Đường Về (Phần 2)

Chương 37-3: Ngoại Truyện Cao Lăng (3)




"Tới đây" Tiếu Diễn lại đè lên trên người, cô nhắm nghiền hai mắt lại. Khi anh chậm rãi đẩy vào, cô nhíu chặt lông mày, giọt mồ hôi trên người anh liền rớt xuống, không ngừng hỏi: "Có đau không? Có đau không?"

Cô lắc đầu: "Không, không đau lắm."

Anh căng thẳng thận trọng tiến hành tới cùng, bởi vì sợ cô không thoải mái, không dám đè mạnh cô, liền dùng hai cánh tay chống thân lên. Cô mở đôi mắt mờ mịt mông lung, hơi ngẩng đầu lên hỏi: "Có chảy máu hay không?"

"Có chút. . . . . ." Anh đỡ eo cô, bắt đầu ra vào.

"A!" Cô ôm vai anh, cắn môi dưới. Cảm giác anh đang trong cơ thể nẫy lên, va chạm, có loại cảm giác không thể diễn tả, giống như có chút đau, lại không phải đau không chịu được.

Khi tất cả yên tĩnh lại, cô chỉ cảm thấy có cái gì đó rốt cuộc cũng từ trong cơ thể cô đi ra ngoài, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Hai người lẳng lặng nằm một lát, Tiếu Diễn ôm cô vào trong ngực, nói khẽ: "Em nên nói cho anh biết, anh sẽ cẩn thận hơn."

Cao Lăng nhìn anh hỏi: "Vừa rồi, là tất cả phải không?"

Anh hỏi: "Tất cả cái gì?"

"Tất cả cảm giác." Cô nói, "Anh cảm thấy thoải mái không ?"

"Ừ, tốt vô cùng." Anh trả lời, đưa tay xoa nhẹ mông cô, "Em thì sao?"

"Không biết." Cô thành thật trả lời.

Anh không nói lời nào lại đè lên người cô: "Thử một lần nữa."

Lúc này quá trình tương tự, nhưng cô lại như lọt vào một cơn sóng to nào đó, dường như thân nhiệt nóng lên làm cho cô có thể hưng phấn hơn, dưới ngón tay và đôi môi an ủi của anh, hoàn toàn hãm sâu vào. Cuối cùng đạt tới cao trào, làm cho toàn thân cô cứng ngắc. Lúc kết thúc anh thở hồng hộc, nắm cằm của cô hỏi: "Như thế nào?"

Cô hoàn toàn xụi lơ dưới thân anh, mắt nhìn thẳng vào trần nhà. Tiếu Diễn lung lay cô: "Này!" Cô nhìn sang anh cười nói: "Rất thoải mái!" Sớm biết như vậy, cô làm sao vẫn là xữ nữ chứ!

Hai người từ từ cũng khôi phục thể lực, Cao Lăng đẩy Tiếu Diễn đi tắm lần nữa, thừa lúc này đổi ga giường đã bị dơ đi. Chờ cô tắm xong đi ra, Tiếu Diễn đang nhét quần áo vào trong máy giặt.

Cô dạy anh cách dùng xong, liền nằm lại trên giường, lớn tiếng hỏi: "Tiếu Diễn, anh bao nhiêu tuổi rồi?"

"Hai mươi. . . . . . Bảy." Anh loay hoay với máy giặt xong, trở lại phòng ngủ.

Cô cười: "Tám mấy?"

". . . . . . Tám hai."

"A, vậy là em trai rồi." Cô nói, "Nhỏ hơn em bốn tuổi đấy."

Tiếu Diễn có chút mất hứng, đỏ mặt: "Nhỏ hơn bốn tuổi thì sao?"

Cao Lăng đứng dậy hôn một cái lên môi anh, nói: "Không sao cả. Em trai cũng có thể."

Sáng ngày hôm sau lúc Tiếu Diễn tỉnh dậy, Cao Lăng đã đi làm rồi. Trên bàn ở phòng khách kẹp một tờ giấy: "Trong tủ lạnh có sữa tươi, ra ngoài nhớ khóa cửa lại".

Tiếu Diễn thay xong quần áo, đi tới trước cửa lại quay trở về, cầm ly thủy tinh ở phòng bếp, rót chén sữa tươi, tựa vào trên kệ bếp uống từng hớp từng hớp. Chất lỏng lạnh lẽo dường như có chút mặn, anh cau mày, nuốt xuống giọt cuối cùng. Xem ra đối với sự yêu thích ăn sáng bọn họ không giống nhau, bất quá không phải là không thể chậm rãi thích ứng. Chắc sáng nay Cao Lăng cũng uống một hộp giống như vầy, có lẽ còn dùng cùng một cái ly. . . . . . Nghĩ tới đây, anh mở vòi nước, vui rạo rực rữa ly thủy tinh.

Một đường huýt sáo trở lại nhà mình, ngừng xe ở ga ra tầng ngầm, ở trong thang máy trong suốt thưởng thức toàn bộ quang cảnh thành phố. Anh ở lầu 20, ngồi phịch ở trên ghế sa lon nhìn xuống cầu vượt và biển quảng cáo điện tử cách đó không xa hết sức thú vị.

"Reng reng reng" điện thoại reo lên, đưa tay là có thể với tới, liền nhận điện thoại.

"A lô?" Tâm tình của anh đang tốt, cho nên giọng nói rất hòa nhã.

"Tối hôm qua cậu đi đâu? Tại sao điện thoại di động không gọi được?" Giọng nói của đối phương không lớn, nhưng lại lạnh như băng.

"A, chị."Trong lòng anh kinh hoảng một chút, nhưng rất nhanh liền cười rộ lên, "Điện thoại của em không gọi được? Không thể nào! Em lập tức nạp tiền."

"Không cần, tôi đã cho nạp cho cậu rồi. Tối hôm qua cậu ở đâu?" Tiếu Vi hỏi lần nữa.

Tiếu Diễn cười nói: "Ở chỗ bạn chơi. Chị, tìm em có chuyện gì?"

Tiếu Vi không hài lòng câu trả lời của anh lắm, nhưng ở cách xa, chỉ có thể đợi anh về nhà dạy dỗ lại: "Ba mẹ bảo tôi tìm việc cho cậu, cậu tốt nhất lập tức trở về Thượng Hải cho tôi."

Tiếu Diễn ngáp, trả lời: "A, qua mấy ngày nữa em sẽ về."

"Trong vòng một tuần."

"Ít nhất cũng cho em chút thời gian book vé máy bay chứ." Anh rót cho mình chén nước.

Tiếu Vi mặc kệ anh, nói: "Tôi còn có việc, tự cậu xem mà làm. Sự kiên nhẫn của tôi có hạn, Tiếu Diễn, cậu đừng chọc giận tôi!" Nói xong "Bụp" cúp điện thoại.

Tiếu Diễn luôn biết Tiếu Vi rất lợi hại, chỉ là trời cao hoàng đế ở xa, dường như anh cũng không có gì phải lo sợ, cho nên cúp điện thoại liền quên chuyện này. Sau khi pha cà phê, mở máy vi tính, ở cửa hàng trên mạng đặt hai thứ rượu sâm banh và hoa hồng. Tiếp đó lại bắt đầu vơ vét thức ăn ngon, các tiệm ăn trong thành phố tìm không ra mới mẽ gì, dần dần mở rộng ra vùng ngoại ô, sau đó lại chuyển sang nông thôn, không biết ở nông thôn có gì đặc biệt không.

Thuận tay viết xuống các món ăn ngon trên diễn đàn so sánh với món hôm qua, cái này hơi ít dinh dưỡng, lại thổi phồng tên quán cơm, thậm chí ngay cả hộp đựng cũng ca ngợi hơi quá. Bận rộn đến buổi trưa, phát hiện mì ăn liền đã cạn sạch, liền đi siêu thị mua sắm một phen.

Buổi chiều chờ hoa hồng đã đặt đưa đến, anh cầm tờ báo gói kỹ lại rồi ra cửa.

Trải qua tối hôm qua, Cao Lăng không thể chặn Tiếu Diễn đưa cơm tới ngoài cửa nữa. Anh đối xử với cô thân mật hơn, khẽ ôm vai cô, đưa hoa cho cô, nhận lấy mấy quyển sách vừa dày vừa nặng trên tay cô. Cao Lăng cũng không từ chối, cầm hoa nói: "Nhà em không có bình đựng."

Tiếu Diễn cười nói: "Anh mua rồi." Anh đã mua một cái bình hoa thủy tinh miệng rộng thật lớn ở siêu thị, về sau tìm thêm cái tốt hơn.

Cao Lăng cắm hoa vào bình để trên bàn con trong phòng khách, Tiếu Diễn đã bố trí xong món ăn. Tiêu khiển sau khi ăn xong của hai người chính là vận động giống tối hôm qua. Nhưng bây giờ còn hơi sớm, Cao Lăng đi thư phòng tìm tài liệu, còn có một bài báo cáo cần phải viết nữa. Đợi cô trở về phòng, Tiếu Diễn đã ôm quyển tạp chí du lịch ngủ thiếp đi. Trong giấc mộng anh bĩu môi, hết sức đáng yêu, Cao Lăng cảm thấy thú vị, dùng ngón tay chọc má anh, vậy mà anh ngủ không sâu, xoa mắt tỉnh lại, hỏi: "Mấy giờ rồi?"

"Hơn mười một giờ." Cao Lăng không đành lòng đuổi anh đi, liền hỏi, "Người trong nhà của anh sẽ lo lắng cho anh hay không?"

Anh ngồi dậy, tới sát bên cô, nói: "Bây giờ anh ở có một mình, những người khác trong nhà đều ở Thượng Hải."

Cao Lăng gật đầu một cái, thấy anh từ từ cọ đi lên, cũng không phải không muốn, đặt tay lên vai của anh để mặc anh hôn. Tay của anh mò vào trong áo ngủ của cô, cô tựa đầu vào vai anh, thở khẽ nói: "Ngày mai anh đừng đến."

"Tại sao?" Anh chấn động, nâng mặt của cô lên hoảng sợ hỏi.

Cô vòng tay qua cổ của anh, đáp: "Em hơi mệt. . . . ."

Anh ôm eo của cô, để cô ngồi trên đùi anh, nói: "Anh bảo đảm ngày mai sẽ tuân thủ phép tắc."

"Vậy hôm nay thì sao?" Cô hỏi.

"Hôm nay. . . . . . Hôm nay. . . . . ." Anh gặm cổ cô, mút cắn trên nửa thân trần của cô, sau đó ngẩng đầu lên nhìn cô hỏi, "Em nói như thế được không?"

Cao Lăng ngồi xếp bằng, cởi bộ đồ ngủ, đụng ngã Tiếu Diễn, nằm ở trên người anh cười nói: "Em trai Tiếu, em càng ngày càng có năng lực nha!"

"Anh làm gì em?" Anh vô tội chớp mắt, giang hai tay bày ra chữ đại (大) .

"Nhìn xem trên cổ em đầy vết hôn, mùa hè anh bảo em làm sao mặc áo cổ cao được !" Cô cởi nút áo ngủ của anh ra, khẽ vuốt ve trên ngực anh, nghiêng đầu hỏi, "Sờ rất trơn bóng, anh nói tại sao da của anh dầy như vậy chứ?"

Tiếu Diễn nâng eo của cô lên, cười nói: "Em có thể dùng thêm chút sức cắn nha!" Nói xong ngậm môi của cô, lặp lại bắt đầu gặm cắn: "Giống như vầy. . . . . ."

Cô không phải đối thủ của anh, thua trận rất nhanh, ở dưới thân anh giống như con mèo con nức nở nghẹn ngào.

Tiếp tục hơn mười ngày, mỗi đêm Tiếu Diễn đều đến nhà Cao Lăng. Giữa thời gian đó có nhận được một cú điện thoại của Tiếu Vi, chỉ hỏi anh chừng nào về nhà, anh đang mật thiết cùng Cao Lăng, làm sao bằng lòng rời khỏi Bắc Kinh, cười ha ha cho qua. Khi anh phát hiện thủ đoạn phía sau của Tiếu Vi thì đã trễ.

Hôm nay anh đưa bạn đi ngoại thành làm chút chuyện, trên đường trở về phát hiện sắp xăng, vậy mà đi ngang qua hai trạm xăng dầu, một cái bởi vì một người trộm dầu đóng cửa chỉnh đốn sửa sang lại, một cái không có xăng, chỉ có dầu diesel ( từ trước đến nay chỉ nghe nói thiếu dầu diesel, lần đầu tiên gặp phải thiếu xăng), kết quả xe của anh liền dừng lại ở ven đường. Xe đi ngang qua, không có một chiếc nào giúp đỡ anh và Audi của anh.

Anh buồn bực móc điện thoại ra, muốn tìm bạn giúp một tay. Nhưng khi lướt qua danh sách trong điện thoại, liền bất tri bất giác gọi cho Cao Lăng. Trò chuyện mấy câu, Cao Lăng hỏi anh đang ở đâu, anh cứ như vậy nói thật ra hết, cô nói: "Anh ở đó chờ."

Hôm nay Cao Lăng không lái xe, bắt một chiếc taxi đi tìm anh, hai người gặp nhau nói chuyện, không để ý tài xế taxi thu tiền xong liền chạy đi như một làn khói. Chờ Tiếu Diễn sực nhớ tới, cả bóng dáng của chiếc taxi kia đã không nhìn thấy nữa rồi.

"Làm sao bây giờ?" Anh lẩm bẩm một mình.

Cao Lăng nhìn cột mốc đường, cuộn tay áo lên, nói: "Đẩy chứ sao. Còn hai cây số."

Tiếu Diễn vội vàng ngăn cản: "Em tiếp tục lái, anh đẩy cho."

Lúc còn cách trạm xăng dầu 200m nữa, Tiếu Diễn hoàn toàn xụi lơ, Cao Lăng xuống giúp một tay, ngay cả sức lực ngăn cản anh cũng không có. Chờ đến trạm xăng dầu, Cao Lăng lại nhớ tới một chuyện, hỏi: "Hồi nãy tại sao chúng ta không gọi xe kéo chứ?"

Tiếu Diễn nghe xong, chân mềm nhũn, ngồi trên đất không thể cử động.

Xui xẻo hơn vẫn còn ở phía sau, chờ đổ đầy xăng xong lúc phải trả tiền, Tiếu Diễn mở bóp da ra phát hiện chỉ có một tờ 100 nguyên, ngoài ra còn mấy đồng tiền xu. Anh liền lấy thẻ ra quét, kết quả số tiền trong đó không đủ. Anh liên tục đổi mấy tấm thẻ khác, đều giống như thế, cuối cùng dùng tiền gửi trong ngân hàng, vẫn quét không được, kiểm tra lại số dư đều là con số 0. Ngay lập tứ anh liền biết chỗ mấu chốt, không lãng phí nước miếng mắng ngân hàng nữa, xanh mặt bấm số điện thoại của Tiếu Vi."Chị, chị thật là quá đáng!" Anh rống to về phía điện thoại di động.

"Tiếu Diễn, tôi nói rồi, đừng chọc tôi tức giận. Cút về nhanh lên." Tiếu Vi bình tĩnh nói.

"Ngay cả tiền đặt vé máy bay chị cũng không để lại cho em!" Tiếu Diễn oán hận nói.

"A!" Tiếu Vi lạnh lùng cười, "Vậy thì hãy mượn đám bạn bè của cậu đó." Nói xong, cúp điện thoại.

Tiếu Diễn giận đến muốn đập bể điện thoại di động, bị Cao Lăng ngăn cản: "Đừng đập! Anh không có tiền mua cái mới đâu." Cô thanh toán tiền xăng, chỉ huy Tiếu Diễn đang cúi đầu ủ rủ lái xe trở về thành phố.