Đường Về (Phần 2)

Chương 22: Hạ Mạt




Đổi trang phục cưỡi ngựa nặng nề xong, hai bên yên ngựa còn treo đầy hai bình mũi tên, đến chỗ nhìn thấy, trên cỏ mượt mà trong rừng cây rậm rạp, quả thật hưu sao thành đàn tản ra, cái đầu cường tráng to lớn, tất cả đều nhỡn nhơ thưởng thức lá non và cỏ linh lăng, giống như cừu nuôi thả. Nhìn tình cảnh này giống như vườn bách thú, ngay lập tức làm cho ham muốn săn thú của ta bị tuột dốc xuống thấp nhất.

Đại khái Thập Tứ nhìn ra ta không xuống tay được, liền cười nói: "Ở trong sơn trang luyện cung mã trước, chờ mấy ngày nữa đi bãi săn mới động thủ."

Ta cười lắc lắc đầu, thu hồi cung tiễn.

Cũng may chỗ này rộng rãi thoáng mát, cưỡi ngựa cũng có chút lạc thú. Dưới ánh nắng chói chang chạy gần nửa canh giờ, liền cảm thấy sau lưng đều ướt đẫm mồ hôi, buộc ngựa lại, tìm bóng cây ngồi xuống hóng mát. Nghe tiếng Thập Tứ ở sau lưng đạp lên cỏ "Lạt xạc" đến gần, còn chưa kịp quay đầu lại nhìn, hắn liền ngồi xuống bên cạnh ta. Nhất thời không ai nói chuyện, chỉ có gió mát từ phía Nam hồ thổi tới, lướt nhẹ qua mặt cỏ bên cạnh, từng tốp bầy hươu cùng nhau chạy về phía bầy ngựa lớn xa xa lao xuống chỗ dốc thoai thoải.

Đang phát ngốc, bỗng nhiên có cảm giác hắn dùng cánh tay khẽ chạm vào khuỷu tay của ta, hỏi: "Nàng hôn ta một cái có được hay không?"

Ta nghi hoặc quay đầu nhìn về phía hắn, kỳ quái tại sao hắn đột nhiên toát ra loại ý nghĩ này. Thì thấy hắn cười lại gần, đưa tay vòng qua eo của ta: "Vậy để cho ta hôn nàng một cái cũng được." Môi liền dán lên, sau khi chạm vào nhàn nhạt liền rời đi. Hắn kề lên trán của ta, nửa buông mí mắt xuống, lấy mu bàn tay vuốt ve gương mặt của ta. Hơi thở phất ở trên mặt, có chút nóng.

"Lão Thập Tứ, bây giờ ngươi tới nơi này ngủ trưa hả?" Tiếng nói của Lão Thập vẫn còn rất xa, xen lẫn tiếng vó ngựa "Đác đác", chắc là đến mấy con. Ta dựa lưng vào một gốc cây bách, không thấy được tình huống sau lưng, Thập Tứ cười lại hôn ta một cái, mới kéo ta đứng lên, nhìn Lão Thập hô: "Mới vừa đi dạo một vòng, mặt trời quá nóng, ngồi xuống một lát, để cho ngựa lấy hơi."

Lão Thập liếc ta một cái, cười nói: "Ta nói ngươi lúc nào thì trở nên giống như đàn bà yếu ớt như vậy, thì ra là. . . . . . Ha ha. . . . . ."

Thập Tứ cười cười không có đáp lời, ngẩng đầu lên nhìn về phía Lão Cửu đang phóng ngựa chậm rãi đến gần chào một tiếng: "Cửu ca."

Lão Thập ghé đầu nhìn nhìn đồ trang bị của chúng ta, hỏi: "Thế nào, các ngươi một mũi tên cũng không có bắn?"

Ta đáp: "Bắn cũng không coi là bản lãnh. Ta thấy hình như hươu nơi này nuôi dùng để làm cảnh."

Lão Thập nghe thế ngược lại tán thành, suy nghĩ một chút nói: "Vậy thì săn thỏ hoang, thử coi ai bắt nhiều nhất. Như thế nào?"

"Có thỏ sao?" Ta hỏi.

Lão Cửu xen vào nói: "Có. Thỏ hoang đào thành động khắp nơi, mới vừa rồi ta có gặp qua vài con."

Ta và Thập Tứ nhìn nhau, trả lời: "Vậy được. Chỉ là giao trước không thể bắn trúng hươu, nếu không liền coi như thua." Nói xong xoay người lên ngựa, cười nói với Lão Thập, "Lúc này cũng đừng chỉ bắn trúng lỗ tai nha."

Lão Thập "Hừ" một tiếng, nói: "Các ngươi có thể thắng rồi nói."

Thập Tứ chỉ vào chỗ bầy hươu nói: "Chỗ kia có một con."

Ta và Lão Thập nghe vậy đều rút tên ra lắp vào cung, lại chỉ thấy chỗ bụi cỏ lộ ra một chút xíu hình như là lỗ tai thỏ hay gì đó, lại có hươu lớn nai con ở bốn phía đi lại. Chung quy ta cũng không có nắm chắc, liền để cung xuống trước, cầm ống nhòm treo trên thắt lưng lên quan sát một phen. Đúng là con thỏ màu xám, chỉ là lấy khoảng cách cùng góc độ hiện tại chỉ sợ là không bắt được nó. Lại dùng ống nhòm nhìn xung quanh, thì giật mình phát hiện một bóng dáng nho nhỏ ở dưới dốc thoai thoải, nhìn kỹ, đó là một đứa bé khoảng chừng bốn năm tuổi, hình như đang cho một con nai con ăn.

Đúng lúc này, trên đỉnh dốc xuất hiện bầy ngựa lớn đông nghẹt, hình như bị xua đuổi chạy nhanh như bay thẳng xuống dưới, tiếng chân "Ù ù" , cả vùng đất đều có chút chấn động. Nhìn thấy đứa bé kia ngây người bất động, ta nhìn Thập Tứ hô to lên, "Bên kia có một đứa bé!" Liền phóng ngựa xông về phía sườn đồi. Bầy hươu bị ta làm hoảng sợ tán ra, mà Thập Tứ ở phía sau hô cái gì ta cũng không nghe được.

Có lẽ đứa bé kia bị dọa phát sợ, chỉ nhìn chằm chằm bầy ngựa trên sườn dốc băng xuống không nhúc nhích, trong tay còn cầm nhánh cây. Mấy thớt ngựa từ đỉnh đầu nó nhảy qua, đằng sau nhìn thấy một con sắp giẫm lên trên người nó, lại bị một mũi tên bắn trúng cổ, hí lên một tiếng, từ bên người nó bay qua. Thật là nguy hiểm! Nếu như thân ngựa đè lên đứa bé kia, đoán chừng cũng sống không được. Ta quay đầu lại liếc nhìn, thì ra là Thập Tứbắn tên, hắn đuổi theo ở sau lưng ta khoảng hai ba mươi mét.

Ta một tay nắm chặt dây cương, đè thấp thân thể nghiêng về phía bên phải, tầm mắt bởi vì bụi mà hàng trăm hàng ngàn vó ngựa hất lên có chút mơ hồ, thậm chí cảm thấy trong miệng cũng có cỏ vụn và đất cát. Trong nháy mắt đi ngang qua bên cạnh đứa bé, đưa tay tóm chặt hông của nó, kéo lên ngựa. May mà trọng lượng nó nhẹ, nếu không cánh tay của ta thật đúng là không nâng lên nổi.

Trước mặt bầy ngựa đang chạy xuống rối rít né tránh, ta kẹp chặt bụng ngựa, thúc giục con ngựa đáng thương xông lên đỉnh dốc. Đến chỗ an toàn, mới vừa thở phào một cái, lại thấy hơn trăm kỵ binh đồng nhất xếp thành hàng đứng ở ngay phía trước, cờ xí minh hoàng theo gió bay phấp phới.

Hoàng đế cưỡi ngựa tách mọi người đi ra, nhìn ta cười nói: "Thuật cởi ngựa của nhà Thập Tứ không tệ."

Lúc này, Thập Tứ cũng chạy tới, nhìn thấy Hoàng đế, cũng ngẩn ngơ, sau đó lập tức phản ứng kịp, tung người xuống ngựa, ôm cả ta và đứa bé trên ngựa xuống. Đang định hành đại lễ, Hoàng đế lại giơ lên roi ngựa cầm trong tay, nói: "Miễn đi."

Thập Tứ quỳ một chân trên đất, thỉnh an một cái, ta thì túc một túc, liền coi như xong chuyện.

Hoàng đế nhìn ta hỏi: "Đứa nhỏ này là của nhà nào?"

Ta nhìn tiểu nam hài chưa tỉnh hồn trong ngực, mặc áo vải thô màu lam, phỏng đoán là con trai của người hầu hoặc là cư dân vùng lân cận nào đó, nếu như nói thật, sợ rằng người lớn trong nhà đứa bé này sẽ ăn nhiều đau khổ, liền cúi đầu đáp: "Hồi hoàng thượng, đứa nhỏ này là trong nhà Phương Nam đưa tới, về sau cho làm bạn với Đông Đông."

Hoàng đế gật đầu một cái, cũng không truy cứu nữa, quay đầu khiển trách quan viên bên cạnh không có chuẩn bị tốt nơi thả ngựa, suýt nữa thương tổn đến mạng người. Thập Tứ dĩ nhiên sẽ không vạch trần ta, chỉ là nghi hoặc nhìn ta một cái.

Trở lại chỗ ở ở Thanh Liên đảo, Thập Tứ liền hỏi: "Nàng muốn lưu nó lại sao?"

Ta để đứa bé có chút bị dọa sợ xuống, trả lời: "Phái người đi hỏi một chút, để cho cha mẹ nó tới dẫn nó trở về đi."

Thập Tứ gật đầu một cái, liền phân phó người phía dưới đi hỏi thăm. Ta thì sai ma ma đi theo lấy chút gì cho đứa bé ăn, ma ma ghét hắn khắp người bụi bẩn, liền dẫn hắn đi tắm thay quần áo trước. Đứa bé rất là nhu thuận an tĩnh, hơn nữa ăn cái gì cũng đàng hoàng, không có chút nào kén ăn. Hỏi hắn tên gọi là gì, suy nghĩ thật lâu mới trả lời nói gọi là: "Trương Thụy Lâm".

Ai cũng không coi chuyện này quan trọng, tận tới đêm khuya, Quách Khoa dẫn một người đường chất lớn hơn hắn mấy tuổi tên là Quách Lộ tới. Quách Lộ này, là trang đinh phụ cận hành cung Hoàng Trang. Hắn nói, bởi vì Hoàng đế dừng chân ở Sơn Trang, nhất thời thiếu hụt thô sử nha hoàn quét viện đốt lò giặt đồ, tổng quản Nội Vụ phủ hành cung Nhiệt Hà liền chỉ thị điều động những nô tài ở lân cận Hoàng Trang để ứng đối. Nương đứa bé này, chính là một người trong số đó. Lúc bọn họ tiến vào hành cung, nhóm người Hoàng đế còn chưa tới, cho nên cung cấm không nghiêm, cũng không biết nàng làm thế nào cũng lén dẫn con theo vào được.

Ta chỉ hỏi một câu: "Sao lại không thấy cha đứa bé ? Nữ nhân kia là quả phụ sao?"

Cũng không nghĩ đưa tới câu trả lời hoàn toàn ngoài dự đoán. Quách Lộ thấp giọng trả lời: "Là một quả phụ. Nói đến hai mẹ con này, cũng có chuyện xưa." Hắn hạ thấp giọng lại nói, "Đứa nhỏ này, là Trương Niệm Nhất phản tặc mưu nghịch mấy năm trước đây dựa vào Chu tam thái tử, mồ côi từ trong bụng mẹ. . . . . ."

"Cái gì!" Ta cả kinh đứng lên. Trương Niệm Nhất không phải là Trương Quân Ngọc, là cái người huynh trưởng Trương Quân Tích đã gặp mặt hai lần hay sao. Đứa bé này, không phải là chất nhi của Trương Quân Tích à?

Quách Lộ bị ta làm hoảng sợ, cho rằng mình nói sai cái gì rồi, sắc mặt chợt tái nhợt lui về phía sau một bước. Quách Khoa tiến lên một bước: "Phúc tấn. . . . . ."

"Không có việc gì, ngươi nói tiếp." Thế giới này hóa ra không lớn như trong tưởng tượng, ta tự giễu cười cười, ngồi trở lại hòa nhã nói với Quách Lộ.

Quách Lộ kinh nghi bất định, dưới ánh mắt khích lệ của ta, vẫn nói ra chuyện muốn nói phía sau ra: "Năm đó định án, huynh đệ Trương thị kia còn có con cháu hơi lớn tuổi đều bị chém đầu, chỉ có đứa nhỏ này vẫn còn ở trong bụng mẹ, giữ được một mạng. Chỉ là. . . . . ."

"Chỉ là cái gì?"

"Chỉ là giữ được tính mạng lại không giữ được mệnh căn . . . . ." Quách Khoa nghe vậy liều mạng nháy mắt với đường chất, Quách Lộ cũng phát giác mình nói chuyện thô tục, vội vàng ngừng nói.

Ta nói với Quách Khoa: "Ngươi đừng ngắt lời." Nhìn Quách Lộ liếc mắt ra hiệu, để cho hắn tiếp tục.

Lúc này Quách Lộ mới lắp bắp nói: "Nội phủ có định chế, con của tội phạm mưu nghịch, đợi nuôi đến mười một tuổi liền đưa đi tịnh thân, sau đó bị phân công đi làm công việc nặng nhọc."

Nhớ lại năm ấy ở Hàng Châu, Trương Quân Tích kia có chút lỗ mãng không hiểu ra sao. . . . . . Thúc thúc quái gỡ như vậy, chất nhi lại thông minh cực kì, gầy teo nho nhỏ, thanh tú như con gái, văn tĩnh hơn Đông Đông rất nhiều. Một đứa bé như vậy, tương lai nhận lấy đối xử chính là bị thiến? Nếu như Nhiếp Tĩnh biết, thì sẽ làm sao đây?

Quách Khoa thử thăm dò hỏi: "Phúc tấn, nương đứa bé đang ở bên ngoài, bây giờ có phải để cho dẫn về hay không?"

Ta thở dài nói: "Kêu nàng vào đây, ta gặp mặt."

*********************

Nữ nhân có vóc dáng nhỏ nhắn, gương mặt nho nhỏ hình trái xoan, dung mạo thanh tú, mặc dù ăn mặc thô kệch, nhưng gọn gàng sạch sẽ. Nàng vẫn cúi thấp đầu, mặc dù dưới sự thúc giục kính cẩn lễ phép hành lễ cảm ơn ta của Quách Lộ, nhưng cảm thấy vẻ mặt cử chỉ tồn tại một tia ngạo nghễ.

Ta nói với nàng: "Đứa nhỏ ngủ thiếp đi, trước tiên theo ta đi vào nhìn một cái đi." Nàng đáp một tiếng "Vâng", rồi đi theo vào nội viện.

Trương Thụy Lâm ngủ rất ngon, cái miệng nhỏ nhắn hé mở chảy nước miếng, trên gối ướt một mảnh. Nữ nhân cúi đầu mò mẫn ở trên người, lại lục lọi không biết muốn tìm cái gì. Ta cầm lấy khăn lụa từ chỗ Đông Vân đưa cho nàng, nàng nhận khăn, lại nhìn tay ta chằm chằm khẽ cười nói: "Tay như búp măng, ngón tay như xuân thông." Trong giọng nói mang theo một chút ý vị chế nhạo không dễ dàng phát giác. Nàng lại nhìn hai tay của mình bởi vì làm việc mà thô ráp, vẻ mặt như hồi tưởng lại quá khứ từng trải qua.

Ta cười trả lời: "Mười ngón tay không chạm nước, cho tới bây giờ đều được người khác hầu hạ. Sống an nhàn sung sướng như thế, đừng nói đến trang khương, ngay cả bà lão sáu mươi cũng có thể có một đôi tay trắng noãn xinh đẹp như vậy."

Nàng ngẩng đầu kinh ngạc nhìn về phía ta, sau một hồi lâu mới nói: "Cũng không hẳn là vậy, sau khi quý trọng bảo dưỡng nhiều, cũng cần thiên sinh lệ chất, máu lưu thông đồng đều, da dẻ trắng nõn mượt mà. Tỷ như một đôi tay béo ngắn non mềm, sao có thể coi là vi mỹ? Dĩ nhiên, cùng là tay ngọc thon thon, biết nâng ly trà chén cơm, vừa luyện được đàn hay, thêu được nhiều dạng hoa, hay là nấu ra thức ăn ngon? Phúc tấn nghĩ như thế nào?"

Nàng ước chừng mọi thứ cũng đã trở thành sở trường, chỉ là không biết ta chính là người trăm không dùng được một kia, liền gật đầu cười, lên tiếng: "Nói thật hay." Ta nhìn đôi mắt sắc nước của nàng tràn ngập đặc thù phương Nam, không nhịn được nói: "Trương Quân Tích từng nói tẩu tử hắn là tài nữ, quả thật đúng."

Sắc mặt nàng đột ngột biến đổi, run giọng hỏi khẽ: "Phúc tấn nhận ra Nhị thúc?"

Nói xong ta liền có chút hối hận, lúc này lại không thể nuốt lời nói trở về, chỉ có thể nói: "Không tính là quen biết."

Nàng nhìn ta chằm chằm, khuôn mặt trương lên đỏ ửng, sau đó lại thay đổi thành xanh trắng, cuối cùng thì bình tĩnh lại. Nàng không tiếp tục hỏi tới, cúi người cẩn thận lau sạch sẽ nước miếng cho nhi tử, hôn một cái lên trán của hắn, nói: "Phu nhân có con chưa?"

"Có một nữ nhi, mới vừa ba tuổi." Ta đáp.

"Tiểu thư nhất định là mỹ lệ thông minh, người gặp người thích." Nàng cười nói, "Phu nhân nhất định hi vọng tương lai của nàng không lo cơm áo, Phú Quý không đổi, vui vẻ sống lâu."

Hiện tại ta chỉ hy vọng nàng đừng bị nuông chiều hư là được rồi.

Nàng không đợi ta đáp, liền nói: "Ta chỉ hi vọng con của ta, có thể vô họa vô tai mà trưởng thành, lấy vợ sinh con không có gì đặc biệt. Nếu có thể như thế. . . . . ." Nàng chợt chuyển sang ta nói, "Canh giờ không còn sớm, nô tỳ cũng nên cáo từ trở về hầu hạ."

"Đứa nhỏ ngủ say, không bằng để cho hắn ở lại nơi này một đêm, ngày mai ngươi trở lại dẫn hắn trở về." Ta nói.

Nàng cười lên tiếng: "Vậy được! Phu nhân nghĩ thật chu đáo. Làm phiền phu nhân, nô tỳ cáo lui." Nói xong khẽ chào, theo nha hoàn rời khỏi phòng.

Ta đi ra ngoài nhà chính, thì thấy Quách Khoa còn rướn cổ lên nhìn ra bên ngoài, liền hỏi: "Nhìn cái gì vậy? Đường chất của ngươi đi về rồi à?"

Hắn một phát chạy đến bên cạnh ta, cúi đầu trả lời: "Hồi Phúc tấn, Quách Lộ tiểu tử kia dẫn người đến, dĩ nhiên cũng phải đưa người trở về."

Ta gạt lá trà, nghi ngờ nhìn hắn, hắn thần thần bí bí lại nói: "Trang đầu của bọn họ vừa ý nữ nhân này. . . . . . Nghe nói tuy chỉ là một phạm phụ vào trang làm tôi tớ nhỏ bé, nhưng tính tình cực kì cương liệt, nếu không phải nắm đứa con của nàng, sợ cũng không dễ dàng bảo nàng đi vào khuôn khổ như vậy. Trang đầu Lưu Đại kia, một tên tửu quỷ to lớn thô kệch, thật đáng tiếc cho một mỹ nhân như vậy. . . . . ."

"Cạch", ta khẽ đậy nắp, gác ly trà qua trên kỷ trà.

Quách Khoa chặn lại nói: "Phúc tấn, ngài đừng nóng giận. Đều do nô tài lắm mồm, đáng đánh!" Nói xong ra vẻ lấy tay tự tát vào miệng.

Ta trả lời: "Ta không tức giận. Ta tức cái gì? Ngươi nhớ ngày mai mang nàng tới dẫn đứa bé đi."

Quách Khoa cũng không dám quên, sáng sớm liền sai người đi tìm đường chất của hắn, nhưng qua giờ Tỵ mới trở về, còn dẫn theo Quách Lộ, nhưng không thấy nữ nhân kia. Hắn vừa thấy ta liền thảm thiết kêu lên: "Phúc tấn, không xong rồi."

Ta cau mày nói: "Đừng hô to gọi nhỏ, vào trong phòng nói chuyện."

Hắn vội vàng che miệng lại, dẫn Quách Lộ mặt cũng tái nhợt đầu đầy mồ hôi theo ta vào thiên sảnh. Sau khi ngồi xuống, ta nói: "Cái gì không xong, nói đi."

Quách Khoa nuốt nước miếng, nói: "Nữ nhân kia, nàng, nàng, buổi tối hôm qua nàng dụ trang đầu Lưu Đại uống say, dùng cây kéo đâm chết rồi !"

Ta "Soạt" đứng lên, vội vàng hỏi: "Nữ nhân kia đâu?"

Quách Lộ trả lời: "Nàng ta nhảy giếng, thi thể đã vớt lên."

Ta một tay chống thành ghế ngồi trở lại, nhắm mắt lại. Nàng, cứ như vậy tạm giữ hai nhân mạng, chỉ gặp qua ta ở nơi này một lần liền đánh cuộc! Ta thở ra một hơi, mở mắt ra nói: "Chuyện này, còn có ai biết?"

Quách Lộ lau mồ hôi đáp: "Lưu Đại chỉ cần vừa uống rượu, ngày hôm sau sẽ ngủ thẳng đến giữa trưa mới dậy, nếu không phải nô tài đi vào trong viện của hắn tìm Trương thị kia, sợ lúc này còn không có người nào phát hiện. Hiện tại, cũng chỉ có nô tài, người của nô tài kia, còn có Đường Thúc ba người biết."

Ta gật đầu một cái, nhìn Quách Khoa nói: "Chúng ta nói xong, hai ngươi đi trở về khắc phục hậu quả. Trời nóng như vậy, thi thể để lập tức sẽ bốc mùi, nhanh tìm nơi thỏa đáng chôn cất đi. Về phần đứa bé, cũng không thể dẫn về rồi."

Quách Khoa vẫn gật đầu, nghe thế, lại trợn tròn mắt nói: "Phúc tấn, đứa bé kia là con của khâm phạm, Nội Vụ phủ ghi tên trong sổ, triều đình có lệnh gia tăng trông giữ chặt chẽ."

Ta nhíu mày nói: "Còn không phải là Lưu trang đầu không có trông coi tốt, Trương Thụy Lâm té sông chết đuối, nương nó mới có thể đau xót phẫn nộ, giết chết Lưu Đại sao."

Quách Khoa trợn mắt há hốc mồm , lắp bắp nói: "Vậy, vậy, trong phòng . . . . . ."

"Đứa bé kia là họ hàng xa ở phương Nam của ta, Vạn Tuế Gia cũng biết. Ngươi có dị nghị?" Ta hỏi.

Hắn vội vàng khoát tay nói: "Không có, không có!"

Quách Lộ lại lo lắng chuyện trước mắt, hỏi "Phúc tấn, Trương thị giết Lưu Đại, là án mạng, phía trên nha môn nếu tra hỏi . . . . . ."

"Vậy cũng không cần lo lắng quá mức. Cưỡng gian không thành làm ra mạng người loại chuyện mất mặt này còn muốn thiên hạ đều biết, rất đẹp mắt sao?" Ta hỏi ngược lại hắn: "Quách Lộ, ngươi có muốn làm trang đầu hay không?"

Quách Lộ có lẽ không nghĩ tới ta sẽ đột nhiên nói đến chuyện này, sửng sốt hồi lâu mới đáp: "Trang đầu có thể lãnh đất cho người khác thuê, có không ít tiền thu vào, tất nhiên là tốt . Chỉ là trang đầu này theo lệ thường cha chết con kế thừa, huynh mất đệ thừa, nô tài sợ là không có phúc phận làm."

"Ta nghe ngươi nói chuyện, cũng là người hiểu biết. Ngươi chỉ cần nói cho ta biết, ngươi muốn hay không muốn." Ta thổi trà.

Quách Lộ ngập ngừng nói: "Không phải là không muốn, Lưu Đại kia còn cóchất nhi. . . . . ."

"Tốt. Ngươi không làm, cũng luôn nghĩ muốn làm." Ta uống một hớp trà nói: "Trương thị vóc người nhỏ nhắn, chắc hẳn khí lực cũng yếu, mà nghe nói Lưu Đại này thân hình to con, có lẽ thắt lưng của Trương thị mới bất quá to bằng bắp đùi hắn, thử hỏi một nữ nhân yếu đuối như vậy, có năng lực gì giết chết một nam nhân cường tráng? Ta thấy nhất định là Quách Lộ ngươi vì muốn vị trí trang đầu, sinh lòng ác niệm, giết chết Lưu Đại, giá họa Trương thị!"

Mặt Quách Lộ xanh ngắt, "Bùm" quỳ xuống đất nói năng lộn xộn:"Phúc tấn, Phúc tấn, nô tài không có. . . . . . Ngài không thể, không thể a. . . . . ."

Quách Khoa ngắt hắn một cái, nói: "Phúc tấn, hắn muốn làm trang đầu."

Quách Lộ cũng coi như cơ trí, lập tức phản ứng kịp, không ngừng gật đầu nói: "Dạ dạ, nô tài muốn nô tài muốn!"

"Đứng lên trước đi."

Quách Khoa bèn xách đường chất hắn lên, hai người cũng buông tay khom người mà đứng.

"Đừng cúi gằm mặt xuống nữa! Suy nghĩ một chút một năm trôi qua bạc tới tay, còn có từ hôm nay không cần nấp dưới mũi loại người như Lưu Đại vậy, ngươi thật không vừa ý sao?" Ta vặn chân mày.

Quách Lộ thật sự suy nghĩ một chút, cuối cùng nặn ra một nụ cười.

Quách Khoa khẽ đẩy hắn một cái, nói: "Phúc tấn lên tiếng, chuyện này coi như là thành rồi. Ngươi còn khóc tang cái. . . . . . Cái gì!"

Ta vẫy tay kêu Quách Khoa đến gần một chút, nói: "Thành hay không thành, phải xem ngươi rồi."

"Nô tài?"

"Ừ, ngươi cầu tình với gia các ngươi đi." Ta nói.

"Nhưng mà, mà nô tài. . . . . ." Quách Khoa gãi tai gãi má.

Ta đặt ly trà xuống, nói: "Thứ nhất, hắn là chất nhi ngươi, ngươi không ra mặt thì người nào ra; thứ hai, ta bảo ngươi xử lý chuyện, ngươi làm cho ta không chỉ nói nồi, ngay cả đáy lò đều đập bể. Còn không suy nghĩ lại phải đền bù thế nào?"

Quách Khoa không lời nào để nói, cúi đầu đáp một tiếng: "Vâng" .

Trương Thụy Lâm một mình ngồi chồm hổm ngẩn người ở dưới cây bách trong sân, ta từ sau lưng nó đến gần, vỗ nhẹ đầu của nó, hỏi: "Đang nhớ nương con sao?"

Nó gật đầu một cái, mặt cúi thấp nhìn xuống đất. Đứa nhỏ này, phần lớn thời gian đều an tĩnh khác thường.

Ta nói: "Nương con trở về Phương Nam. Sau này con ở với ta, được chứ?"

Tưởng là nó sẽ khóc rống truy hỏi đến cùng, ai ngờ nó chỉ nhìn ta suy nghĩ trong chốc lát, liền nặng nề mà gật đầu một cái. Mặc dù kinh ngạc, nghĩ kỹ vẫn nên nói tiếp: "Con theo họ ta, ta thay đổi tên cho con, gọi là ‘ Lý Nam ’, Lý trong Mộc Tử, Nam trong Bắc Nam."

Nó vẫn gật đầu, cầm lên một cái nhánh cây vẽ trên mặt đất, đường ngang đường dọc phấy lên một nét, tuy rằng không đẹp lắm, nhưng vẫn nhìn ra được hai chữ "Lý Nam" này. Nó ngẩng đầu nhìn ta, ta vuốt đỉnh đầu của nó cười nói: "Đúng, đúng là viết như vậy. Nương con dạy con viết chữ sao?"

Nó rốt cuộc mở miệng: "Uhm, nương dạy. Có khi viết trên mặt đất, có khi nhúng nước luyện ở trên bàn, viết sai, nương sẽ đánh con."

"Nương con rất thương con." Ta nói.

"Trước kia nương nói với con, nếu người không có ở đây, con cũng nhất định phải thật nghe lời. Phúc tấn, về sau con đều nghe theo lời người nói." Trong mắt của nó nén lệ, cũng không dám để cho nó rơi xuống. Mặc dù nó không biết mẫu thân đã qua đời, nhưng đại khái cũng đã hiểu nàng về sau không thể chăm sóc nó nữa.

"Ừ." Ta dìu nó đứng lên, hỏi, "Con tên là gì?"

"Trương. . . . . ." Nó nhìn thấy sắc mặt của ta, lập tức sửa lời nói, "Lý Nam."

"Nếu có người hỏi nương con ở đâu, con nói như thế nào?"

"Nương ta trở về Phương Nam rồi. Phúc tấn, có đúng hay không?" Nó nghiêng đầu hỏi.

Ta ngắt gương mặt của nó, nói: "Về sau con gọi ta là cô cô."

Buổi tối Thập Tứ trở về, bèn nói với ta: " Tiểu tử Quách Khoa kia, cầu xin ta giúp đường chất hắn làm trang đầu."

"À?" Ta từ chối cho ý kiến.

"Trước giờ hắn chưa từng mở miệng cầu xin loại này." Thập Tứ cởi giày ủng, đến bên cạnh đổi giày vải, "Bây giờ cũng không biết có phải được chất tử hắn cho quá nhiều ích lợi hay không."

Ta tự rót cho mình chén nước, trả lời: "Ta thấy, nhất định là hắn ở trước mặt người ta nói khoác gia nhà hắn có nhiều bản lãnh có nhiều biện pháp. Bây giờ đâm lao phải theo lao, không thể làm gì khác hơn là tìm ngươi giúp hắn chu toàn để huênh hoang."

Thập Tứ ninh mi, cười nói: "Tiểu tử này, trở về lại tìm hắn tính sổ." Nói xong cầm chén nước lên, hỏi, "Đây là của nàng hả?" Ta gật đầu một cái, cho là hắn sẽ thả xuống, vậy mà hắn để lên miệng uống một hơi cạn sạch, để lại ly không tới trước mặt ta, cười nói, "Uống nữa."

Ngày hôm sau, Quách Khoa tới đáp lời, nói chuyện đã thành rồi. Ta cũng yên lòng. Nhưng, một buổi chiều mấy ngày sau, ta nhìn thấy Thập Tứ kêu Quách Khoa vào thư phòng. Sau khi đi qua, chỉ ở ngoài cửa nghe Thập Tứ nói: ". . . . . . Chuyện kia trước gác lại. Đi nói với chất nhi ngươi, chuyện này hắn làm tốt lắm. Để cho hắn đừng nóng lòng, cuối năm, nhiều nhất là mùa xuân sang năm, hắn sẽ được như nguyện."

Sau đó ở tại cửa gặp Quách Khoa vẻ mặt mê hoặc đi ra ngoài, hắn nhìn ta với biểu tình không thể làm gì, liền đi ra khỏi viện.

Vừa muốn bước vào ngưỡng cửa, ai ngờ Thập Tứ cũng đi ra, liền hỏi: "Làm sao vậy?"

Hắn kéo ta đi dạo bên hồ, vừa đi vừa nói chuyện: "Trang đầu Lưu Đại đã chết kia, thì ra là thủ hạ Thập ca cho xếp vào."

"Vậy thì thế nào?" Ta hỏi.

Hắn nhỏ giọng nói: "Cường bá nữ nô bức ra tai nạn chết người, vừa lớn vừa nhỏ. Muốn ồn ào đi ra ngoài, không phải cho Thập ca loạn thêm. Lúc này may nhờ đường chất Quách Khoa giấu diếm tốt, liền đè xuống, đem sự việc này hóa nhỏ nhỏ hóa không, cũng là phải. Hừ, nếu việc ấy bình thường cũng không cần sợ, trong lúc mấu chốt này cũng không thể lộ ra sơ suất!"

Phát hiện chuyện không có tra ra gốc, ta liền thở phào nhẹ nhõm, chỉ là có chút nghi hoặc hỏi: "Mấu chốt là cái gì?"

Thập Tứ há mồm, còn chưa nói được ra lời, thì chợt nghe một tiếng nói lanh lảnh nơi xa: "Hoàng thượng ngài xem, Thập Tứ gia bọn họ ở đàng kia."

Chúng ta liền vội vàng xoay người, thì thấy Hoàng đế được thị vệ cùng thái giám vây quanh đi về phía nơi này, bên cạnh còn dẫn theo mấy người giống giáo sĩ, bất ngờ hơn nữa là bên trong có cha sứ Mục đã lâu không thấy.

Hoàng đế cười nói: "Không trách được trong phòng không thấy người đâu, nàng dâu nhỏ mới đến nơi đây hóng mát à."

Ta và Thập Tứ vội vàng hành lễ. Hoàng đế tâm tình rất tốt, nâng nâng tay nói: "Trẫm cũng tùy tiện đi dạo một chút." Thập Tứ nhìn về phía mấy người giáo sĩ, Hoàng đế liền ra hiệu cho Ngụy công công thay mặt trả lời: "Mấy người này là họa sĩ hội hoạ phương Tây mới tới, Hoàng thượng lệnh cho bọn họ vẽ mấy bức cảnh sắc Sơn Trang ra nhìn một chút."

Ta nghe nói là họa sĩ, liền không nhịn được chăm chú nhìn bàn vẽ bọn họ nâng niu trong tay. Hoàng đế liền hỏi: "Nhà Thập Tứ có nghiên cứu về hội họa?"

Với câu hỏi này ta không biết gật đầu tốt hay là lắc đầu tốt, may mà Thập Tứ thay ta đáp: "Hồi Hoàng a mã, gần đây nàng đi tìm họa sư phương Tây vẽ chân dung cho Đông Đông."

"A? Vẽ được mấy bức? Trẫm cũng muốn xem một chút." Hoàng đế rất có hứng thú nói.

"Hồi hoàng thượng, tổng cộng vẽ bốn bức, hoàn thành chỉ có một bức, còn lại ba bức vẫn còn phải sửa đổi trau chuốt." Ta cúi đầu đáp, "Chờ hồi kinh, liền trình lên cho hoàng thượng bình phẩm."

Hoàng đế vuốt râu mỉm cười, nhìn cha sứ Mục nói: "Ngươi hỏi bọn họ một chút, người nào am hiểu họa người. Trẫm muốn cho bọn họ vẽ một bức tôn nữ trẫm cởi ngựa."

Cha sứ Mục khom người cung kính, hỏi thăm mấy vị họa sĩ. Bọn họ nói với nhau bằng tiếng Latinh, có lẽ đến từ quốc gia khác nhau, khẩu âm khác nhau, ta cũng có thể nghe hiểu được bảy tám phần. Mấy giáo sĩ đối với tài nghệ của mình đều rất tự tin, đề tài câu chuyện bỗng chốc liền chuyển sang vấn đề phối hợp của người mẫu. Cha xứ Mục hồi bẩm với Hoàng đế, Hoàng đế lại nói: "Cũng nói cho Thập Tứ a ca bọn họ nghe một chút."

Cha sứ Mục nhìn về phía ta, cười trả lời: "Hồi hoàng thượng, vị phu nhân này có thể nghe hiểu được. Nàng từng giúp phiên dịch bộ sách tiếng Latin cho một vị huynh đệ trong giáo của hạ thần."

Hoàng đế kinh ngạc nhìn về phía ta. Thập Tứ cười nói: "Nàng còn nhìn hiểu sách toán học Tây Dương." Hoàng đế "A" một tiếng, khẽ gật đầu. Thập Tứ lại nói: "Đúng rồi, nhi tử cầu xin Hoàng a mã một chuyện, mùa thu năm nay đi săn bắn nhi tử muốn mang nàng cùng đi, xin Hoàng a mã chấp thuận."

"Nếu Trẫm không đồng ý thì sao?" Hoàng đế cười hỏi.

"Vậy. . . . . ." Thập Tứ quan sát sắc mặt của cha hắn, lại liếc mắt nhìn trộm ta một cái, nói: "Mặc dù trước đó nhi tử đồng ý với nàng, cũng đành phải nuốt lời rồi."

Hoàng đế đón nhận nhi tử mình làm nũng, mỉm cười nói: "Được, trẫm đồng ý, tránh cho ngươi mạnh miệng nói nhiều, thân thể ngày càng bị sưng vù." Rồi nhìn ta nói, "Nhà Thập Tứ cưỡi ngựa không tồi, không biết bắn cung ra sao?"

Thập Tứ lập tức đáp: "Hồi Hoàng a mã, vô cùng tinh chuẩn. Trừ bỏ khí lực hơi yếu một chút, cũng không có chỗ nào thua kém so với nhi tử." Ai, hôm nay được mở mang kiến thức cái gì gọi là nói dóc mà không có căn cứ.

Hoàng đế trầm ngâm nói: "Vậy nàng dâu các ngươi liền lưu lại bồi trẫm qua Trung thu thôi."

Nếu ở lại bốn năm tháng, Đông Đông có nhớ ta hay không? Không nhịn được nghĩ bây giờ nàng đang ở chỗ tiểu muội có làm ầm ĩ hay không? Thì nghe Thập Tứ nói với Hoàng đế: "Có thể theo hầu Hoàng a mã và Thái hậu là nhi tử may mắn. Chỉ sợ trở về Đông Đông không nhận ra Ama ngạch nương rồi."

Hoàng đế lắc đầu, cười nhi tử giống như gà mẹ, lại nói: "Thời điểm Tứ a ca thay ca bảo dẫn theo Ngũ cách cách tới, trẫm cũng muốn nhìn nàng một chút."

Chuyện cứ như vậy được quyết định. Những ngày kế tiếp, Thập Tứ ban ngày cũng không trông thấy bóng dáng, chỉ có buổi tối trở về ăn cơm tối. Một mình ta gần như đi dạo hết quang cảnh Sơn Trang vào mùa hè rồi.

Tháng sáu, Hoàng đế phụng bồi Hoàng thái hậu đi Thang Tuyền nghỉ ngơi mấy ngày, từ Thập Ngũ a ca trở xuống phải đi theo. Lúc này Thập Tứ mới có thời gian rảnh, ngày hôm sau liền nói muốn tham gia săn bắn mùa thu dẫn ta rời Sơn Trang săn thú. Ra khỏi cửa Đức Hợp Thành, Thập Tứ nói quên đồ phải đi về lấy, chờ hắn trở ra, cũng không trông thấy bóng dáng Quách Khoa và Phó Hữu Vinh đâu. Ta hỏi hắn, hắn cười giống như một đứa bé: "Hai người bọn họ bị ta bỏ rơi rồi."

Ta lắc đầu cười. Hắn liền hỏi: "Nàng muốn bọn họ đi theo?" Ta xoay người lên ngựa, nói: "Đi thôi."

Chạy chừng hai canh giờ, cảnh trí trước mắt dần dần mở rộng, bên tay trái là sườn núi bằng phẳng nhấp nhô, còn bên tay phải là thảo nguyên mênh mông bát ngát. Trên núi rừng Vân Sam xanh biếc, thảo nguyên cũng không phải màu xanh, các loại hoa dại giống như thảm phủ kín tất cả tầm mắt. Xuống ngựa bước chậm giữa bụi hoa, màu phấn hồng chính là hoa cúc dại, màu xanh da trời chính là hoa bồ câu, màu vỏ quýt chính là Dã Bách Hợp, ngẫu hợp sắc còn lại là hoa Linh Đang, cũng không biết loại hoa vàng óng ả giống như cây cải dầu Giang Nam khắp trên núi xa xa kia là loại hoa gì.

Thập Tứ hái một bó lớn một loại hoa mang theo mùi thơm nhàn nhạt của hoa cúc nhét vào trong lòng ta, nói: "Đây là kim liên hoa, có thể làm thuốc."

Lại đi một hồi, rốt cuộc nhìn thấy một cái lều, ta muốn đi qua xin chén nước uống, sợ Thập Tứ mở miệng chính là điệu bộ a ca của hắn, liền muốn hắn đi theo nhưng đừng nói chuyện. Nhưng khi một vị đại thẩm Mông Cổ từ trong lều ra ngoài, ta liên tục diễn tả ý muốn với nàng, lại thấy vẻ mặt nàng trước sau mờ mịt. Thập Tứ ở phía sau chỉ cười, ta kéo hắn một cái, cuối cùng hắn mới dùng tiếng Mông Cổ nói với người ta ý đồ đến.

Người Mông Cổ hiếu khách, không chỉ cho chúng ta túi nước đầy, còn mời chúng ta ăn cơm trưa. Cách nướng thịt dê, váng sữa, đặc biệt là mì canh thịt dê, ngon dị thường. Ta ăn không quen rượu sữa ngựa chua cay, lại không dám cự tuyệt hảo ý của chủ nhà, uống hai ngụm, còn dư lại đều rót cho Thập Tứ. Lúc cáo từ, chủ nhà không chịu thu bạc của chúng ta, còn nhất định kiên quyết đưa thịt dê cho chúng ta làm lương khô. Ta bảo Thập Tứ cởi hà bao xuống đáp lễ, lúc này chủ nhà mới vui vẻ nhận lấy.

Buổi chiều Thập Tứ vẫn một mực đi về hướng Bắc, ta nói: "Như vậy trời tối cũng không thể quay về Sơn Trang rồi."

Thập Tứ cười nói: "Ai nói phải đi về?"

Ta kinh ngạc nhìn hắn, bèn tùy hắn đi. Mênh mông như thế, người ở thưa thớt, thật làm cho người ta thư thái. Phóng ngựa chậm rãi đi trong biển hoa ở dưới ánh nắng tươi sáng, gió thổi phất phơ, so với tháng tư ở Bắc Kinh còn mát mẻ hơn."Phạch phạch phạch", một con chim to trong bụi hoa bay ra, đáp xuống cách hơn vài thước, Thập Tứ nhanh tay lẹ mắt, lấy ra một mũi tên liền bắn ra ngoài. Lượm về nhìn lại, thì ra là con chim trĩ.

"Hôm nay là ngày sống cuối cùng. Buổi tối nướng ăn." Thập Tứ trói chặt chân chim trĩ, giắt trên yên ngựa.

Ta liếc mắt một cái nói: "Nếu nó ở yên trong tổ, ai có thể nhìn thấy nó." Lời tuy như thế, trong lòng lại bắt đầu tính toán thịt trên người con vật xui xẻo này.

Ta cho là Thập Tứ biết đường, chờ khi hiểu được hắn chỉ mù quáng đi lanh quanh, trời đã hơi sụp tối. Bốn phía một cái nhà cũng không có, không khỏi có chút lo lắng vấn đề chỗ ở tối nay.

Đúng lúc này, phương xa truyền đến một tiếng kêu gào thê lương "Hú ——" , là sói! Tiếp đó lại là một tiếng, "À hú——" . Ở nơi này trước không thôn xóm sau không nhà trọ vùng hoang dã hoang vu, có vẻ hết sức khiếp người.

Thập Tứ lại nhích lại gần, nhe răng cười hỏi: "Có muốn cùng ta cởi chung một con ngựa hay không?"

Ta liếc hắn một cái, trả lời: "Đáng thương con ngựa của ngươi chạy một cả ngày rồi, ngươi hãy bỏ qua cho nó đi." Đang nói chuyện, ta trông thấy phía trước có đốm nhỏ ngọn đèn dầu, tựa như gặp được cứu tinh, giục ngựa chạy thẳng về phía trước.

Gia đình này là người Hán, nam chủ nhà lấy nghề săn thú làm mưu sinh. Nữ chủ nhà thu thập con chim trĩ mà chúng ta bắt được, bỏ thêm mười mấy cái nấm, làm thành một nồi lẩu ngon. Ăn xong cơm tối, chúng ta xin tá túc, chủ nhà liền chia cho chúng ta một gian phòng.

Trên lưng ngựa chạy suốt một ngày, Thập Tứ ở trong chăn còn không chịu yên tĩnh, đến gần lại hôn lại gặm, không thể không bội phục tinh lực dư thừa của hắn.

Sáng sớm hôm sau, ta đi theo nữ chủ nhà nhặt nấm thông, Thập Tứ thì cùng nam chủ nhà đi săn thú. Lúc trên đường trở về, hươu bào bắn được để lại cho chủ nhà, mang về một giỏ nấm.

Trở lại Sơn Trang cũng gần sập tối, bọn Phó Hữu Vinh gấp đến độ không được, nhìn thấy ta và Thập Tứ, ngoài vui mừng, không khỏi oán trách: "Ôi chao, chủ tử của ta, hai vị tổ tông! Các ngài lại đi đâu vậy? Làm nô tài sốt ruột muốn chết rồi !"

Ta ngậm miệng không nói lời nào, Thập Tứ cũng chỉ cười ha hả.

Mới vừa rửa mặt, Lão Thập vô cùng lo lắng chạy tới, nói với Thập Tứ: "Lão Thập Tứ ngươi trở lại rồi! Thái tử tìm ngươi hai ngày rồi!"

Thập Tứ bưng tách trà, chẳng hề để ý hỏi: "Hắn tìm ta có chuyện gì?"

Lão Thập từ trong khay trà đoạt lấy một chén nước, uống cạn mới nói: "Người đi sứ Thổ Nhĩ Hỗ Đặc Bộ trước đó vài ngày đã lên đường, vì tiện đường gửi thư cho Na La Sát Chủ kia, chuyện này có phải là ngươi quản hay không?"

"Ta ngược lại thật muốn quản. Thái tử không phải nói hắn dự định sẽ cho Lý Phiên Viện và chủ quản Lễ bộ đi, không cần ta quan tâm à?" Thập Tứ nói.

Lão Thập hừ lạnh một tiếng nói: "Nhất định là hắn đã quên, Hoàng a mã hỏi, tạm thời cho người ta chấp vá một phần, nói Hoàng a mã phê chuẩn rồi. Từ hôm qua trở đi, liền ồn ào muốn tìm ngươi hỏi!"

Thập Tứ nhìn ta một cái, cười nói: "Ta sẽ đi gặp hắn." Rồi lôi kéo Lão Thập ra cửa.

Sau khi lên đèn, Thập Tứ mới trở về. Ta đang ngồi ở trong sân hóng mát, thì thấy hắn chắp tay sau lưng không nói một lời bước vào cửa viện, nhìn thấy quả bóng da cho Lý Nam chơi trên đường đá, dùng lực đá một cái.

"Làm sao vậy?" Ta đứng lên hỏi.

Hắn không nói lời nào, đi tới kéo ta vào nhà. Ta phất tay một cái với Phó Hữu Vinh đang đi theo, ý bảo hắn có thể đi, lúc này thấy hắn cũng rất vui lòng. Thấy mặt Thập Tứ bó cứng, liền hỏi: "Đói bụng không? Đi ăn một chút gì đi."

Hắn vẫn không lên tiếng, kéo ta ngồi trên sạp, ôm chặt eo của ta, tựa vào trong lòng ta lắc đầu. Ta thấy hắn phồng má, không nhịn được cười, nhéo da mặt của hắn kéo qua hai bên: "Bị la, hay là lại bị đánh hèo?"

Hắn hôn cằm ta, nói: "Chỉ cần có thể trêu chọc nàng vui vẻ, bị đánh hèo cũng đáng giá."

"Ngươi hết bực cũng rất nhanh."

"Ừ, nuốt xuống rồi." Hắn ngồi thẳng lại kề vào mặt của ta, nói: "Trở về gặpnàng, thì tốt rồi."

Lời này nghe hình như có chút quen thuộc, nhưng không muốn suy nghĩ sâu xa, chỉ rũ mắt xuống nói: "Nếu tốt, thì sáng mai đi tìm bóng da của Lý Nam trở về."

Ngày Đông Đông tới, ta và Thập Tứ ở ngoài Sơn Trang đợi hơn một giờ, rốt cuộc nhìn thấy đội ngũ xe ngựa thật dài xuất hiện trên quan đạo. Một chiếc xe ngựa ở phía trước chúng ta dừng lại, Uẩn Tú nhấc màn xe lên, lộ ra khuôn mặt mỉm cười của tiểu muội. Cũng là Ung Thân Vương xuống ngựa trước, từ trong ngực tiểu muội ôm Đông Đông nửa mê nửa tỉnh ra.

Ta vẫy tay với Đông Đông, nàng lại chỉ vê mặt dụi mắt, cột lại bím tóc rồi đi ra. Ta vừa định đi lên ôm nàng, Thập Tứ lại đi trước một bước tiến lên, từ trong tay huynh trưởng hắn nhận lấy nữ nhi. Ta cùng với tiểu muội phất tay thăm hỏi với nhau, màn xe liền thả xuống. Ung Thân Vương xoay người lên ngựa, Đông Đông không quên đưa ra bàn tay nhỏ bé, xòe năm ngón tay cùng hắn cáo biệt, thế mà hắn liền khống chế ngựa lượn một vòng, cười phất tay với nàng.

Thư ma ma và bà vú ngồi xe ngựa đi theo phía sau xe tiểu muội, lúc này họ bước xuống, đi theo chúng ta quay về chổ ở.

Lau mặt, rửa tay cho Đông Đông, cuối cùng nàng cũng tỉnh táo một chút. Ba tháng không gặp mặt, hình như nàng có chút không quen với chúng ta, ta không nhịn được, ôm lấy nàng hung hăng hôn mấy cái trên mặt mũm mĩm trắng trẻo của nàng. Hôn xong, thì thấy nàng vặn tay nhỏ bé, lã chã chực khóc nói: "Nương không cần cắn con. . . . . ."

Bộ dáng này quá dụ dỗ người rồi! Ta cười nói: "Nhất định phải cắn. Ngươi nghĩ muốn bị nương cắn, hay là bị cha ngươi cắn." Nói xong chỉ chỉ Thập Tứ bên cạnh xoa xoa tay vẻ mặt chờ mong.

Đông Đông bĩu môi, ngẩng đầu nhìn Thập Tứ, lại nhìn nhìn ta, cúi đầu suy nghĩ một chút liền nhào tới trong lòng ta.