị Mai gia công tử này vẫn thích nói chuyện văn vẻ, nhưng trước mặt mình thì luôn làm ra vẻ như có oán thù gì sâu nặng lắm, nên hắn chưa từng thấy qua bộ dạng nho nhã này của Mai Thần Anh. Chỉ là… Mai Thần Anh dù gì cũng là một thiếu gia có tiền đồ.

Bên người có hai người nói chuyện vô nghĩa suốt cả buổi, Sở Phi Dương thì ở trên mái nhà uống rượu. Hắn cũng không phải muốn nghe trộm, nhưng làm đại hiệp cũng có lúc biếng nhác, vả lại Mai Thần Anh cũng không ra vẻ chính nhân quân tử gì với mình, nên Sở Phi Dương cứ yên tâm ngồi đó mà thoải mái uống rượu.Hai người hết ngâm hoa trong gương lại ngâm trăng trong nước. Sở Phi Dương tuy không am hiểu về thơ ca nhưng cũng nhận ra khách nhân họ Thư kia tài năng hơn Mai Thần Anh nhiều. Sở Phi Dương uống rượu, lắc đầu nghĩ đến Mai Hân Nhược kỳ thật là một cô nương tốt, nếu nàng không đối với mình như vậy…

Trò chuyện một hồi thì hai người thay đổi đề tài, dùng lời nói để thể hiện sự căm ghét Sở Phi Dương – người đúng lúc này đang ở trên đầu bọn họ. Sở Phi Dương hơi ngạc nhiên. Không phải là hắn tự tin vào mị lực của mình, chỉ là hắn có thể hiểu tại sao Mai Thần Anh căm thù mình, nhưng vị Thư công tử này hắn chưa từng thấy qua, vì sao y lại nói như thể có thâm thù đại hận gì với hắn?

Sở Phi Dương nhìn thoáng xuống dưới. Vị Thư công tử này hơi mập mạp, chòm râu trên mặt trông rất buồn cười. Sở Phi Dương trở mình ngắm trăng, mặc kệ hai người dưới kia mưu toan quỷ kế gì với mình, cứ tiếp tục uống rượu thỏa thích.

———————————