Đường Triều Khởi Nữ Tử

Chương 8




Khi Trụ Đầu Nhi hoàn toàn tỉnh táo lại, đã là giữa trưa ngày hôm sau. Hắn ngủ suốt một ngày, vì sao lại như vậy?

Hắn dùng sức mà nghĩ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Sau đó, hắn phát hiện một chuyện vô cùng kinh khủng.

Hắn không có mặc quần áo, hơn nữa bên cạnh cũng là có nữ nhân không mặc quần áo đang nằm, nàng một chân còn đặt trên hông của hắn, tay kia thì phủ ở lồng ngực của hắn.

Bọn họ… Hắn và nàng… Lão thiên gia, căn bản không cần hỏi cũng biết, giữa hai người đã xảy ra chuyện gì.

Hơn nữa, gian phòng này tráng lệ, còn đầy dẫy một cỗ hơi thở tình dục mập mờ… Chậm đã, tráng lệ… Nơi này là nơi nào? Gian phòng lại xinh đẹp như thế!

Hắn tâm trạng trong nháy mắt ngu ngơ, ngay sau đó, từng màn hình ảnh phóng đãng điên cuồng hiện lên trong óc, tim của hắn không chịu khống chế đập cuồng loạn, đời này hắn còn không có chạm qua nữ nhân —— bởi vì ngày trước vẫn mê luyến Bạch Linh Quân, đối với những cô gái khác căn bản là không để vào mắt, nhưng không nghĩ tới hắn lần đầu tiên lại là cùng…

Hắn cố gắng, dùng sức nhìn mặt nữ nhân, dung mạo trong lúc ngủ say vẫn kiều diễm như trước, nhưng mất đi vẻ đường hoàng lúc thanh tỉnh, nhiều vài phần nhu tình.

Đây thật là người cao cao tại thượng, vô cùng tôn quý Quắc Quốc phu nhân sao?

Hắn thế nào cũng không nghĩ ra, mình cư nhiên sẽ cùng một nữ nhân mơ cũng không dám phát sinh quan hệ như thế.

Rốt cuộc là tất cả biến hoá như thế nào? Hắn… Bọn họ… Lão Thiên, đợi nàng tỉnh dậy, chuyện thứ nhất có thể hay không là gọi người chém đầu hắn?

Mà hắn cũng không cách nào giải thích được, ai làm cho mình chiếm tiện nghi của nàng.

Vậy mới nói uống rượu hỏng việc, buổi sáng hôm qua, ăn cơm thì ăn cơm, uống rượu làm gì? Kết quả… Thật ra đại họa.

Làm sao bây giờ? Hắn đầu óc loạn thành một đoàn rồi.

Không bằng… Chạy trốn đi! Bởi vì, hắn căn bản không biết nên đối mặt như thế nào, dứt khoát nhắm mắt làm ngơ.

Hắn vội vã nhảy xuống giường, vội vàng mặc quần áo tử tế, vốn định thừa dịp lúc nàng ngủ say không thấy để chuồn đi, đáng tiếc hắn quen thô lỗ, vừa nhảy, sớm làm nàng bừng tỉnh.

Quắc Quốc phu nhân buồn cười nhìn hắn luống cuống tay chân, mặc quần áo, đi hài, chuẩn bị chạy trốn.

Nàng cũng không quấy rầy hắn, chẳng qua là im lặng nhìn, biết hắn mặc xong, chạy đến trước cửa phòng, mới từ từ mở miệng:”Như thế nào? Ăn xong lau sạch cũng không nghĩ chịu trách nhiệm sao?”

Thật ra thì nàng căn bản không cần trận kích tình hoan hảo này, nhưng nàng cảm giác vô cùng đặc biệt, hơn nữa rất kích thích.

Nàng chưa từng cùng nam nhân như Trụ Đầu Nhi thân mật quá, ngày xưa đối tượng hoan ái đối với nàng tìm mọi cách nịnh nọt, cần phải đem nàng lấy lòng đến mức tận cùng mới thôi.

Nhưng Trụ Đầu Nhi bất đồng, tiểu tử ngốc này cũng không có kỷ xảo gì, chỉ có một thân thể lực đáng sợ, thô bạo xông thẳng, khiến cho nàng cả người bủn rủn, bị hắn qua da thịt đã không phải lưu lại vết đỏ, mà là máu ứ đọng.

Cho nên nàng mệt mỏi quá, mệt mỏi đến ngay cả ngón tay cũng không muốn nâng, sau khi hoan ái cũng không tắm rửa, liền trực tiếp ôm hắn ngủ.

Đây là nàng lần đầu cùng nam nhân thân mật thời gian dài như thế… Dĩ nhiên, chồng trước đã qua đời của nàng là ngoại lệ.

Tóm lại trước đây đều là hoan ái xong, nàng liền đem người đuổi đi, tự mình đi thanh tẩy thân thể, khiến cho sạch sẽ, sẽ một mình ngủ. Nàng đã không có thói quen cùng người đồng gối.

Cho đến Trụ Đầu Nhi đã phá lệ của nàng, mà nàng… Rất kỳ quái, cũng không ghét, chỉ cảm thấy thú vị.

Xem ra quá khứ nàng quá bảo thủ rồi, chỉ chọn một loại nam nhân mà chơi, hẳn là ngẫu nhiên tiếp xúc với nam nhân loại khác, mới có hứng thú!

“Ta… Ta ta ta… Phu nhân thứ tội…” Trụ Đầu Nhi nghĩ nửa ngày, thật sự không biết xử lý như thế nào, không thể làm gì khác hơn là quỳ xuống nhận sai.

Ngươi Ngươi phạm vào tội gì mà muốn ta tha thứ?” Quắc Quốc phu nhân nửa ngồi dậy, áo ngủ bằng gấm trợt xuống, lộ ra bộ ngực tuyết trắng, lần nữa làm cho Trụ Đầu Nhi nhìn đến mắt choáng váng.

“Ta… Cái kia… Ta không nên mạo phạm phu nhân…” Hắn không dám nhìn nữa, vội vàng cúi đầu, lại khống chế không được tình dục, không ngừng liếc trộm nàng.

Quắc Quốc phu nhân chỉ cảm thấy vô cùng đắc ý. Hừ, Bạch Linh Quân trẻ trung hơn nàng thì như thế nào? Tiểu cô nương không có phong tình, ít thủ đoạn, căn bản không phải đối thủ của nàng.

Nhìn xem, gã sai vặt Trụ Đầu Nhi trung thành nhất của Bạch Linh Quân cũng coi như thật thà đàng hoàng đi? Lại còn không phải là nàng chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay, liền thần phục ở dưới váy nàng.

Hừ, trên đời này nam nhân đều là cùng một dạng, thông minh cũng tốt, lợi hại cũng được. Trung thành, dũng mãnh, tôn quý… Không quản bọn hắn là cái dạng khỉ gió gì, không ai có thể chạy trốn khỏi lòng bàn tay của nàng.

Cho nên Bạch Linh Quân cho là không để cho nàng thấy vị Hoa tiên sinh kia, là có thể vĩnh viễn bảo vệ cho hắn? Chớ nằm mộng rồi, một khi để cho bọn họ thấy, hắc, Hoa tiên sinh cuối cùng sẽ tự chui dầu vào rọ, căn bản không cần phải hỏi, nghĩ cũng biết người thắng nhất định là nàng.

Nhưng nàng cũng sẽ không vĩnh viễn lưu lại Hoa tiên sinh, tựa như nàng không thèm để ý bất cứ ai ngẫu nhiên cùng Trụ Đầu Nhi ngoạn hơn mấy đêm, cũng không ở cùng hắn một đời một thế… Kính nhờ, nàng chính là Quắc Quốc phu nhân, cho dù muốn tìm tướng công, cũng phải lấy người nổi tiếng, giống Trụ Đầu Nhi, Hoa tiên sinh không có thân thế, không có bối cảnh, không có quyền lực, quan trọng hơn là không phải nam nhân có tiền, nàng làm sao có thể mê muội?

Nàng chẳng qua là ham muốn mới mẻ, mọi việc đều phải ngoạn hai cây mới đã nghiền, Bạch Linh Quân ngu nhất chính là không nên vì một người nam nhân chống đối nàng.

Thứ nhất, nàng sẽ không tha thứ người dám khiêu chiến quyền uy của nàng, vả lại, điều này làm cho nàng đối với Hoa tiên sinh hứng thú càng đậm, không thu tay được, vì vậy không thể không ngoạn.

Vì vậy, nàng nhất định phải đem khí diễm của Bạch Linh Quân đánh xuống, nếu không người người cũng có thể tùy tiện chống đối nàng, vậy Quắc Quốc phu nhân này còn có cái mặt mũi gì?

Bây giờ… Nàng đối với Trụ Đầu Nhi ngoắt ngoắt tay, để cho hắn lại đây.

Hắn nhìn cánh cửa gần trong gang tấc một chút, lại nhìn nàng một cái, chạy trốn hẳn là lựa chọn tốt nhất, nhưng là… Kia xinh đẹp động lòng người hấp dẫn, hắn thật không cách nào kháng cự.

Hắn kìm lòng không đậu đi hướng nàng, “Phu nhân.”

Quắc Quốc phu nhân thật là vui, nàng rất thích người khác thần phục mình. Kỳ thật Bạch Linh Quân chỉ cần chịu cúi đầu trước nàng, bằng giao tình hai người ngày trước. Nàng vẫn có thể tha cho nàng một lần, đáng tiếc a! Nữ nhân ngu xuẩn kia kiên quyết dùng lấy trứng chọi với đá, vậy hãy để cho nàng nếm thử tư vị đụng phải đầu rơi máu chảy…

“Ngươi a!” Nàng ngón tay ngọc nhỏ và dài điểm lên trán của hắn:” Một chút cũng không hiểu được đau lòng cho người khác, chính mình cao hứng xong, đã nghĩ muốn đem người bỏ rơi, rốt cuộc có lương tâm hay không?”

“Ta…” Bàn về tài ăn nói, Trụ Đầu Nhi làm sao là đối thủ của Quắc Quốc phu nhân, chỉ đành phải nhận sai:” Thật xin lỗi, phu nhân.”

” Biết xin lỗi là tốt, liền tới đây đở ta, ngươi không biết người ta bị ngươi làm cho thực cực khổ.” Nàng làm nũng quấn lấy hắn:” Ngươi phải chịu trách nhiệm giúp ta tẩy trừ, lại thay ta xoa bóp vài cái, cho đến lúc ta khôi phục mới thôi, biết không?”

“A?” Hắn ngây người, “Phu nhân, ngươi… Không chém đầu ta?” Hắn cho là mạo phạm Quắc Quốc phu nhân, hẳn phải chết là không thể nghi ngờ.

“Đứa ngốc, chém ngươi…” Nàng hai tay vòng ở cổ hắn, đầu tiên là chóp mũi cùng hắn cọ sát lẫn nhau, tiếp theo không hề báo động trước cắn môi hắn một ngụm, “Ngươi chết, bảo bổn phu nhân làm sao bây giờ?”

Trụ Đầu Nhi cười, si ngốc, ngây ngốc, nhưng khoái ý trong lòng làm sao cũng không che dấu được.

Là hắn biết mình cũng không phải là quá kém, Bạch Linh Quân không thích hắn, là nàng không có mắt, nhìn xem, Quắc Quốc phu nhân có thể hảo tiếp nhận hắn.

Hắn địa ôm lấy nàng, “Phu nhân muốn ta hầu hạ như thế nào, ta liền làm ấy.”

” Kia… Ta muốn ngươi trước tiên đưa ta vào bồn tắm, lại dùng tay giúp ta rửa sạch sẽ, hơn nữa…” Nàng yêu kiều cắn vành tai hắn, “Ngươi xem ngươi một chút, thô lỗ như vậy, đem thân thể người ta đều lộng thương rồi, ta mặc kệ, mỗi một cái máu ứ đọng này, ngươi đều phải hôn lên một lần cho ta, hôn đến khi ta không đau mới thôi.”

Yêu cầu ngọt ngào như thế, người nam nhân nào có thể cự tuyệt cho được? Trụ Đầu Nhi dĩ nhiên cũng không phải ngoại lệ, rất nhanh ôm lấy nàng, liền đi ra ngoài.

” Chờ một chút, ngươi muốn ôm ta đi nơi nào a?”

“Dục gian a!” Ở chỗ này, hắn chỉ biết mỡi một phòng dục gian, chính là cái để bọn hạ nhân sử dụng kia.

” Đứa ngốc, trong phòng ta có dục gian, không cần xuất môn.” Nàng chỉ vào nội thất nói.

Trụ Đầu Nhi theo hướng nàng chỉ, không nghĩ tới bên trong phòng của nàng còn có ôn tuyền, hồ suối lấy đá phiến bạch ngọc vòng lên, kiến tạo đến xinh đẹp vô cùng, hắn hoàn toàn nghĩ không ra phải hình dung như thế nào.

” Này, chính là chỗ này, ngươi cũng cùng ta xuống dưới ngâm đi!”

“Ta…” Trụ Đầu Nhi phảng phất là mình đang nằm mộng, hắn là thân phận gì, thật hưởng thụ được phần tôn vinh này?”Ta có thể không?”

“Vì sao không thể?”

” Nơi này xinh đẹp như thế, ta…” Hắn có chút hổ thẹn.

“Xinh đẹp?” Quắc Quốc phu nhân khinh thường hừ một tiếng, “Hồ tắm của tứ muội mới là thật có khí chất tiên gia, về phần ta đây… Hừ, nhỏ muốn chết. Bất quá không sao, chờ khi xây phủ đệ mới, ta muốn Tam Lang chuẩn bị đẹp hơn cho ta, tuyệt đối không thể kém hơn Tứ muội.”

“Tam Lang?” Không biết lúc nào, hắn đã đem nàng xem thành vật sở hữu của mình, đối với nàng từ trong miệng thốt ra tên của nam nhân, dâng lên một cỗ lửa oán giận.

“Làm sao, ngươi ghen tỵ a?” Quắc Quốc phu nhân nhìn ánh mắt của hắn cũng biết, người nam nhân này đã hoàn toàn đi vào đường giương cung của nàng. Nàng che miệng cười duyên, trong lòng đắc ý vô cùng —— Bạch Linh Quân, đích thủ đoạn của bổn phu nhân bây giờ mới bắt đầu, ngươi chuẩn bị tiếp chiêu đi!

Nàng đưa tay, nhẹ nhéo lỗ tai Trụ Đầu Nhi xuống, “Đứa ngốc, Tam Lang chính là hoàng đế bệ hạ, tướng công của Tứ muội nhà ta, hắn nếu cưới đóa hoa đẹp nhất của Dương gia chúng ta, chẳng lẽ không nên chiếu cố người Tam di cô đơn không chỗ nương tựa như ta đây một chút.

Nguyên lai là muội phu của nàng a! Vậy thì hắn an tâm. Thật cao hứng hầu hạ nàng tắm rửa, giúp nàng tắm rửa, giúp nàng xoa bóp, dĩ nhiên, ấn lấy ấn lấy, không khỏi đẫn đến một cuộc hoan hảo.

Mà việc này, lại làm cho hai người mệt mỏi không chịu được, vội vã dùng qua cơm, lại cùng nhau về phòng nghỉ ngơi.

Quắc Quốc phu nhân vì lôi kéo hắn, có thể nói là đem hết tất cả vốn liếng, đem hắn mê hoặc đến tam hồn đi bảy phách, mãi đến ba ngày sau, mới để hắn trở về.

Trụ Đầu Nhi vài lần rơi lệ không thôi, vẫn là Quắc Quốc phu nhân sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, mới đem hắn hù dọa đi.

Nhưng nàng đã nắm chắc, người nam nhân này trốn không thoát lòng bàn tay của mình, hắn đừng nói muốn hắn hỗ trợ làm việc, cho dù muốn hắn bán đứng Bạch Linh Quân, tin tưởng chỉ cần nàng dùng chút ít thủ đoạn, hắn cũng nhất định làm theo.

” Bạch Linh Quân, vận xui của ngươi gần đến nơi rồi, ha ha ha…” Quắc Quốc phu nhân đắc ý cười to.

Hoa Thiểu Dương đang giúp Bạch Linh Quân tính sổ.

Hắn tính toán trù vô dụng, ánh mắt chăm chú nhìn, chỉ vặn vặn tay quay, kết quả liền đi ra.

Nàng xem mà trợn mắt hốc mồm, thật là tính toán tài tình a! Có một mình hắn, chống đỡ được với mấy chục phòng thu chi, hừ hừ, từ nay về sau, xem ai còn dám tham ô tiền của nàng?

Nàng bị chọc tức không nhỏ, đầy tớ làm ra chuyện thật tốt, nên cho lương mời rượu, nên chi tiền khen thưởng, nàng một sợi lông cũng sẽ không thiếu, thậm chí không cần bọn họ len lén kiếm thêm một chút thu nhập, nhưng điều kiện tiên quyết là —— không thể phá hư căn cơ của sản nghiệp Bạch gia. Bởi vì nàng biết, kể từ khi hoàng đế tin chìu người Dương gia. Dương Quốc Trung sau khi làm tướng, Dương gia cướp đoạt tiền tài há có thể dừng lại ở vở vét ba thước, đám họ Dương lòng tham không đáy, sợ rằng vơ vét ba trăm thước cũng có.

Đừng xem kinh thành một mảnh phồn hoa, nhưng trong lòng nàng hiểu rõ, Đại Đường hiện nay đã không lớn bằng lúc trước.

Hơn nữa dân chúng càng ở tầng dưới chót, cuộc sống cuộc sống khổ, nhưng giới thượng lưu khó có thể hiểu, bọn họ còn đang đắm chìm ở bên trong, “Thiên Khả Hãn” rực rỡ, không nhìn dân chúng bên dưới đau khổ cầu sinh.

Nhưng Bạch Linh Quân thấy được, cho nên ở trong phạm vi năng lực của nàng, nàng sẽ tận lực làm cho người ta đỡ khổ.

Dù sao, giúp mọi người làm điều tốt, cũng tương đương vì mình làm điều thiện, nàng vẫn luôn là như vậy.

Bất quá Hoa Thiểu Dương cũng không phải là quá tán thành ý niệm này của nàng, có vết xe đổ của Thanh Phong sư phụ, hắn vẫn tin người thiện bị người ức hiếp, ngựa thiện bị người cưỡi.

Làm người vẫn là đừng quá thiện lương, đỡ phải làm cho người ta làm hại, còn giúp đỡ người khác ngân lượng.

Bọn họ thảo luận qua chuyện này, nhưng bởi vì cá tính hai bên đều kiên cường, ai cũng thuyết phục không được ai, cuối cùng không giải quyết được gì.

Nàng nói:” Dù sao cũng là bản tính làm người tự nhiên thôi! Cần gì yêu cầu đối phương nhất định phải thuận theo mình chứ?”

Hắn ngẫm lại cũng đúng, hai người ở chung một chỗ, đúng là phải bao dung lẫn nhau, nếu gò bó lẫn nhau, khiến cho cuộc sống mỗi ngày trôi qua giống như đánh giặc, vậy còn có cái gì đáng nói?

Vì vậy, hắn tiếp tục tư tưởng làm người vốn ác của hắn.

Nàng đây! Làm theo nàng đi kiếm nhiều tiền, hơn nữa ở trong phạm vi đủ khả năng, chiếu cố càng nhiều người yếu thế.

Bất quá…

“Ngươi lại muốn làm gì?” Hoa Thiểu Dương vốn đang tính sổ nên rất tập trung tinh thần, ai ngờ đột nhiên bị nàng đánh lén, hôn bên gáy hắn một ngụm, nơi đó là chỗ mẫn cảm nhất của hắn, mỗi lần bị nàng hôn lên, hắn nửa người cũng muốn tê dại.

” Người ta cảm thấy bộ dạng ngươi tính sổ hảo đẹp trai, thật là lợi hại thôi!” Cho nên liền kìm lòng không đậu.

“Ngươi…” Hắn muốn mắng người, chính là tim lại đập nhanh như vậy, mặt cháy đỏ quen thuộc, đủ thấy hắn cũng hưởng thụ loại thân mật đột nhiên xuất hiện này, điều này làm cho hắn phải làm sao mở miệng ngăn cản nàng?

” Ta đây là khen ngợi ngươi nga!” Nàng yêu kiều ngồi bên cạnh hắn, nửa thân thể ngã vào trong lòng ngực của hắn, “Ngươi đã nói thích bản tính của người ta, cho nên không cho phép tức giận.”

” Ngươi mỗi lần trở về cũng tới đây.” Hết lần này tới lần khác hắn bị ăn đến chết đi, nửa điểm năng lực phản kháng cũng không.

” Có quan hệ gì?” Bạch Linh Quân vuốt tóc của hắn, lông mày của hắn, mắt của hắn… Cuối cùng ngón tay nhỏ nhắn qua lại vỗ về môi của hắn:” Dù sao ngươi cũng không ghét, vậy thì để bao nhiêu lần thì có sao!”

” Nhưng ta đang làm chính.” Hắn quả thật thích nàng nhiệt tình, nhưng cũng phải xét tình huống cùng địa điểm đi? “Vạn nhất ta tính sai một khoản sổ sách, ngươi sẽ chờ người giàu có bồi sao!”

“Ngươi mới sẽ không.” Nàng đối với hắn có lòng tin trăm phần trăm, “Huống chi, ngươi cũng tính xong không sai biệt lắm nữa à! Vậy vui đùa một chút coi là nghỉ ngơi, có quan hệ gì?”

” Ngươi vừa biết ta tính xong rồi?”

” Những thứ làm ăn này cũng là ta chủ quản, ngươi có tính xong hay không, ta sao lại không biết?”

” Nhưng ta còn không có kiểm tra a!”

“Còn kiểm tra cái gì? Bằng năng lực tính toán tài tình của ngươi, còn có thể sai sao?” Không biết có phải ảo giác hay không, nàng cảm thấy hắn từ khi nhiễm bệnh tốt hơn, trở nên nhìn càng ngày càng tốt, tròng mắt đen lóe sáng, dung quang toả sáng, thần thanh khí sảng, quả thực người giống như thay đổi.

Nàng đối với hắn càng ngày càng mê muội, cơ hồ nhanh đến nông nỗi thần hồn điên đảo.

“Tiểu thư, có tự tin là chuyện tốt, nhưng quá độ tự tin chính là tự đại. Thỉnh nhớ kỹ, làm mọi việc phải cẩn thận, mới có thể làm lâu dài.” Hoa Thiểu Dương nghĩa chánh ngôn từ dạy dỗ nàng.

“Ngô.” Bạch Linh Quân bỉu môi, suy nghĩ hồi lâu, từ trong ngực của hắn bò dậy, biết điều một chút ngồi tốt. “Thật xin lỗi, ta sai lầm rồi, ta sau này tuyệt không tái phạm. Bất quá…” Thanh âm, nàng càng nói càng nhỏ, “Ngươi không thể tiếp tục anh tuấn, ta bây giờ nhìn ngươi đã muốn váng đầu hoa mắt, kìm lòng không đậu muốn nhào tới, ngươi lại tiếp tục anh tuấn, ta sợ mình vô tâm làm việc, có thể gặp phiền toái.”

Hắn đầu tiên là sửng sốt, rồi sau đó bật cười, đây chính là điểm hắn thích nhất… Thẳng thắn, chính trực, có can đảm đối mặt thất bại, hơn nữa là có dũng cảm nhận sai.

Thật ra thì điểm hắn thích rất nhiều, tỷ như nàng đối với hắn nhiệt tình như lửa, đây là nàng hết lòng dốc sức biểu hiện. Hắn rất vui vẻ thưởng thức.

Tỷ như nàng thiện lương, cho dù hắn lo lắng nàng thiện lương sẽ có một ngày có kết quả giống như sư phụ, nhưng không thể phủ nhận, so với ở chung với nữ tử tâm cơ thâm trầm, hiểm độc như rắn rết, hắn thích loại tính tình suy bụng ta ra bụng người của nàng hơn.

Tỷ như…

Dù sao hắn nói cũng không hết mình đối với nàng thích như thế nào, vì vậy, hắn mới có mượn “Bệnh thể khỏi hẳn” để từ từ khôi phục tướng mạo vốn có của mình, sau đó lại tìm cơ hội hướng nàng nói rõ ràng thân thế, lai lịch của mình, hơn nữa khẩn cầu nàng có thể tha thứ mục đích ban đầu hắn đến Nghê Thường phường.

Về phần nàng nói nhìn thật hảo… Đó là người tình trong mắt là Tây Thi.

Lúc trước hắn bởi vì uống thuốc mà khiến cho bệnh cốt rời ra, sắc mặt tái nhợt, nàng còn không phải nghĩ dốc sức liền dốc sức như vậy, cũng không còn thấy nàng khách khí quá.

Thật ra thì chuyện này Hoa Thiểu Dương nghĩ sai rồi. Trước khi hắn bị bệnh, nàng thích là tài ba của hắn, còn mang theo cái loại nói không rõ, nói không rõ vừa thấy đã yêu, tóm lại, nàng đầu tiên nhìn thấy hắn liền thấy hắn rất đặc biệt, không thích người khác đến gần hắn, bất kể đối phương là nam, là nữ đều như nhau, nàng có loại tâm tư độc chiếm kỳ quái.

Bất quá, khi đó nàng vẫn không rõ loại tâm tình này là có ý gì, cho đến khi phụ thân chỉ điểm cho nàng, nàng mới hiểu, thì ra là cái này kêu là —— yêu.

Sau đó, theo ngày qua ngày chung đụng, nàng càng ngày càng thích hắn, nàng mới kìm lòng không đậu xung động.

Mà nay, phần tình cảm này từ từ chuyển thành mê luyến rồi, bởi vì hắn không chỉ là người tốt, thông minh, cộng thêm bệnh thể khỏi, quả thực anh tuấn vô cùng.

Nàng thường nhìn hắn, bất tri bất giác liền mất hồn, cõi đời này tại sao có thể có nam nhân nhìn lại lợi hại như vậy? Mà nàng lại có thể độc chiếm hắn, nàng cảm giác mình là may mắn nhất khắp thiên hạ, cũng là nữ nhân hạnh phúc nhất.

Hắn không biết là cảm thấy dung mạo của mình xuất sắc đến cỡ nào, không giống đa số người, hai con mắt, một cái lỗ mũi, mồm? Nàng a! Chính là yêu đến váng đầu, chính là cố ý dụ dỗ nàng.

” Cám ơn ca ngợi của ngươi, mặc dù ta cũng không thế nào nhận thức lời của ngươi, nhưng nghe lời ta thật là thích, bất quá…” Thấy nàng lại sáp tới đây trộm hương, hắn lập tức kéo bả vai của nàng, làm cho nàng đoan đoan chính chính ngồi tốt, “Bây giờ mời ngươi có thể duy trì cái tư thế này, đại khái hai khắc đồng hồ là tốt rồi, chờ ta đem những sổ sách này toàn bộ kiểm tra một lần, sau đó ngươi muốn làm gì, ta nhất định phụng bồi, được không?”

” Ngươi nói đố nga!” Nàng hưng phấn đến ánh mắt sáng ngời.

Hắn không biết nên khóc hay cười, không biết nên hài lòng mị lực chính mình kinh người, hay là ai thán nàng thích thân thể hắn như vậy, hay tim của hắn đây? Có hay không cũng hấp dẫn nàng?

Nhưng cẩn thận ngẫm lại, liền cảm thấy loại phiền não này thực ngu, lúc trước hắn bệnh thảm như vậy, nàng cũng không ghét bỏ hắn, có thể thấy được nàng cũng không phải cái loại tham luyến thân thể mà là người không thật lòng.

“Đúng, ta nói, hơn nữa uy tín tuyệt không có nửa phần hao tổn.”

“Tốt!” Nàng giơ cao lưng, chỉnh sửa chỗ ngồi.

Hoa Thiểu Dương thở ra một hơi, nghĩ đến mình rốt cục có thể an tâm xử lý sổ sách, ai ngờ quản gia đột nhiên báo lại, Trụ Đầu Nhi không hiểu sao mất tích nhiều ngày đã trở lại.

” Cái đại ngu ngốc này, cuối cùng cũng biết về nhà!” Bạch Linh Quân nhảy dựng lên liền hướng ra bên ngoài.

Nàng muốn đi mắng Trụ Đầu Nhi thật tốt, đi ra ngoài cũng không hiểu pjair nói một tiếng, hắn không biết người khác lo lắng sao?

Nhưng Hoa Thiểu Dương lại kéo nàng lại, “Linh nhi, thời điểm nhìn thấy Trụ Đầu Nhi, nhớ rõ ngàn vạn lần đừng mắng hắn.”

” Hắn đã làm sai chuyện, tại sao không thể mắng?”

” Ngươi quên rồi sao? Ta nói rồi, hắn thích ngươi, ngươi lại cùng ta ở chung một chỗ, hắn nhất định sẽ bị đả kích, đi ra ngoài tán tâm, cũng là nhân chi thường tình, ngươi cần gì trách móc nặng nề hắn?” Nói như thế, nhưng Hoa Thiểu Dương trong lòng chân chính nghĩ, cũng là đêm đó hắn cảm nhận được sát ý của Trụ Đầu Nhi.Namnhân này tâm tính đã biến chuyển rồi, lúc này khuấy động hắn nữa, ai biết sẽ chọc cho ra tai họa gì? Vẫn là cẩn thận thì tốt hơn.

Bất quá loại chuyện hèn hạ này, hắn cũng không cùng nàng nói, nói như thế nào đây? Nói cho nàng biết, hắn có một thân võ công hảo, cách ba, năm dặm liền có thể phát hiện động tĩnh quanh mình? Nàng sẽ tin sao?

Hơn nữa nàng cùng Trụ Đầu Nhi nhận thức, chung sống mười mấy năm, mặc dù danh nghĩa là chủ tớ, nhưng trên mặt cảm tình lại tựa như bằng hữu, tựa như huynh, nàng rất tín nhiệm hắn, tùy tiện nói cho nàng biết Trụ Đầu Nhi đã sinh dị tâm, sợ rằng nàng sẽ cho là hắn đang khích bác ly gián, vì vậy vẫn là lấy khuyên nhủ làm chủ.

Về phần Trụ Đầu Nhi… Hắn sẽ thầm theo dõi hắn, không để cho hắn làm ra bất cứ chuyện gì thương tổn Bạch Linh Quân.

“Như vậy a!” Nàng hít sâu mấy hớp, áp chế lửa giận đầy bụng, mới nói:” Ta biết rồi, ta sẽ tận lực tâm bình khí hòa cùng hắn nói.” Nàng xoay người đi ra ngoài, cước bộ thực nặng ổn định, lưng thẳng tắp, nhìn như đã khôi phục tĩnh táo.

Hoa Thiểu Dương ngóng nhìn bóng lưng của nàng, chẳng biết tại sao, có một cổ cảm giác bất an.

Hắn không nhịn được đuổi theo, lại dặn dò một lần, “Nhớ kỹ, ngàn vạn không nên tức giận a!”

“Biết rồi, ngươi nhanh lên một chút vào phòng đi, ngày hôm nay gió có chút lạnh, ngươi vừa mới khoẻ, đừng để bị bệnh phong hàn.” Nàng khoát tay, đi, ngay cả đầu cũng không có quay về.

“Ta cũng không phải là các bà các chị đại môn không ra, cổng trong không bước, dễ dàng bệnh như vậy?”

Cũng không biết như thế nào, hắn tâm thần cũng không yên, nguyên lai liếc mắt nhìn là có thể cho ra kết quả số lượng, bây giờ vừa vào mi mắt, trực tiếp tiến vào đầu óc, đem suy nghĩ của hắn làm cho ngổn ngang.

Rốt cuộc là thế nào? Hắn chẳng bao giờ không yên tĩnh như thế.

Cuối cùng, hắn phải để xuống sổ sách, ở trong phòng phiền não dạo bước.

Cũng không hiểu được bước đi thong thả bao lâu, hắn rốt cục chịu không được, vẫn là ra cửa, tìm Bạch Linh Quân đi vậy.

Bạch Linh Quân đang đem Trụ Đầu Nhi kéo vào trong phòng hắn.

Nàng sợ mình cuối cùng khống chế không được tính tình, vẫn là sẽ nổi giận, dù sao lo lắng sẽ bị loạn, nhưng muốn đánh hắn, mắng hắn, cũng phải tìm một chỗ không người, lén tiến hành mới được, nếu không trước cống chúng, không phải là làm hắn mất mặt mũi sao?

Đoạn đường trở về phòng này, Bạch Linh Quân vẫn hít thở thật sâu, ghi nhớ dặn dò của Hoa Thiểu Dương, tuyệt đối không thể tức giận, nhất định không thể phát hỏa, thiên thiên vạn vạn gắng giữ tĩnh táo…

Nhưng là, đi vào gian phòng, chỉ còn hai người nàng cùng Trụ Đầu Nhi, nàng thấy hắn rạng rỡ, một bộ dáng vui vẻ vô cùng, hỏa khí ngập đầy liền không kiểm soát, rốt cuộc đè nén không được.

“Ngươi cái đại ngu ngốc này ——”Nàng rống đến nóc nhà cũng thiếu chút nữa tung bay ra ngoài, nhưng ngay sau đó, nước mắt liền rớt xuống.

“Tiểu thư…” Vốn là tự dưng bị chửi, Trụ Đầu Nhi là có chút không vui, nhưng thấy nàng khóc, hắn liền mềm lòng, dù sao cũng là nữ nhân mình yêu hơn mười năm, làm sao có thể nói phóng liền phóng? “Ngươi tại sao khóc? Rốt cuộc ai khi dễ ngươi, ta giúp ngươi báo thù đi?”

“Trong phủ này trừ ngươi ra, còn có ai lại ngốc đến chọc ta phát hỏa như thế?” Nàng thật sự quá tức giận, cũng nhịn không được trên cánh tay hắn hung hăng nhéo một cái, thẳng đến khi véo hắn quỷ kêu không ngừng.

“Đau quá, đau quá… Tiểu thư, ngươi buông tay a! Làm gì véo ta vậy? Tiểu thư…” Trụ Đầu Nhi cảm giác cánh tay sắp đứt.

Bạch Linh Quân lại véo hắn một lúc lâu, cơn giận dữ rốt cục hơi ổn định, oán hận chỉ vào đầu mũi của hắn mắng, “Ngươi trước khi đi ra ngoài, cũng không nói một tiếng, hoặc lưu lại tờ giấy nói cho người khác biết ngươi có việc đi ra ngoài sao? Cái gì cũng không nói, cứ như vậy vô ảnh vô tung biến mất, ngươi là muốn cho mọi người lo lắng chết có phải hay không?”

Nguyên lai là tiểu thư là lo lắng hắn a! Hắn đột nhiên cảm thấy cánh tay bị thương đã không đau, ngược lại, là một loại ngọt ngào.

“Thật xin lỗi, tiểu thư, này là ngoài ý muốn, không bao giờ như thế nữa.”

“Còn lần sau? Ta cho ngươi biết, ngươi còn dám bất cáo nhi biệt, liền vĩnh viễn không cần trở về!”

“Không có sau này, bảo đảm không có.” Tiểu thư phản ứng lớn như vậy, có thể thấy được trong lòng vẫn là có hắn, hắn vui vẻ cũng không kịp, như thế nào lại làm trái với nàng đây?

Hắn càng không ngừng nói xin lỗi, còn kém quỳ xuống dập đầu, thực cực khổ rốt cục dụ dỗ được nàng tiêu tan lửa giận, lại nghe nàng nói:”Trụ Đầu Nhi, ngươi tuổi cũng không nhỏ, làm việc phải động đầu óc, đừng cứ mãi chỉ dựa vào một đôi quả đấm, như ngươi vậy sớm muộn gì cũng bị người làm hại, còn giúp người bạc.”

“Ta hiểu, sau này ta nhất định sẽ càng cố gắng, tuyệt không để tiểu thư thất vọng.” Cũng cầu nguyện nàng có thể chân chánh thấy rõ hắn, nhận thức hắn, quý trọng tình cảm hơn mười năm thanh mai trúc mã của bọn họ.

“Ngươi có thể nghĩ như vậy là tốt.” Nàng xem thấy to con này, khi mua trở về, ngay cả hông của nàng cũng chưa tới, đến bây giờ, hắn đã cao hơn nàng hai cái đầu rồi, thời gian thật sự trôi qua thật là nhanh, trong nháy mắt, tất cả mọi người trở nên bất đồng, bất quá hắn vẫn là chất phác cùng trước kia giống nhau, nửa điểm không thay đổi.

Hoa Thiểu Dương nói hắn thích nàng, có thể có sao? Nàng rất khó tin tưởng, bất quá… Lời của Hoa Thiểu Dương luôn luôn có đạo lý của hắn, nàng vẫn là quyết định nghe theo, cùng Trụ Đầu Nhi đem chuyện bàn bạc.

“Trụ Đầu Nhi, ngươi vào Bạch phủ cũng mười mấy năm đi?”

Trụ Đầu Nhi gật đầu, “Nhờ có tiểu thư cứu ta, nếu không ta sợ là đã sớm chết.”

“Đừng nói cái gì có cứu hay không, trên đời này nhiều người như vậy, chúng ta lại có thể gặp nhau, chính là một loại duyên phận, ngươi cảm thấy thế nào?”

Hắn đỏ mặt tim đập, chỉ cảm thấy thật hạnh phúc, đợi chờ lâu như vậy, tiểu thư rốt cục ý thức được duyên phận của bọn họ rồi, kế tiếp tiểu thư không phải là muốn cùng hắn biểu lộ?

Không, chuyện như vậy từ cô nương nói luôn là không tốt, hắn là nam tử hán, hẳn là từ hắn mở miệng mới đúng.

“Trụ Đầu Nhi, “Nhưng Bạch Linh Quân vẫn là nhanh một bước cướp lời nói, “Nếu chúng ta hữu duyên như thế, không bằng ta xin phụ thân thu ngươi làm nghĩa tử, chúng ta liền làm huynh muội thế nào?”

Trụ Đầu Nhi lòng tràn đầy vui mừng giống như một lần nữa bị giội một chậu nước lạnh, thiếu chút nữa đông lại.

“Huynh muội? Tại sao chúng ta phải làm huynh muội?” Hắn muốn làm là muốn làm tình nhân của nàng, tướng công của nàng a!

“Ngươi so với ta lớn hơn tuổi, không làm ca ca của ta, chẳng lẻ muốn làm đệ đệ của ta?” Nàng là không cần thiết, dù sao chỉ là một danh hiệu, hắn vui vẻ là tốt rồi.

Trụ Đầu Nhi há mồm, câm miệng, hồi lâu, mới khó khăn phun ra một câu.

“Ngươi gọi cái này là duyên phận, chính là chỗ này?” Hắn muốn khóc vừa muốn cười, nguyên lai chính mình thật là một kẻ ngu, cho là nàng sẽ hiểu được tim của hắn, kết quả… Nàng căn bản không có tâm.

Mình thật ngu xuẩn, lại đem cái nữ nhân lãnh huyết vô tình này làm như bảo bối che chở mười mấy năm, nói vậy nói vậy cũng ở trong lòng cười hắn ngu sao?

“Ngươi cảm thấy như thế nào?” Nàng hỏi, “Ngươi nếu đồng ý, ta đây liền đi báo cáo phụ thân, làm cho ngươi vào từ đường, bái tổ tiên, tương lai ghi vào gia phả, chúng ta chính là người một nhà.”

Hắn thở dốc, thật lâu thật lâu, mới từ kẽ răng bật ra một câu, “Nghe tiểu thư an bài.”

“Ta đây đi nói cho cha, lão nhân gia ông ta nhất định sẽ thật cao hứng, hắn sớm đã nghĩ ngợi muốn có con trai. Lúc này ngươi mất tích, hắn ngoài mặt không nói gì, nhưng lại bí mật đi ra ngoài tìm ngươi chừng mấy ngày, ngươi không có ở đây, hắn ngay cả quân cờ cũng không được. Bây giờ tốt rồi, ngươi trở lại, cũng đi xem hắn một chút, để cho hắn vui vẻ một chút.” Nàng vừa nói, vừa giống như chim sơn ca hoan khoái bay ra phòng của hắn.

Đưa mắt nhìn đưa mắt nhìn bóng lưng Bạch Linh Quân rời đi, trong tâm lạnh, thân thể thật lạnh, chỉ có cừu hận trong xương giống như ngọn lửa rừng rực.

Huynh muội… Ha hả a, nàng căn bản là đùa bỡn hắn! Hai người ở chung một chỗ hơn mười năm rồi, nàng là một cô nương thông minh như thế, như thế nào hoàn toàn nhìn không ra tình cảm của hắn?

Nhưng nàng vẫn nói ra lời tàn nhẫn nhất.

Nàng tự tay đem tim của hắn biến thành từng mảnh nhỏ, phần oán này, hắn đến chết cũng không quên.

“Không sao, ngươi không cần cảm tình của ta, tự có người quan tâm, nàng so sánh với ngươi xinh đẹp, tôn quý, ôn nhu hợn gấp trăm lần. Mà ngươi… Bạch Linh Quân, ngươi dám đem lòng của ta để trên mặt đất giẫm, rất tốt, rất tốt… Ngươi chờ, một ngày nào đó, ta sẽ báo thù, một ngày nào đó, ta muốn ngươi hối hận cả đời…”

Hắn cười, nước mắt lại chảy không ngừng, giống như hắn hoàn toàn vỡ vụn, trái tim đang nhỏ máu.