Đương Vương Tử Chàng Thượng Vương Tử

Chương 22




Hô hấp tại giờ khắc này lặng yên ngưng trệ.

Nghe được tiếng tim đập mạnh mẽ từ ***g ngực của đối phương, Đường Mộ Thần tựa như kẻ phạm tội chờ đợi sự phán quyết, thấp thỏm không yên. Không thể nhìn thấy biểu tình của Kì An Chi, chỉ có thể nghe thấy giọng nói đều đều lãnh đạm của hắn vang lên,

“Vì cái gì mà xin lỗi? Là bởi vì không sớm phát hiện ra mình bị bệnh? Vì thế mà cảm thấy lương tâm bất an sao?”

Nhẹ tay ôm lấy vai hắn, hấp thu một chút cảm giác ấm áp, Đường Mộ Thần kiên định bác bỏ, “Không! Không phải vì chuyện này… Bất quá về chuyện này mình cũng phải xin lỗi.”

“Để làm gì?” Trong bóng tối không thể bị người khác nhìn thấy, biểu tình trên mặt của Kì An Chi hoàn toàn không bình tĩnh như giọng nói. Trên mặt hắn phảng phất như bị nứt ra, có chút mừng rỡ, cũng có chút không thể tin được.

“Mình… mình không nên như vậy!” Tuy rằng gian nan, nhưng Đường Mộ Thần nghiến răng nói ra những lời này, “Dù thế nào đi nữa cũng không nên đối với cậu như vậy.”

Không thể không nói tiếng nào mà cắt đứt liên hệ. Cũng không phải là tình một đêm, nhưng cảm giác tựa như tỉnh lại liền cứ như vậy mà đi không từ giã. Tình cảm nhiều năm như thế, dù cho có là đối với bạn bè bình thường cũng không thể làm như vậy đi?

Đường Mộ Thần có chút ảo não, phương thức xử lý của y lúc đó thật là có chút không hợp tình hợp lý còn quá mức qua loa. Dù nói gì đi chăng nữa, bằng vào giao tình bao nhiêu năm qua của hai nhà, đương nhiên không thể không gặp lại nhau rồi, vì cái gì mà lại ép bản thân mình làm ra vẻ hờ hững như người xa lạ?

Y biết, đó là do y nhát gan, sợ lún vào càng sâu, vì vậy mà y trốn tránh.

Kì An Chi lên tiếng, trong thanh âm cũng mang theo mấy phần khẩn trương không nhận ra, “Cậu đang nghĩ gì vậy? Có gì muốn nói thì cứ nói ra đi.”

Người phía sau rõ ràng tâm trạng trở nên kém hơn, Đường Mộ Thần vùi đầu vào hõm vai của Kì An Chi, trong thanh âm mang theo chút mềm yếu trước nay chưa từng có, “Bình An, mình không biết… Cậu nói, chúng ta phải làm sao đây?”

Nghe được những lời ấy, Kì An Chi cũng không thể tiếp tục giữ vẻ lãnh tĩnh ngụy trang nữa, mạnh mẽ xoay người qua, túm lấy hai vai Đường Mộ Thần, nhìn thẳng vào mắt y, trong mắt hừng hực ngọn lửa tức giận, “Đường Mộ Thần, cho tới bây giờ cậu chưa từng tin tưởng mình, đúng không? Càng không tin vào tương lai của chúng ta, đúng không?”

“Vậy cậu bảo mình làm sao mà tin tưởng?” Ánh mắt Đường Mộ Thần tràn ngập thống khổ, lần đầu tiên mớiđem chuyện này làm rõ, “Chuyện nhà của chúng ta cậu cũng không phải không biết! Cậu nói, mình làm sao ăn nói với ông nội, làm sao ăn nói với cha mẹ mình chứ? Nói mình muốn ở bên một người đàn ông, để cho Đường gia từ nay về sau tuyệt hậu!Mình muốn theo đuổi tình yêu của mình, hạnh phúc của mình, vì vậy không thể quản đến cảm nhận của bọn họ, quản không được nhang khói của Đường gia! Bọn họ không được ngăn cản mình, chỉ cần chấp nhận mình, hiểu được mình, chúc phúc cho mình là tốt rồi! Trời đất bao la, ái tình lớn nhất! Kì An Chi, mình có thể nói như vậy à?”

Kì An Chi bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt Đường Mộ Thần, ánh mắt mãnh liệt trở nên dịu đi, đợi y nói xong chữ cuối cùng, không chút chần chờ mà hôn lên môi y, giống như con thú ngủ đông lâu ngày cuối cùng cũng bắt được mồi, trực tiếp khai mở khớp hàm của y, tiến công thần tốc vào trong khoang miệng, mạnh mẽ kéo đầu lưỡi đối phương cùng nhau khiêu vũ.

Đường Mộ Thần sửng sốt một chút, bất quá đợi y có phản ứng, tình cảm mãnh liệt chôn giấu sâu trong cơ thể đã bị châm ngòi mà bùng cháy.

Tiếng thở dốc ồ ồ, thân thể nóng bỏng dây dưa cùng một chỗ, trong không khí tựa hồ như cũng mang theo cảm xúc mãnh liệt của hai người, mộtloại cảm giác quấn quýt đến nghẹt thở, luyến tiếc dứt ra.

Một lúc lâu, đến khi hai người cơ hồ không thể thở nổi mới buông nhau ra, từng ngụm từng ngụm hô hấp một hồi mới có thể có khí lực tiếp tục câu chuyện mới vừa rồi.

Cắn nhẹ lên đôi môi vừa bị hôn đến chảy cả máu, trong lời nói của Kì An Chi không giấu được vui mừng lẫn đắc ý, “Thần Thần, anh nghe thấy em nói em yêu anh rồi.”

Hơi có chút quẫn bách, nhưng vẫn làm bộ thong dong, “Mình nói bao giờ chứ? Lỗ tai nào của cậu nghe được?”

“Thần Thần, Thần Thần!” Kì An Chi tựa như một chú chó con mà ghé vào trên người Đường Mộ Thần, một ngụm lại một ngụm cắn môi y, hôn lên cằm, lên mặt, cả cái lỗ tai của y, “Anh yêu em.”

Trái tim Đường Mộ Thần đập điên cuồng, y giữ lấy mặt Kì An Chi, lần thứ hai hôn lên môi hắn.

Tên yêu nghiệt này, bảo y phải làm sao bây giờ đây? Y muốn yêu hắn, y thật sự muốn có thể yêu hắn! Thế nhưng, ông trời ơi, ông có thể cho chúng tôi cơ hội sao?