Dưỡng Tru Thiên Nhất, Dụng Trư Nhất Thế

Chương 3




Mười thằng mập thì có chín thằng thân thể không được tốt, hầu hết nguyên nhân đều do bệnh béo phì. Từ nhỏ Mập Mạp đã thiếu thốn quan tâm của cha mẹ, nên lại càng thường xuyên bị cảm mạo hay phát sốt.

Buổi sáng vẫn đang hoàn hảo, quá trưa đột nhiên trời nổi mây đen, cuồng phong gào thét, hạt mưa như mấy hạt đậu cũng tí tách rơi xuống. Vừa đúng lúc Mập Mạp đang cưỡi ba gác chở hàng, áo mưa không mang, thế là cả người ướt đẫm. Mùa thu gió se lạnh a, mỗi lần gió thổi qua là một lần tê buốt. Mập Mạp hắt xì một cái rõ to, cảm rồi. Vừa giao hàng xong Mập Mạp liền cảm giác cả người khó chịu, đầu cứ ong ong trong khi thân thể lạnh run từng chập.

“Uy, Mập Mạp, sao thế? Sắc mặt sao lại xấu như vậy?” Bên cạnh nhân viên tạp vụ nhìn ra Mập Mạp sắc mặt không tốt.

“A? Không có việc gì, vừa rồi ta dầm mưa thôi.” Mập Mạp cười cười.

“Nếu không thì xin ông chủ cho nghỉ một buổi đi, ngươi chắc thấy khó chịu trong người lắm hả?”

“Chắc không cần đâu, người to thế kia hẳn là chỉ cần uống vài viên thuốc là hết bệnh thôi. Đúng không, Mập Mạp?” Một nhân viên tạp vụ khác xen vào.

“Ân, ân, không có việc gì. Mau làm việc thôi, không khéo ông chủ lại mắng cho.” Mập Mạp mang đống vật liệu rời đi. Kì thật tuy cảm thấy rất không khoẻ nhưng hắn không định nói ra. Vốn lão bản đã chướng mắt hắn, nay lại xin nghỉ bệnh, càng cho lão một cái cở để đuổi việc mình. Công việc tốt không dễ tìm, mà Mập Mạp cũng không muốn đổi việc.

Nhớ lại lúc mới đi tìm việc làm, Mập Mạp lại cảm thấy chua xót trong lòng. Bình thường, chả có cửa hàng nào muốn thuê nhân công béo như hắn, ngay cả hàng quán ven đường cũng trưng ra gương mặt từ chối. Nghe quen cái xem thường trong lời nói, ánh mắt bọn họ cho nên hắn không quá để ý. Chịu nhiều đả kích thì da mặt cũng sẽ dày lên, nếu mỗi lần bị từ chối cũng đau lòng thì bây giờ Mập Mạp chẳng biết đã chịu nội thương thành cái dạng gì.

Cuối cùng là nhờ bác hàng xóm giới thiệu xuống cái cơ sở nhà xưởng này. Lúc ông chủ lần đầu tiên thấy Mập Mạp, biểu tình đủ khôi hài, nói một câu: “Chỗ chúng ta không bao ăn.” Mập Mạp sửng sốt: ai muốn các ngươi phải bao ăn, cho dù ăn cũng không muốn ăn cùng ngươi, nhìn mặt dữ tợn như vậy… Loại người như vậy Mập Mạp rất khinh bỉ, ánh mắt thiển cận, chỉ lo lợi ích trước mắt. Nhà xưởng lớn như vậy mà chả có tiền đồ phát triển. Ai nói đã là người béo thì phải ăn nhiều?

Buông đống vật liệu xuống, Mập Mạp lau mồ hôi. Đã lạnh muốn chết mà còn đổ mồ hôi như mưa. Hai chân run run, vừa nãy mà không kịp thời thả xuống, chắc giờ hắn đã lăn quay ra đất rồi. Mập Mạp những lúc thế này rất hận chính mình, thịt nhiều như vậy mà không sài được, chỉ có mấy miếng đồng rách mà cũng nâng không xong! Nghỉ ngơi một lát, hít sâu, ráng sức nâng đống kim loại ấy lên…

Chịu đựng đến khi tan tầm, Mập Mạp lê cái thân mỏi mệt của mình về nhà, nằm trên giường cả quần áo cũng lười cởi, toàn thân không chỗ nào không đau, đầu nhức như muốn nổ tung. Đắp chăn bông nhưng vẫn thấy lạnh, hắn cũng mặc kệ chả thèm uống mấy viên thuốc cảm.

Khi sinh bệnh, con người luôn mẫn cảm và yếu đuối. Mập Mạp ôm cái chăn ướt đẫm nước mắt, không biết vì cái gì mà cổ họng thật khó chịu, như có cái gì bị tắc ở đấy, nuốt xuống không được mà cũng không thể phun ra. Gương mặt Mập Mạp vì thống khổ mà nhăn nhíu, cái mũi hồng hồng với đôi mắt đo đỏ nhìn đặc biệt buồn cười. Hắn ngủ nhưng đầu óc hỗn loạn.

Mình gầy đi rồi! Hắn giảm cân xong cũng thực suất nga, giống thằng em cái mũi anh tuấn, đôi mắt xếch xinh đẹp, mặc cái quần jeans bảo bối, vô cùng tự tin… Đột nhiên hắn lại bắt đầu biến béo, phì phì mỡ mỡ nứt rách cả quần jeans. Mập Mạp vô lực thu quần, nhưng cái quần cư như trước tét ra. Bi ai ngồi dưới đất, bị biến lại bộ dáng phì phì như trước, rất nhiều người vây quanh cười nhạo Mập Mạp: Heo mập, còn muốn bắt chước người khác mặc quần jeans, quả là không biết xấu hổ. Ngươi xem hắn kìa, béo như heo, quần cũng không chịu nổi, quả là một cái quần xui xẻo…

Mập Mạp ôm lỗ tai, không muốn nghe đến những lời này, không muốn bị người khác cười nhạo, không muốn! Bật dậy, Mập Mạp dụi dụi mắt: là mộng a, hoàn hảo là mộng. Nếu gầy được, liệu mình có đẹp mắt như trong mộng không nhỉ?

Nhìn đồng hồ, Mập Mạp sửng sốt: 3 giờ? Ngày hôm qua tan tầm về nhà, cơm chưa ăn đã trực tiếp nằm xuống ngủ, không nghĩ đến mình cư nhiên lại ngủ lâu như vậy. Liếm liếm đôi môi khô khốc, Mập Mạp tuyệt vọng, lần này lão bản không thể không sa thải hắn. Đem đồ ăn hôm trước hâm nóng, tuy mùi vị không còn tươi, nhưng miễn cưỡng cũng ăn được nửa cái bánh bao, cổ họng đau giống như bị xé rách. Ăn xong thay một bộ quần áo sạch sẽ, hắn hướng phía nhà xưởng đi tới.

Đến nhà máy thì… Sao lại thế này? Cả một người cũng không thấy???

Đến phòng bảo vệ tìm bác bảo vệ: “Ông ơi, mọi người đâu hết rồi a?”

“Hả? Ta không nhận ra giày của ngươi nga…” Ông lão lãng tai đặc biệt nghiêm trọng buông cái tẩu thuốc trong tay, ngẩng đầu nhìn Mập Mạp nhe răng ra cười. Ông rất thích cái thằng tròn tròn này.

“Giày cái gì a, cháu hỏi mọi người đi đâu hết rồi?”

“Người hả? Mọi người đi ra ngoài hết rồi…”

Sợ ông lão nghe không rõ, hắn còn cố gắng rống to: “Mọi người đi ra ngoài là đi đâu?”

“A? Hôm nay a? Hôm nay là chủ nhật ngày 4 a…”

Mập Mạp bất đắc dĩ. “Bác à, cháu không hỏi hôm nay là ngày nào trong tuần, cháu hỏi mọi người đi đâu hết rồi?” Vì rống to mà thiếu chút nữa hắn đứt luôn cái cổ họng.

“Nhỏ chút, nói nhỏ nhỏ thôi, ta nghe được mà. Giữa trưa ta sẽ về nhà ăn cơm, có ông bạn già đang chờ rồi.”

“…” Vừa định hỏi lại thì thấy cổ họng đau, thế là nuốt luôn lời muốn nói xuống bụng. Bỗng thấy một người từ ngoải cửa tiến vào, Mập Mạp vội vàng chạy ra hỏi.

Thì ra là ông chủ vừa kí được một hợp đồng béo bở, lần này làm xong ít nhất có thể thu về mấy chục vạn. Những nhà máy nhỏ tiểu thương như của bọn họ rất hiếm khi có nguồn sinh ý lớn như thế, mấy chục vạn kia tuyệt đối là nhất bút đại mãi mại. (đặt bút kí xong là buôn bán phát đạt)

Lão bản một phen cao hứng, mời nhân viên một chầu karaoke, vốn không muốn mời Mập Mạp, lại vừa lúc hắn không có mặt, thế là cả tông ty hoan hỉ mà đi. Mập Mạp lần này may mắn, hoàn hảo lão bản bọn họ đi ra ngoài, nếu không hôm nay khẳng định phải đi xin việc mới. Buổi tối chưa chắc đã có ai về nhà xưởng, nghĩ tới nghĩ lui Mập Mạp quyết định ra ngoài đi dạo một chút, hít thở không khí trong lành. Từ lâu đã muốn đi xem cái cầu hộ thành (bảo vệ thành phố) mà vẫn chưa kiếm ra thời gian.

Mập Mạp đi xe buýt đến, đứng trên cầu nhìn nước sông cuồn cuộn chảy không ngừng nghỉ, tâm tình cũng thấy tốt đẹp hơn: cái gì qua rồi thì để nó qua. Đúng vậy, hiện tại không còn thấy khó chịu nữa, mập thì sao, mập không phải cũng có thể sống tốt sao. Có lẽ vài năm sau, vài thập niên sau, chính mình vẫn thể – đứng ở chỗ này, nhìn nước sông chảy, hết thảy đều là quá khứ.

“Uy, anh mập phía trước kia, trăm ngàn lần đừng nghĩ không thông a! Trăm ngàn lần không nên nhảy cầu a…”

“…” Mập Mạp nghi hoặc nhìn bốn phía, chẳng lẽ có người mập muốn nhảy sông sao? Ở đâu? Sao mình chẳng thấy ai hết a?

“Uy, ta nói ngươi nghe, nghìn vạn lần không nên nhảy a. Mập không việc gì, ngươi có thể giảm béo a, dù sao cũng không được nghĩ quẩn a!” Một nam nhân diện mạo thanh tú đang ôm chặt thắt lưng hắn rống lớn. Tư thế kia trông rất giống đánh nhau, Mập Mạp hì hì nở nụ cười.

———————

Lời tác giả: Sáng sớm đã dậy viết văn, ta quả là một con ong mật chăm chỉ ~~