Đường Về

Chương 18: Con đường chưa biết phía trước (4)




Lộ Viêm Thần đưa Quy Hiểu về nhà Mạnh Tiểu Sam.

Vừa mới hồi hôn, nếu giữ cô lại ở trong xưởng, không chỉ tin đồn truyền đi sẽ gây thêm phiền toái, mà cũng dễ khiến cho người nhà có những suy nghĩ không đúng về cô.

Huống chi, hai người vừa hòa hợp với nhau, lại ở chung một gian phòng ngủ, dù không làm gì cũng thấy không thỏa mãn.

Cửa sắt bị kéo ra, Mạnh Tiểu Sam vấn hết mái tóc dài bối thành búi sau gáy, chị ngáp nói: “Chị còn lo em ở lại xưởng sửa xe đấy, nhiều người nhiều ý, không ngờ Lộ Thần lại rất hiểu chuyện này, biết đưa em tới đây rồi”.

Quy Hiểu lấy vai đụng chị, đi một bước thì quay đầu nhìn lại Lộ Viêm Thần trong xe.

Tâm trạng lúc này chẳng khác gì hồi hai người mới yêu nhau, không tách rời ra được, nhìn nhiều hơn một chút cũng như được thêm lời.

Cánh cửa sắt đóng lại.

Lộ Viêm Thần ngồi trong xe, mở trần xe ra, ghế ngồi được hạ về phía sau, anh nhìn lên trắng sáng vằng vặc trên bầu trời, lẳng lặng hút thuốc.



Khoảng nửa tiếng sau, đúng như anh đoán, Quy Hiểu gọi điện thoại sang.

Lộ Viêm Thần dập thuốc.

Tiếng hít thở phảng phất, là cô: “Em hối hận rồi, đáng lẽ phải ở cùng anh lâu thêm một chút”.

Anh mở cửa bước xuống xe: “Muốn gặp anh à?”

“Ừ”.

“Anh còn chưa đi đâu”.

“Sao?” Bên kia có tiếng vén chăn, tiếng dép lê vang lên rất nhẹ, “Họ ngủ rồi, giờ em ra ngoài thì không tiện, trong sân còn có mấy con chó nữa”.

Nhà Tần Phong anh cũng từng tới chơi: “Phòng khách lầu ba à?”

“Dạ”.

Lộ Viêm Thần ngẩng đầu quan sát bức tường gạch đỏ bao bên ngoài.

Nhà Tần Phong là một căn nhà nông dân sân nhỏ điển hình, trước sân là hàng xóm, sau bức tường này là một khoảng sân trống trải, đất bán đi rồi, nhưng chủ nhà mới lại chưa dọn tới. Anh liếc nhìn, ước chừng có bốn điểm có thể đặt chân, rồi lại quay đầu nhìn bức tường nhà Tần Phong lần nữa: “Chờ một lúc nhé”.

Kẹp chặt điện thoại di động, bóng người màu đen giẫm lên bức tường mượn lực, nhảy phóc lên bức tường sau tòa nhà ba tầng.

Rơi xuống đất.

Có lẽ chó trong nhà Tần Phong phát hiện ra, mấy bóng đen trong sân sủa ầm sủa ĩ, chạy qua chạy lại lởn vởn không tìm ra chỗ, hình như nó không nhìn thấy bóng đen đang đứng trên nóc nhà sân sau.

Lộ Viêm Thần cầm điện thoại lại lần nữa: “Em nhìn thử xem”.

Trong tầm mắt của anh, tấm rèm cửa sổ ở cửa đầu tiên bên phải lầu ba được vén lên, thấp thoáng bóng người màu trắng: “Em thấy rồi, anh không sợ bị người ta phát hiện à?”

Lộ Viêm Thần cười.

“Xem anh công phu đầy người như thế, giải ngũ thì tiếc thật”.

Lộ Viêm Thần như bị đâm trúng điểm yếu, anh cũng trầm mặc hồi lâu.

Những người như họ luôn hi sinh vì dân vì nghĩa, thề nguyền đền đáp quốc gia, có nhiệm vụ thì hoàn thành nhiệm vụ, không có nhiệm vụ thì vác đồ, trèo cây, lội bùn, tập đối kháng, những vết thương trên người được đối lấy một lời ngợi khen, giải ngũ, họ không có việc làm, rồi cũng chỉ có thể trở thành bảo vệ.

Vì muốn Quy Hiểu có thể nhìn mình thật rõ, trên nóc nhà gió lớn vù vù, khó khăn lắm anh mới châm được điếu thuốc. Quy Hiểu nhìn ra xa, thấy đốm lửa nhỏ bên cạnh bóng đen kia, lúc sáng lúc tối, cô cũng biết là điếu thuốc.

“Mỗi một người đều có những lựa chọn khác nhau, không có gì phải oán trách cả”. Lộ Viêm Thần thấp giọng nói, tay trái nhét vào trong túi, chạm vào một tờ giấy được gấp lại, ở đây là địa chỉ số điện thoại mà hôm nay anh vừa nhận: “Muốn cùng anh về Nội Mông một chuyến không?”

“Về Nội Mông ạ?”

“Đi lấy hộ khẩu cho Tần Tiểu Nam”.

“Gửi không được à anh?”

“Có hơi phức tạp, mai anh sẽ nói tỉ mỉ cho em. Muốn đi không?”

Nói Nội Mông là quê hương thứ hai của anh cũng không ngoa.

Lần này vội vàng trở về để giải quyết chuyện hôn sự hoang đường, bây giờ anh lại muốn cùng cô đi tới đó, với một tâm tình khác hẳn, hai người cùng nhau nhìn những đồng cỏ, sa mạc, và cả con người.

Quy Hiểu đồng ý cực kì thoải mái, nói lúc nào mình cũng đi được cả, cho nên Lộ Viêm Thần lại càng tò mò về công việc của cô hơn. Nhưng anh cũng không hỏi kĩ, chuyện giữa anh và Quy Hiểu như phế tích đang xây lại, có phần ‘trăm phế đợi hưng’, cho nên những thứ đó anh cũng không hỏi vội, cứ từ từ vậy, bao gồm rất nhiều chuyện anh rồi từ từ anh sẽ kể lại cho cô.

Ngày thứ hai, chỉ mới là ngày thứ hai thôi.

Lộ Viêm Thần nhìn ra xa thấy có người lái xe tới, sợ bị bắt gặp lại khó giải thích rõ ràng, cho nên anh lặng lẽ xoay người nhảy xuống mui xe, rơi xuống đất.

Dưới ánh trăng, Quy Hiểu không tìm thấy bóng người kia nữa, cô hoảng hồn: “Anh té à?”

Người đàn ông đầu máy nghe vậy thì bật cười: “Có người tới nên anh đi trước”.

“Dạ”.

“Đi ngủ sớm đi”.

Cách một bức tường, cô nhìn thấy ánh sáng từ giữa tường lóe lên, cô biết là anh cố ý rọi đèn cho cô thấy.

Tỏ ý là, anh đi thật.

Lộ Viêm Thần quay lại xưởng sửa xe, mấy cậu trai trẻ làm thêm giờ giữa đêm cũng đang tụ tập trên ghế sa lon, chiếc ghế nhỏ và một cái bàn ở góc đông bắc xưởng, đánh bài uống rượu. Mùi thuốc lá, mùi rượu hòa lẫn với mùi xăng, tiếng cười đùa giận mắng, cãi nhau đến đinh tai nhức óc. Đám người thấy Lộ Viêm Thần thì gọi hai tiếng anh Thần: “Anh Thần chơi không?”

Lộ Viêm Thần cũng không từ chối, anh đi qua, có người định đứng lên khỏi ghế sa lon lại bị anh kéo về: “Anh ngồi ghế đẩu được”.

Chiếc ghế được lót bằng tấm ván nhỏ đơn giản, anh ngồi xuống, chẳng có chút giá trị của con trai ông chủ gì cả.

Có người đưa thuốc lá sang, anh đưa tay phải lên, trên đó còn nửa điếu chưa hút xong.

Mấy thanh niên ở đây không ít người cũng từng nhập ngũ, nghe nói trước kia Lộ Viêm Thần ở bộ đội là sĩ quan, còn là thành viên đội chống khủng bố, cho nên họ chạy theo hỏi không ít. Nếu là ngày thường, Lộ Viêm Thần cũng không thích lòng hiếu kì của người khác, nhưng tối nay tâm tình anh không tệ, vì thế cũng trả lời mấy câu. Nói đến đây, có người hứng khởi lấy mấy bức ảnh ra cho anh xem, hỏi anh có phải cũng mặc mấy bộ đồ này để tháo bom mìn hay không, nghe nói ước chừng bảy mươi cân lận. Anh cười: “Nặng lắm, nhưng mà mặc rồi cũng thấy an tâm hơn, nếu gặp phải chất nổ nguy hiểm thì cũng giữ được toàn thây”.

Mọi người bị dọa.

Có một học sinh tiểu học tới làm công suốt đêm, sư phụ dạy cậu cũng ra ngoài chơi mạt chược, cậu học sinh nhìn một nhóm người say khướt, trong đó chỉ còn một mình Lộ Viêm Thần tỉnh táo, cho nên mới tới hỏi anh mấy thứ rắc rối mình không biết làm.

Lộ Viêm Thần cũng không nói gì nhiều, anh đi cùng, đứng bên cạnh xe nhìn xuống, thỉnh thoảng chỉ dẫn đôi câu, hơn nửa giờ rồi mà cậu kia vẫn chưa giải quyết được. Anh bèn cởi áo khoác ra, tự mình chui xuống xe.

Mãi đến ba giờ sáng, anh mới sạch sẽ quay về phòng, vén tấm chăn được Tần Tiểu Nam ấp nóng, đánh thức cậu bé dậy”.

“Chú Lộ”. Tần Tiểu Nam mở màng ngửa đầu, “Cháu còn tưởng chú không về ngủ”.

“Không về thì chú ngủ ở đâu?” Lộ Viêm Thần tựa đầu vào giường, “Tới Bắc Kinh đã quen chưa”.

“…Rồi ạ”. Tự nhiên hôm nay hỏi làm gì vậy?

“Nhớ nhà không?”

“Tạm được”.

Thực ra anh muốn thằng bé nói đôi câu liên quan tới Quy Hiểu, cái gì cũng được, nhưng lại không hỏi thành lời, cuối cùng đành phải lấy chăn bọc Tần Tiểu Nam lại, đẩy sang bên lò sưởi: “Ngủ đi”.

Tần Tiểu Nam nghiêng đầu nhìn, nhét bàn chân trần vào khe hở lò sưởi, rồi ngủ.

Về vấn đề hộ khẩu của Tần Tiểu Nam, theo Lộ Viêm Thần giải thích là:

Lúc đầu mẹ ruột của Tần Tiểu Nam biết Tần Minh Vũ là nhờ xem mắt, sau đó không thích nữa thì chia tay, sau khi li dị Tần Tiểu Nam đi theo mẹ, hộ khẩu cũng theo mẹ, sau đó mẹ cậu đi Ullanbaatar, giấy khai sinh và hộ khẩu cũng mang theo. Hai năm trước Tần Tiểu Nam tới Erlian đi học, ở quê cũng nhờ vả không ít người để làm mấy loại thẻ căn cước, khi ấy Lộ Viêm Thần nói với Tần Minh Vũ, nhân tiện làm luôn cả hộ chiếu cho thằng bé, coi như có thể dùng nó để chứng minh. Sau đó việc đi học ở Erlian cũng được giải quyết, nhưng tới Bắc Kinh thì không dễ dàng như vậy.

Người trong bộ đội, dù chỉ cách một đường biên giới nhưng muốn đi ra ngoài lại khó hơn cả lên trời, dùng dằng mãi cho tới bây giờ.

Tần Minh Vũ không có cách xuất ngoại, không thể làm gì khác là phải nhờ người đã giải ngũ Lộ Viêm Thần đi thay. Vì vậy, chuyến này họ không chỉ tới Nội Mông, mà còn cả bên ngoài Nội Mông nữa. “Không phải trong quân hôn rất khó li dị à?” Lúc Quy Hiểu nghe xong thì mờ mịt hỏi, chỉ cần Tần Minh Vũ không đồng ý li hôn thì rất khó chia tay, mấy chuyện này Quy Hiểu lại nắm rõ.

Câu trả lời của Lộ Viêm Thần là, Tần Minh Vũ li hôn thoải mái lắm, cũng bởi vì chuyện kết hôn li hôn ‘qua loa quá’ nên bị khiển trách không ít lần. Sau đó có người giới thiệu đối tượng cho Tần Minh Vũ anh cũng không dám nữa, nói thẳng là chờ giải ngũ thì hơn.

Thời gian làm việc của Quy Hiểu khá tự do, hai người bàn bạc xong thì quyết định tự lái xe đi.

Xem như là chuyến du lịch mùa xuân của hai người.

Chuyến đi trước cô ghé ngang qua làng Erlian, nhưng đích đến của mấy người Tiểu Thái lại là ngoài Mông Cổ, cho nên cô không tới Nội Mông nữa, tuy Lộ Thần ở đó gần chín năng, nhưng bận quá cũng chưa đi tới đó.

Lộ trình anh đã sắp xếp rồi, cô đi hỏi kinh nghiệm của Tiểu Thái, trước hết phải làm xong thủ tục xuất cảnh.

Có kinh nghiệm của lần dạy dỗ trước, ngày đó khi rời Bắc Kinh, Quy Hiểu không lái xe tới xưởng sửa xe mà ghé vào tiệm cơm nhà Mạnh Tiểu Sam ở chờ Lộ Viêm Thần. Tần Tiểu Nam cực kì dễ nuôi, cho nên họ giao lại cho hai người Mạnh Tiểu Sam, lúc đi cậu còn biểu hiện mình ‘tự chăm sóc cũng giỏi lắm, không bám lấy Lộ Viêm Thần đâu’, cậu không tới đưa tiễn hai người họ, lại chạy ra sông băng mò cá với mấy người trong xưởng.

Quy Hiểu chưa được được năm phút, Lộ Viêm Thần đã lái xe đi tới. Mạnh Tiểu Sam chống cằm nhìn người vừa xuất hiện, chị cố ý nói: “Chuyện này Lộ Thần thiếu cân nhắc rồi, hai người mới hòa hợp không lâu đã đi riêng như vậy? Nhỡ mà mười mấy ngày đó hai người quậy phá xảy ra án mạng cũng phiền lắm đấy”.

Giọng Mạnh Tiểu Sam nói chuyện lúc bổng lúc trầm, người đàn ông kia lại như không hề nghe được, anh nhìn hai túi hành lý lớn mà Quy Hiểu mang sang: “Đường xóc nảy lắm, đổi túi xách thì tiện hơn”.

Vì câu nói đó, Quy Hiểu kéo va li tới nhà Mạnh Tiểu Sam đánh cướp hết mấy túi xách rồi quay lại, lần trước bọn Tiểu Thái không dặn như thế, nhưng mà nghe lời Lộ Viêm Thần hẳn không sai, cuối cùng Lộ Viêm Thần lấy băng kéo buộc kĩ từng túi một rồi nhét vào cốp sau.

Lộ Viêm Thần không có xe, ở xưởng thỉnh thoảng cũng thu mua mấy chiếc xe cũ, sửa xong lại bán đi. Gần đây anh về cũng thường hay đổi bừa, lần này đặc biệt chọn chiếc Suv này để về Nội Mông.

Chiếc xe đựng được không ít đồ, ngồi lên một chiếc xe mấy trăm ngàn, nhưng lại có năm sáu trăm ngàn thoải mái.

Cuối cùng lúc định đi, Mạnh Tiểu Sam tựa lên cửa sổ xe: “Quy Hiểu”.

Quy Hiểu nhích lại gần.

“Em phải nghĩ rõ ràng, nếu chưa muốn kết hôn vội vàng, thì phải lựa chọn các phương pháp bảo vệ. Đừng có vì vui quá mà bị đứa con ràng buộc, đến lúc đó lại thấy, hai người không ở bên nhau quá nhiều năm, giờ thì không hợp nữa, muốn chia tay cũng phiền phức”.

Quy Hiểu ngẫm nghĩ, cô thấy mình không thể chia tay được.

Bây giờ cô đâu còn mười mấy tuổi, năng lực kinh tế và kinh nghiệm cuộc sống giúp cô không còn phải chịu đựng những đột biến gia đình hay hoàn cảnh thình lình thay đổi.

Chưa kịp đáp lại Mạnh Tiểu Sam, Lộ Viêm Thần đã mở ghế lái, bất ngờ anh nói một câu: “Cài thắt lưng an toàn lên”.

Thời học sinh Mạnh Tiểu Sam học theo Hải Đông gọi anh là anh Thần, sau đó đi theo Tần Phong cũng trắng trợn đổi thành Lộ Thần, nhưng chị vẫn còn nhớ những kí ức thời niên thiếu, thấy ánh mắt kia lại hoảng hốt buông tay.

Chiếc xe rời khỏi tiệm cơm, trong lòng Mạnh Tiểu Sam vẫn còn thình thịch.

Tần Phong tinh ý hỏi: “Lại nói gì không nên nói rồi à?”

Mạnh Tiểu Sam lắc đầu: “Em sợ Quy Hiểu ngốc”.