Đường Về (Phần 2)

Chương 33-1: Sự kết thúc của một thời đại (1)




Khang Hi tháng chín năm sáu mươi mốt, chúng ta bầu bạn ở bên người Đức Phi, theo ngự giá từ Nhiệt Hà trở về kinh, tiến vào Sướng Xuân Viên.

Khi đó đã cuối thu, một nữa cây trong vườn cây đã chuyển vàng óng ánh hoặc đỏ cam, mặc dù không xinh đẹp bằng rừng bạch dương ở bãi săn, cũng thông khí hơn tường vây trong cung.

Ngoài viện có một tòa đình nghỉ mát, ở bên cạnh bàn đá đặt một bếp lò nhỏ để hâm rượu, mang lên mấy đĩa điểm tâm, vài loại hoa quả tươi, liền cùng Đông Đông hai người tự tiêu khiển. Chợt thấy Hoằng Lịch men theo hành lang đi về phía bên này, đợi đến gần, sau khi thỉnh an xong hỏi: "Thẩm, tại sao không thấy Ngũ Tỷ Tỷ?"

Ta chỉ chỉ núi giả bên tay trái, trả lời: "Nàng ở trên chỗ đó bắt chim sẻ."

Núi giả kia do rất nhiều đá Thái Hồ xếp thành, cao thấp chằng chịt, thật giống như một tòa núi nhỏ bao quanh. Đông Đông lấy giấy cuốn lại làm đạn dược, dùng giàn ná bắn chim chơi, vừa rồi hình như trúng một con, nàng chạy đi bắt "Tù binh".

"Ai u!" Là tiếng Đông Đông kêu.

Ta vội vàng đứng dậy chạy tới xem. Chỉ thấy nàng nửa dựa vào một cây cột đá, gập đùi phải, nhìn thấy ta đến liền lã chã chực khóc nói: "Ngạch nương, con bị sái chân rồi."

Ta ngồi xổm xuống xem mắt cá chân của nàng, cảm thấy đúng là có chút sưng, chạm vào một cái, nàng liền nũng nịu kêu đau. Ta an ủi: "Không có chuyện gì, trở về xoa rượu thuốc là được rồi." Nhìn bên cạnh nàng chỉ có tiểu nha hoàn Chu nhi, liền phân phó nói, "Đi gọi hai thái giám tới đây, nâng cách cách trở về."

Chu nhi đáp vâng rồi vội vàng rời đi. Đông Đông lại mím môi nói: "Ngạch nương, trên đất lạnh."

"Vậy con đừng nằm, ta đỡ con đi xuống." Ta vừa nói muốn kéo nàng đứng lên.

"Không được, đau!" Nàng nắm tay áo của ta, nước mắt lưng tròng, lại không chịu nhúc nhích.

Nha đầu này lại làm nũng! Đều đã cao ngang tai ta, còn nghĩ ta có thể nhẹ nhàng xốc nàng lên sao? Không khỏi bật cười nói: "Vậy làm sao bây giờ? Ta không thể ôm con đi." Nàng liền ôm cánh tay của ta không thả, bĩu môi nhìn ta.

"Thẩm, không bằng để cho ta bồng Ngũ tỷ tỷ đi xuống đi." Lúc này Hoằng Lịch từ phía sau vách đá nhô đầu ra.

Đông Đông không ngờ hắn cũng ở đây, thấy hắn xuất hiện đầu tiên là sững sờ, rồi sau đó lập tức thu về toàn bộ làm nũng ăn vạ, cảnh giác nhìn hắn.

Ta nhìn thiếu niên cao xấp xỉ Đông Đông, cười hỏi: "Nàng cũng không nhẹ, ngươi được không?"

Hắn không đáp, chỉ quả quyết nghênh đón cái nhìn của ta.

Ta không để ý Đông Đông lắc đầu kéo tay áo của ta, nói với hắn: "Vậy làm phiền Tứ a ca rồi."

Hoằng Lịch gật đầu một cái, khom lưng bồng Đông Đông lên, nhìn bộ dáng không hề cố sức, có lẽ ta đã xem nhẹ hắn rồi. Lúc đầu Đông Đông cũng không muốn phối hợp, nhưng bị nghiêng một cái, liền lập tức ôm lấy cổ của hắn, sợ hãi nhìn chằm chằm dưới chân hắn, rất sợ hắn không đủ lực ném nàng xuống đất.

Mới vừa xuống núi giả, lại đụng phải Hoằng Minh vội tới thỉnh an Đức Phi. Đông Đông nũng nịu kêu: "Nhị ca!". Hoằng Minh nhìn trận thế này, nghi hoặc nói: "Đây là làm sao vậy?"

"Nàng nghịch ngợm, trật chân rồi." Ta trả lời.

Đông Đông buông Hoằng Lịch ra, chìa tay về phía Hoằng Minh, Hoằng Minh liền đón lấy nàng, ôm đến trong lương đình đặt ở trên nệm gấm của ghế dựa.

Chu nhi dẫn hai tiểu thái giám trở lại, ta ra hiệu cho nàng giúp Đông Đông cởi giày bỏ vớ ra xem thương thế một chút. Đông Đông nhìn thấy mu bàn chân của mình sưng lên thật to, sợ đến mức khóc lên. Ta cười nói: "Hai ngày nữa là có thể tiêu sưng, chỉ sợ sau này vết thương tốt lên con vui vẻ thì quên đau rồi." Bất quá vì đảm bảo an toàn, vẫn nên sai tiểu thái giám đi báo với Tổng Quản Thái Giám, truyền thái y tới xem một chút thì tốt hơn.

Chu nhi đứng ở bên cạnh Đông Đông, lấy chân của nàng đặt trên đầu gối của mình, dùng khăn lụa che lên, nhẹ giọng trấn an.

Đông Vân đưa khăn lên cho ta lau tay, cười nói: "Chậm một chút Thư ma ma biết, không biết sẽ tức giận thế nào nữa."

Chu nhi nghe vậy run lên, ta vỗ vỗ vai của nàng, cười nói: "Không có việc gì, không trách tới trên người ngươi được." Ta thấy Hoằng Minh và Hoằng Lịch còn đứng ở bên cạnh, liền bảo bọn họ ngồi xuống. Trong lúc nói chuyện phiếm, quay sang Hoằng Minh hỏi: "Thân thể ngạch nương ngươi có tốt không? Đã lâu không gặp Hoằng Ánh rồi, phu phụ bọn nó gần đây đang bận cái gì?"

"Thái y nói ngạch nương là bị hàn, uống mấy thang thuốc đã khá hơn chút rồi, thái y dặn dò sau khi vào thu phải chú ý giữ ấm, vả lại cần dùng thuốc viên điều dưỡng từ từ. Hoằng Ánh cũng sắp làm cha, vội vàng ở nhà chăm sóc nàng dâu." Hoằng Minh cười trả lời, nhìn ta một cái lại nói, "Người gầy!"

Ta nói: "Mùa hạ quá nóng. . . . . ."

Đông Đông chen lời nói: "Mấy ngày nay ngạch nương cũng không có khẩu vị. Ngày khác con sẽ sai phòng bếp làm món ăn mới mẻ hơn."

Đang nói chuyện, một thái giám lạ mặt vội vã tới đây, nhỏ giọng bẩm: "Các vị chủ tử, Vạn Tuế Gia đi về phía bên này."

Thái giám này lại vội nói: "Bẩm chủ tử, không còn kịp rồi, ngự giá đã qua hành lang đằng trước, đã đến rồi!"

Vừa dứt lời, liền nghe tiếng bước chân nườm nượp, kiệu của hoàng đế đi qua cửa tròn đi thẳng tới chúng ta. Mọi người cùng nhau hành lễ, Đông Đông cũng vịn vai Chu nhi cố gượng quỳ xuống. Hoàng đế được Tổng Quản Thái Giám dìu đỡ bước xuống kiệu, phất phất tay nói: "Hãy bình thân."

Đông Đông vịn Chu nhi đứng lên, sau đó nhảy lò cò về phía ta. Hoàng đế nghi hoặc nhìn nàng hỏi: "Nha đầu, ngươi làm sao vậy?"

"Hồi Hoàng gia gia, con bị trật chân." Nàng bĩu môi trả lời.

Hoàng đế phất tay nói: "Vậy còn đứng? Nhanh ngồi xuống! Truyền thái y nhìn qua chưa?"

Tổng Quản Thái Giám khẽ khom người, tiến lên lau ghế, Hoàng đế liền ngồi xuống, thấy Đông Đông vẫn dựa vào trên người ta, vì vậy nói: "Nhà Thập Tứ cũng ngồi đi."

Đây là chỉ dụ, ta cũng không cần khách khí, ôm Đông Đông ngồi vào chỗ đối diện. Những người còn lại đương nhiên chỉ có thể đứng.

Xem ra thần sắc Hoàng đế không tệ, nhưng sau khi ngồi xuống ho không ngừng, Tổng Quản Thái Giám vội vỗ nhẹ lưng của hắn giúp hắn thuận tức. Lại có một thái giám khác dâng ống nhổ lên, lại bị hắn đẩy ra, chỉ nhận khăn lau lau khóe môi. Đợi hô hấp đều đặn, hắn liền nhìn Đông Đông hỏi: "Nha đầu, đau không?"

Đông Đông nước mắt đầy khóe mi, lại lắc đầu nói: "Không đau."

"A, sắp khóc ra rồi còn nói không đau!" Hoàng đế cười phết lỗ mũi nàng.

"Thật không đau." Nàng nghiêng đầu cười khanh khách, rồi lại cau mày hỏi, "Hoàng gia gia, đau đầu có khá hơn chút nào chưa? Người vừa rồi còn ho khan nha, uống thuốc không hiệu quả sao? Có lẽ phương thuốc lần trước của thái y không tốt lắm."

Hoàng đế mỉm cười nghiêng qua, vỗ vỗ đầu của nàng, nói: "Ngươi đứa nhỏ này . . . . ."

Đông Đông vuốt đỉnh đầu, chớp mắt nhìn tổ phụ. Hoàng đế nhìn nàng, thở dài, lại quay sang ta hỏi một câu nhàn rỗi: "Nhà Thập Tứ, trẫm thế nào cảm giác, ngươi lại gầy hơn lần đầu gặp rất nhiều?"

Ta sững sốt, kinh ngạc trả lời: "Hồi hoàng thượng, chuyện này. . . . . .Có lẽ là khẩu vị không thể so với lúc ấy. . . . . ." Vài chục năm rồi, mọi người không thể tránh khỏi già yếu đi, làm sao mà tuổi thanh xuân của ta không trôi qua được. Năm đó "Hoàng tiên sinh" thần thái sáng láng, bây giờ bím tóc đã hoa râm, ngày càng gầy gò tiều tụy.

Hoàng đế dường như có vẻ đăm chiêu, gật đầu một cái nói: "Ừ, ăn không thấy ngon."

Ta không hiểu rõ dụng ý của hắn, lại càng không biết như thế nào tiếp lời, dứt khoát trầm mặc cúi đầu.

Hoàng đế lại quay sang Đông Đông hỏi: "Nha đầu, có nhớ Ama ngươi không?"

"Nhớ." Nàng trả lời, "Hoàng gia gia, Ama có thể trở về mừng năm mới không?"

"Thế nào không thể." Hoàng đế cười ngắt mặt của nàng, liền đứng dậy. Chúng ta vội vàng đứng dậy theo, Hoàng đế dặn dò Tổng Quản Thái Giám truyền thái yxem vết thương ở chân cho Đông Đông, sau liền khởi giá trở về thư phòng bên khe suối, không biết là thay đổi chủ ý, hay là vốn không có ý định đi vào nội viện.

Về sau nghĩ lại, đây cũng là lần cuối cùng ta nhìn thấy Hoàng đế.

Sau khi vào đông, tình trạng sức khỏe của Hoàng đế không được tốt lắm, nhưng có lẽ là tính tình không chịu ngồi yên một chỗ, hắn vẫn kiên trì theo lệ đi vi hành ở phương Nam. Sau đó, bởi vì lần này đi săn bị phong hàn, liền trở lại Sướng Xuân Viên tĩnh dưỡng. Mặc dù Hoàng đế ốm đau liệt giường không để ý tới triều chính, nhưng mỗi ngày khi Đông Đông đi thỉnh an hầu như sẽ cho đòi nàng đi vào nói chuyện một lát mới cho trở về, mấy ngày trước đây còn thưởng một cái sừng hươu làm quyển y.

Gần đây thân thể của Đức Phi cũng không tốt, sau bữa cơm chiều nghe cung nữ đọc một đoạn kinh văn liền đi ngủ sớm. Khuya ngày hôm đó, thái giám trực ban hốt ha hốt hoảng bẩm báo, bệnh tình của Hoàng đế đột nhiên chuyển biến xấu. Đức Phi bị giật mình tỉnh giấc, nghe tin liền muốn chạy tới chỗ ngự giá, cung nhân hết sức khuyên can, nàng cũng biết hành động lần này không hợp lễ, đành phải thôi.

Người cả cung một đêm không ngủ, Đông Đông vừa lo lắng vừa sợ, hỏi ta, "Ngạch nương, Hoàng gia gia không có sao chứ?" Ta chỉ có thể ôm nàng nói khẽ: "Chỉ mong trời cao phù hộ." Sinh lão bệnh tử, không người nào có thể tránh khỏi. Chỉ là khi người thân gặp phải kiếp nạn thì chúng ta không nhịn được cầu nguyện, hi vọng bọn họ đừng rời đi nhanh như vậy.

Lúc tờ mờ sáng, vẫn không có tin tức gì từ ngự tiền truyền đến, chúng ta chỉ rửa mặt chải đầu qua loa, cũng không ai muốn dùng điểm tâm. Gần giữa trưa thì một thái giám chạy tới, "Phịch"quỳ trước mặt Đức Phi, cúi rạp người xuống khóc thảm thiết bẩm: "Vạn Tuế Gia băng hà rồi!"

Đức Phi nghe vậy một hơi không thở được, ngất đi. Cung nữ thái giám luống cuống tay chân muốn chuyển nàng lên trên kháng, ta đi lên trước một bước, bảo bọn họ an tĩnh chút, để Đức Phi tựa vào quyển y, nới ra một nút áo của nàng. Còn nhẹ giọng kêu"Nương nương" , ấn huyệt nhân trung, rồi bảo bọn họ tản ra. Không lâu sau Đức Phi liền chậm rãi tỉnh lại, cũng không có gào khóc trách trời trách đất, chỉ nắm chặt tay của ta không ngừng rơi lệ. Ngược lại thái giám hồi báo ôm hai chân của nàng gào khóc, vừa khóc vừa nói: "Nương nương, nương nương, ngài phải ngàn vạn bảo trọng! Vạn Tuế Gia di mệnh truyền ngôi cho Tứ a ca, hiện giờ ngài chính là thái hậu nương nương. . . . . ."

"Ngươi nói cái gì!" Đức Phi hét to, bỗng chốc bật dậy từ trên ghế.

Bên tai ta giống như Kinh Lôi nổ vang, tim đập mạnh và loạn nhịp hồi lâu, nhắm mắt lại thở ra một hơi. Triều đại hoàng đế Khang Hi hạ màn, cuộc chiến tranh vị tất cả đều kết thúc, tiến trình của lịch sử giống như ta biết, cũng không biết nên may mắn hay là sầu lo.

Thái giám kia không biết mình nói sai cái gì, lắp bắp nói: "Nương, nương nương, thứ tội. . . . . ."

Hai má Đức Phi vẫn còn nước mắt, hai mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm thái giám kia, hỏi: "Ngươi nói hoàng thượng truyền ngôi cho Tứ a ca?"

"Vâng, Vâng." Thái giám kia dập đầu trả lời.

"Sẽ không, không có khả năng. . . . . ." Thân thể Đức Phi đong đưa, gạt tay cung nữ đang dìu ra, vịn vào tay ghế, lại hỏi, "Ngươi có phải nghe lầm hay không? Không phải Thập Tứ a ca sao?"

Ta hít một hơi khí lạnh, không ngờ Đức Phi lại luống cuống nói lỡ lời như vậy! Không nói đến làm một người mẹ thiên vị đến mức này làm cho người ta không thể tưởng tượng nổi, nàng vừa nói những lời đó, chẳng lẽ không nghĩ tới ngày sau sẽ rước lấy mầm tai họa cho Thập Tứ sao?

"Vạn Tuế Gia là truyền ngôi cho Ung Thân Vương, nô tài chưa từng nghe sai!" Thái giám kia sợ hãi đáp lời.

Đức Phi vẫn lắc đầu không tin, ánh mắt mất hồn tan rã, trong miệng khẽ lẩm bẩm, "Sẽ không, sẽ không" .

Ta nhịn không được tiến lên, vội kêu: "Nương nương!" Nàng ngẩng đầu nhìn ta, vẻ mặt mờ mịt, ta cầm thật chặt hai tay của nàng, dịu dàng nói: "Nương nương xin nén bi thương!" Mặc dù biết hoàng đế tạ thế gây ra kích thích quá lớn với nàng, nhưng vẫn hi vọng nàng tỉnh táo lại, trở lại bình thường một chút.

"Hồi nương nương, tứ. . . . . . Hoàng, hoàng thượng ở ngoài điện chờ diện kiến!" Một tên thái giám khác chạy vào bẩm báo.

Ta giống như Đức Phi, trong lúc nhất thời có chút mờ mịt, thật lâu mới phản ứng kịp "Hoàng thượng" trong miệng hắn là chỉ tân quân. Hôm nay gặp đại biến, mỗi người đều có chút không biết làm sao, ngay cả thái giám am hiểu lễ nghi trong cung cũng có vẻ hốt hoảng. Tân hoàng đế cũng không có thật sự "Chờ" ở bên ngoài đợi Thái hậu triệu kiến, chỉ chốc lát sau liền đi thẳng vào nội điện, cùng đicòn có Thập Tam. Thái giám cung nữ vội vàng quỳ xuống đất, hắn phất tay ý bảo bọn họ lui ra, mình quỳ ở trước mặt mẫu thân, cất tiếng đau buồn nói: "Ngạch nương, hoàng a mã đã quy tiên rồi!"

Đức Phi nhìn hắn toàn thân đồ tang, lảo đảo lùi lại hai bước, bi thương khóc thảm thiết, bỗng nhiên xông ra ngoài cửa điện: "Hoàng thượng, ta muốn thấy hoàng thượng!"

Tân hoàng đế quỳ gối đi lên mấy bước, ngăn mẫu thân lại, khóc không ra tiếng: "Ngạch nương, ngạch nương, hoàng a mã ông đã án giá đi tây thiên rồi!"

Đức Phi lấy một tay đẩy hắn ra, có chút hung tợn nhìn lại hắn. Có lẽ tân quân không ngờ tới nàng sẽ phản ứng như thế này, hai tay hụt hẫng còn chưa kịp để xuống liền sững sờ ở tại chỗ. Ta khẩn trương, rất sợ Đức Phi nói ra những lời bất thường, thật may nàng chỉ ngã ngồi ở sau lưng quyển y, gào khóc: "Hoàng thượng, hoàng thượng, người cứ đi như thế, bảo nô tì lẻ loi làm sao sống ở trên đời này? Để cho nô tì đi theo người đi, hoàng thượng!"

Chỉ thấy sắc mặt tân hoàng cực kỳ khó coi, cắn răng nói: "Hoàng a mã đã qua đời rồi, nếu ngạch nương không bảo trọng, làm sao nhi tử còn có thể nhìn mặt người nữa?"

Thập Tam cũng quỳ gối tiến lên khuyên can, Đức Phi cũng không thèm nhìn bọn hắn, nói: "Các ngươi không cần nói nữa, hoàng thượng đã đi rồi, cõi đời này ta còn có cái gì lưu luyến nữa? Không bằng như vậy đi theo hầu hạ Vạn Tuế Gia."

Tân hoàng nói: "Nếu ngạch nương khăng khăng như thế, nhi tử cũng không mặt mũi đối với thần dân thiên hạ, chỉ có thể đi theo ngạch nương thôi."

Nói đến mức này, Đức Phi một chút cũng không chịu nhượng bộ. Thập Tam đành phải nói: "Hoàng thượng đã phát chỉ đến Tây Trữ, phi ngựa truyền Thập Tứ đệ hồi kinh, ngạch nương chẳng lẽ nhẫn tâm khiến cho nhi thần không có thể diện sống tạm qua ngày sao?"

Đức Phi nheo mắt trừng về phía hắn, hỏi: "Ngươi còn nhớ Thập Tứ đệ ngươi sao?" Tiếp đó quay sang Hoàng đế, mắt lại nhìn thẳng vào hắn, cười lạnh nói, "Hừ hừ, tốt lắm! Thật là huynh đệ tốt! Chuyện cho tới bây giờ ngươi còn gọi ta là ngạch nương làm cái gì?"

Sắc mặt Thập Tam trắng bệch, cúi đầu trả lời: "Nhi thần sợ hãi! Dận Tường làm sai , Thái hậu cứ trách phạt, kính xin nương nương không cần bởi vì giận mà tổn hại sức khỏe.” Lúc này không tiếp tục xưng nàng là "Ngạch nương" nữa.

Đức Phi liếc hắn một cái, liền quay đầu không để ý đến bọn hắn nữa.

Hoàng đế tức giận đến toàn thân phát run, mẫu thân cố chấp không có biện pháp. Mẫu tử hai người không cho nhau bậc thang đi xuống, vì vậy cứ giằng co ở nơi đó. Ta quỳ gối bên cạnh Thập Tam, không muốn nhìn hắn tiếp tục khó xử nữa, kéo tay áo hắn một cái, ra hiệu, ý bảo hắn mang Hoàng đế đi trước. Hắn gật đầu, quay về phía Đức phi dập đầu một cái, nói: "Nương nương, hoàng thượng phải dẫn chúng thần lập tức hộ tống hoàng a mã di giá hồi cung, kính xin Thái hậu cũng chuẩn bị sớm." Nói xong liền nâng Hoàng đế đứng dậy, lôi kéo hắn đi ra ngoài: "Hoàng thượng thỉnh di giá."

Ta đứng dậy đi tới bên cạnh Đức Phi, hòa nhã nói: "Nương nương, nên theo Vạn Tuế Gia hồi cung rồi." Thấy Đông Đông quỳ gối góc khóc nức nở, liền nói: "Đông Đông, còn không qua đây đỡ nương nương." Đứa nhỏ Đông Đông này có lẽ bị biến cố bất thình lình dọa sợ, bộ dáng có chút thất hồn lạc phách, nghe ta gọi nàng, cũng nghe lời tới đây dìu lấy Đức Phi.

Trở lại Tử Cấm thành lúc chạng vạng tối, Càn Thanh cung đã bày biện xong linh đường. Đức Phi ở trước tử cung phục xuống khóc thảm thiết, cho đến khi thân thể thật sự cầm cự không nổi, mới để chúng ta đỡ trở lại Vĩnh Hòa cung. Đông Đông khóc đến nổi cặp mắt sưng lên, cổ họng cũng khàn nói không nên lời. Ta dỗ nàng ngủ, rồi đến tẩm cung Đức Phi, cung nữ hầu hạ đáp lời nói nương nương đã ổn thỏa, ta liền lui ra ngoài.

Một người yên tĩnh, mới có tâm tư hồi tưởng chuyện xảy ra ngày hôm nay. Hoàng đế đã qua đời, cho đến vừa rồi thấy tử cung, còn cảm thấy tất cả đều không chân thật. Nhớ lại nhiều năm trước ở bên Tây Hồ, hắn tặng dây đeo quạt giúp ta thoát khỏi khốn quẩn nhất thời, lại nhớ lại sau khi thành hôn hắn quan tâm chúng ta, còn có cho tới nay vẫn thương yêu chăm sóc Đông Đông. . . . . . Vị trưởng bối từ ái này, cuối cùng cách chúng ta đi rồi. Thập Tứ nhận được tin tức này, sẽ đau lòng như thế nào đây? Huống chi, hiện tại phát ra chỉ ý đến hắn, là huynh trưởng đã trở thành tân hoàng . . . . . . Hắn nghênh ngang đắc ý, loại cá tính này, thật để cho người ta lo lắng!

"Phúc tấn, ăn một chút gì đi." Thư ma ma bưng lên một bát cháo cùng mấy cái đĩa thức ăn.

Ta uống vài ngụm, liền thấy no rồi, vì vậy để thìa xuống, nhìn nàng hỏi: "Ma ma có tin tức gì trong phủ không?"