Dưỡng Tru Thiên Nhất, Dụng Trư Nhất Thế

Chương 44




Ăn xong bữa cơm trưa, Mập Mạp xách theo hành lý ngồi xe An Tạp đến sân bay. Vốn An Tạp là muốn tự mình đưa Mập Mạp lên máy bay nhưng rồi lại có việc gấp, không thể không đi trước. Thế là hắn dặn dò Mập Mạp thật kĩ lưỡng: trăm ngàn lần không được nghe lầm chuyến bay cũng không được bỏ lỡ chuyến bay của mình. Căn dặn xong đâu vào đấy, An Tạp vội vàng lái xe rời đi.

Ngồi trong phòng chờ, tâm tình Mập Mạp kích động đến không biết nói cái gì cho phải. Vé máy bay bị hắn gắt gao siết chặt trong tay sợ làm rơi mất.

Sắp đến lúc làm thủ tục lên máy bay, Mập Mạp kiểm tra lại hành lý, chuẩn bị sẵn hộ chiếu và vé máy bay rồi chậm rãi nối đuôi đoàn người đang xếp hàng.

.

Tưởng Minh ở Mỹ quả thật là nhàm chán cực kì. Mỗi ngày nếu không phải dắt cún của mẹ đi dạo thì chính là giúp tắm cho cún của mẹ… Mà điều làm y càng thêm vạn phần buồn bực chính là tên của con cún đó – mẹ y cư nhiên đặt tên cho con cún là Minh Minh, rồi còn bắt Tưởng Minh phải kêu nó ca ca.

Tiếng “ca ca” này thật là làm Tưởng đại thiếu nghẹn một bụng uỷ khuất, y có đại ca cún nhỏ từ bao giờ chứ?

Nghĩ tới nghĩ lui thì mình ngây ngốc ở đây cũng đã ba bốn ngày, chọc Mập Mạp một chút thì còn được chứ đâu thể cả đời ở lại đây. Và thế là Tưởng Minh dọn dẹp đồ đạc chạy lấy người, sau khi nói câu tạm biệt với cha mẹ và cả con cún ca ca kia, Tưởng đại thiếu lao mình vào vòng tay đất mẹ Tổ quốc thân thương. A~ Mập Mạp thân ái, ta tới đây~

Vừa xuống khỏi máy bay Tưởng Minh đã kích động vội vàng bấm số câu lạc bộ, người tiếp máy là Dương Vũ Thanh.

“Uy! Mập Mạp đâu? Gọi hắn ra nghe điện thoại!”

“Mập Mạp? Ta cũng không rõ lắm, ngươi gọi cho An Tạp đi, hồi nãy hắn đưa Mập Mạp đi đâu đó.”

Cúp điện thoại Tưởng Minh một trận buồn bực trong lòng. An Tạp đưa Mập Mạp đi đâu và để làm gì cơ chứ? Chẳng lẽ bọn họ có bí mật không muốn cho ai biết?

Lôi điện thoại ra gọi cho An Tạp vậy.

“Hi Tiểu Tạp Tạp, ca ca Tưởng Minh gọi điện cho ngươi đây.”

“Khỉ! Nói tiếng người!”

“Ngươi đem Mập Mạp của ta đi đâu?”

“A? Ngươi làm sao mà biết?” An Tạp sửng sốt, Tưởng Minh gọi điện kiểm tra tình hình câu lạc bộ à?

“Ta về nước rồi, vừa mới xuống máy bay, hiện tại đang ngồi xe về câu lạc bộ. Ngươi nhanh chóng thả người về câu lạc bộ đi!”

“… có khả năng… không thể thả…”

Tưởng Minh nhướn cao hai hàng lông mày: “Không thể thả? Có ý tứ gì đây?”

“Cái kia… hôm nay ta đưa Mập Mạp ra sân bay, có chuyến bay lúc 3 giờ… hắn nói là muốn sang Mỹ tìm ngươi…”

“… Tít tít tít…” Bên này An Tạp đã khẩn trương đến độ mồ hôi tuôn như suối. Ngày hôm nay mà đánh mất Mập Mạp chắc tâm đi giết hắn Tưởng Minh đều có.

“Bác tài, làm ơn quay lại sân bay.” Tưởng Minh lo lắng phủi phủi chỗ đầu gối, món nợ kì này chờ ta trở về rồi mới tính, An Tạp à!

“Chúng ta không phải vừa mới đi ra từ sân bay sao?” Lái xe sửng sốt.

“Ta để quên chút đồ vật này nọ.” Tưởng Minh thật tức giận đến mức xì khói. Vì cái gì y cố ý về sớm thì Mập Mạp lại chạy qua bên đó tìm mình chứ?

“Làm ơn nhanh lên chút nữa!” Tưởng Minh lo lắng nhìn chằm chằm vào đồng hồ. Bây giờ đã là 2 giờ 54, chắc chắn đã làm thủ tục lên máy bay rồi… Không được! Phải nhanh hơn! Nhanh hơn nữa! Mẹ nó, nếu y tự lái xe thì đã đến từ lâu rồi! Tưởng Minh nhìn lại chiếc taxi giá rẻ hàng nội địa mà muốn hộc máu.

Rốt cuộc cũng đã đến sân bay, ném đại trăm đồng tệ cho tài xế rồi Tưởng Minh chạy như bay vào trong. Chạy đến trước quầy kiểm tra, khu vực xuất ngoại đi Mỹ, quầy kiểm tra đã đình chỉ kiểm vé… Mập Mạp chắc chắn đã lên máy bay rồi!

“Ta có thể lên đó tìm một người không? Trời ơi, đây là chuyện gấp cực kì quan trọng, liên quan đến tính mạng đấy!” Tưởng Minh túm lấy một nhân viên khổ sở cầu tình.

“Rất xin lỗi nhưng chuyến bay đi Mỹ sắp sửa cất cánh trong giây lát, cho dù ngươi có vào được thì cũng không thể lên máy bay được.” Nhân viên công tác bất đắc dĩ nói.

Tưởng Minh thất vọng cực độ, ngay lập tức lôi ra hộ chiếu chuẩn bị mua vé chuyến bay tiếp theo, y nhất định không thể lại bỏ lỡ cơ hội với Mập Mạp lần nữa.

Khi y chạy đến quầy bán vé chuẩn bị đếm tiền thì một bóng người quen thuộc đập vào mắt. Tưởng Minh chạy vội ra khỏi hàng, hướng thân ảnh kia tiến đến.

Mập Mạp cô đơn ngồi trong phòng chờ ở sân bay, trong tay là chiếc vé bị nắm đến nhăn nhúm, nước mắt tuôn rơi từng giọt từng giọt lên mu bàn tay. Dựa vào cái gì không cho ta lên máy bay chứ? Đây rõ ràng là hộ chiếu của ta, ta cũng có vé chứ bộ…

Nguyên lai là lúc làm thủ tục lên máy bay, khi đối chiếu giữa hộ chiếu và người thật thì thấy có khác biệt, thế là mấy ông hải quan nhất trí cho rằng cái hộ chiếu này không phải của bản thân Mập Mạp.

Kì thật chỉ là ảnh chụp trong hộ chiếu là từ khi hắn còn chưa giảm béo, vậy nhưng cư nhiên lại bị hiểu lầm thành hai người…

“Trữ Hân!” Tưởng Minh kích động đến độ không biết nói gì cho phải… Cảm tạ lão thiên gia đã không để bọn họ vuột mất lần gặp mặt này.

Mập Mạp sửng sốt, đầu ngẩng phắt dậy: là Tưởng Minh? Sao y đã về nước rồi?

Bốn mắt nhìn nhau, những gì muốn nói nhất thời chất chứa trong ánh mắt…

Hai người cùng đón xe về lại câu lạc bộ, dọc đường đi chẳng ai nói câu nào, cả Tưởng Minh lẫn Mập Mạp đều xấu hổ đỏ mặt. Tưởng Minh là vì cái màn gọi to tên của hắn giữa sân bay, mà Mập Mạp là vì y thấy được bộ dáng hắn khóc lóc.

Về đến câu lạc bộ, hai người chẳng ai bảo ai lại ăn ý cùng nhau lên lầu. Cả ngày ngồi trên máy bay làm Tưởng Minh thật mệt mỏi, tắm rửa xong thay bộ đồ mặc trong nhà, y nhàn nhã nằm trên sô pha xem ti vi. Mập Mạp cũng thay bộ quần áo kia ra, chỉ mặc sơ mi trắng cùng một chiếc quần tây giản dị, rồi cũng ngồi ở cái sô pha bên kia.

Quảng cáo trên ti vi tuy chẳng hiểu gì nhưng vẫn thấy hạnh phúc, hạnh phúc về một cuộc sống giản dị như thế…

“Trữ Hân, ngươi nhuộm tóc à?” Tưởng Minh ngẩng đầu nhìn Mập Mạp một lúc lâu mới giật mình phát hiện, một vài lọn tóc trên đầu hắn nhuộm highlight, hình như còn uốn nữa. Nhìn qua quả thật rất tuấn tú, lâu lâu đổi phong cách cũng được.

Mập Mạp đỏ mặt, gãi đầu, hướng Tưởng Minh cười cười: “Ân…”

Tưởng Minh ngay lập tức bị nụ cười ấm áp ôn nhu này của Mập Mạp mê hoặc. Đổi tư thế, y gối đầu lên đùi Mập Mạp: “Ta mệt lắm, ngươi ấn đầu cho ta đi, giống như trước đây ấy.”

Mập Mạp nhẹ nhàng vuốt mấy sợi tóc loà xoà trên trán Tưởng Minh rồi mới ôn nhu vừa xoa vừa ấn. Tưởng Minh thoải mái khẽ rên hừ hừ, tìm một vị trí thoải mái y tiến vào giấc ngủ.

Mập Mạp ngừng xoa bóp, chăm chú nhìn gương mặt đang say giấc của Tưởng Minh. Mũi bỗng nhiên cay cay, đây là cảm giác gia đình sao? Loại cảm giác này thật đẹp, làm Mập Mạp luyến tiếc không muốn buông tha.

.

Sau khi Tưởng Minh trở về, câu lạc bộ lại khôi phục bộ dáng trước kia, đám nhân viên cả ngày hi hi ha ha cười đùa, duy nhất biến hoá chính là quan hệ giữa Tưởng Minh và Mập Mạp: hai người chính thức kết giao.

An Tạp khi biết được Mập Mạp không lên máy bay thì cao hứng đến suýt khóc, xem ra bọn họ cũng sắp tu thành chính quả rồi.

Bởi vì hiện tại Mập Mạp đã không còn được xem như người béo nữa, hơn nữa mỗi ngày lại chăm chỉ rèn luyện cơ thể, cho nên Dương Vũ Thanh và Triệu Trác xem như thất nghiệp. Thế nhưng, hai người đó lại rất vui vẻ mình được thất nghiệp.

Đối với Mập Mạp, lúc đầu là béo đến bất khả tư nghị, sau đó là quyết tâm giảm béo, cuối cùng là niềm phấn khích khi Mập Mạp giảm béo thành công, từng giai đoạn từng quá trình đều có hai người chứng kiến. Khi bọn họ phải rời câu lạc bộ, Mập Mạp, Tưởng Minh cùng tất cả nhân viên đều cảm thấy luyến tiếc.

“Cứ như vậy mà đi sao?” Tưởng Minh nhìn nhìn Dương Vũ Thanh và Triệu Trác, vẻ mặt chưa từ bỏ ý định.

“Ân, Mập Mạp bây giờ đã không cần phải giảm béo nữa, về sau cứ kiên trì rèn luyện thì dáng người hắn sẽ vẫn duy trì dạng này.” Dương Vũ Thanh vỗ vai Mập Mạp một cách thân thiết.

“Kháo! Ta là muốn mời hai ngươi ở lại đây đảm nhiệm chức vụ huấn luyện viên cùng đầu bếp luôn, không được sao?” Tưởng Minh lại có xu thế muốn tạc mao.

Hai người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi hi hi cười: “Cũng được, nhưng đợi chúng ta đi du lịch về rồi bàn sau.” Nói xong, Triệu Trác liền kéo cánh tay Dương Vũ Thanh rời đi mất hút.

Cả đám người đứng trơ ra như đá, hai người kia khi nào thì cũng dính nhau thành một khối vậy a…