Đương Vương Tử Chàng Thượng Vương Tử

Chương 47




Hồng Nam là một quán bar rất bình thường.

Nói nó bình thường, kỳ thực là bởi vì nó trông giống như mọi quán bar khác, tức là ngoại trừ có vài thiết bị đặc sắc thì tam giáo cửu lưu, bất kì người nào cũng đều có thể đến đây được.

(*) Tam giáo cửu lưu: ý chỉ mọi loại người trong XH.



Mở những ca khúc đang thịnh hành, mọi người đều có thể hát theo. Có thể những người ưa thích sự tao nhã thanh tịnh sẽ không đến đây, nhưng những người làm việc bận rộn làm việc gò bó trong công sở cả ngày muốn tìm một nơi để giải trí thì đây là sự lựa chọn tốt nhất. Vì vậy mà Hồng Nam từ khi khai trương đến nay công việc làm ăn vẫn rất ổn định.

Một nơi kinh doanh ổn định đương nhiên sẽ có rất nhiều người. Cả trai lẫn gái, quen hay không quen, đều tự tụm năm tụm ba hút thuốc, uống rượu giữa một mảnh âm nhạc huyên náo.

Đường Mộ Thần vừa mới bước vào cửa thì còn tưởng mình đi nhầm nơi. Trong ấn tượng của y, Kì An Chi rất ghét những nơi đông đúc náo nhiệt như thế này. Sao hắn lại có thể chịu được nơi ầm ĩ như thế này? Lẽ nào tất cả đều là vì ông chủ kia?

Y nhìn quanh quất tìm kiếm thân ảnh quen thuộc, đồng thời, có người ngay từ đầu đã tập trung nhìn y.

Quầy bar được đặt trong một góc khuất u ám quạnh quẽ, một người thanh niên đang không nhanh không chậm mà lau cái ly thủy tinh trong tay. Bởi vì ngọn đèn mờ ảo mà nửa người trên của anh ta chìm trong bóng tối, chỉ nhìn ra được dáng người cao ngất cùng những ngón tay thon dài, có vẻ như luôn được chau chuốt gọn gàng. Quan sát một lúc, anh ta mới quay đầu hỏi cái người ngồi bên ngoài quầy bar, toàn thân chìm trong bóng tối.

“Là cậu ta sao?” Thanh âm thuần hòa, trầm ổn mà đầy từ tính.

Người ngồi khuất trong bóng tối cười khẽ, “Sao nào?” Trong thanh âm pha lẫn vài phần huyền diệu cùng đắc ý, chính là Kì An Chi.

Người đứng trong quầy bar lắc đầu, trên mái tóc đen có một vòng ánh sáng, tựa như vòng sáng của thiên sứ, “Không quá giống loại người biết nấu cơm!”

Kì An Chi càng thêm đắc ý, “Tôi muốn ăn thì cậu ta liền làm!”

Tiếng cười khùng khục từ quầy bar truyền ra, “Vậy anh còn để cho cậu ta kết hôn với người khác?”

Kì An Chi còn chưa trả lời, đột nhiên bên cạnh xuất hiện một nam hài, tuy rằng đang mặc y phục của nhân viên phục vụ, nhưng toàn thân như tỏa ra ánh dương quang, nhất là cái mũi cao cao cùng đôi mắt to giúp cho thần thái của cậu ta càng thêm sáng láng.

Mà lúc này, nam hài lại dùng ánh mắt bực bội nhìn Kì An Chi, giống như một con thú nhỏ đang đề phòng có kẻ xâm nhập vào địa bàn của nó, “Hai người đang cười cái gì vậy?”

Kì An Chi thiêu mi cười, “Người lớn nói chuyện, con nít đừng xen vào! Mau đi chơi đi!”

Tiểu nam hài trong nháy mắt bị lửa giận thiêu cho đỏ mặt, “Họ Kì kia! Anh có biết xấu hổ là gì không? Suốt ngày chạy đến nhà người ta gạt ăn gạt uống, còn muốn thông đồng với người đàn ông đã có chồng! Nếu là đàn ông thì theo tôi ra ngoài đánh một trận! Thua thì đừng có bén mảng tới nhà của chúng tôi nữa!”

“NO!” Kì An Chi sạch sẽ lưu loát liền cự tuyệt, nhích người một chút, làm cho cả nửa người trên đều ghé vào quầy bar, ngọn đèn hồng nhạt vừa lúc chiếu rõ gương mặt tuấn mỹ mang theo vài phần yêu tà của hắn, khiêu khích tiểu nam hài đang tức giận ngút trời, “Ai nói người đã kết hôn thì không ai được quyền theo đuổi nữa? Tôi thích Khang Khang đấy, cậu quản được sao? ”

“Anh… anh vô sỉ!” Tiểu nam hài rõ ràng vô luận là da mặt hay định lực đều không phải là đối thủ của Kì An Chi, nắm chặt nắm tay, mắt thấy sẽ thực sự lao lên rồi.

“Được rồi được rồi! Anh đừng có khi dễ cậu ấy nữa!” Người thanh niên tên là Khang Khang bất đắc dĩ trừng Kì An Chi, buông cái ly trong tay ra, sủng nịch vò đầu tiểu nam sinh, ngữ khí mềm nhẹ xoa dịu, “A Khoa đã từng hứa gì với anh nào? Ở trong quán không được gây chuyện nga! Nếu không buổi tối về nhà, anh sẽ rất tức giận!”

Câu cuối cùng, anh ta cắn cắn vành tai nam hài tên là A Khoa mà nói, bàn tay trong lúc không ai để ý đã chuồn ra phía sau, hung hăng bóp cái mông tròn tròn rắn chắc một cái.

A Khoa thiếu chút nữa đã hét lên, lại bị vòm ngực ấm áp của nam nhân kia ngăn chặn.

Chỉ một cái chớp mắt, liền bị buông ra, gương mặt bầu bĩnh của nam hài đã đỏ rực đến tận mang tai, dáng vẻ hung hăng vừa rồi cũng tiêu thất vô tung.

Người thanh niên kia thoả mãn mà vỗ vỗ cái mông của cậu, “Được rồi, mau đi làm việc đi! Nếu không cẩn thận lại làm vỡ ly nữa thì anh sẽ cho em ăn củ cải trắng một tháng, đem em thành thỏ con mà nuôi luôn!”

A Khoacắn cắn đôi môi hồng hồng, lo lắng trừng Kì An Chi, không nhịn được mà lầm bầm, “Vậy anh cũng bảo hắn ta đi đi!”

“Anh và A Kì không có gì đâu! Yên tâm, anh ta không phải là kiểu của anh! Anh chỉ thích em!”

Nam hài rất thoả mãn, cho Kì An Chi một ánh mắt thị uy, còn trẻ con mà giơ chiếc nhẫn sáng lấp lánh trên bàn tay trái quơ quơ trước mặt hắn, “Có nghe thấy không? Khang Khang không thích anh, anh ấy chỉ thích tôi!”

Kì AnChi cười đến càng phát ra mị hoặc mê người, ngả ngớn vươn một ngón tay như có như không lướt trên ngực người thanh niên kia, “Lẽ nào cậu chưa từng nghe? Không có đôi vợ chồng nào không thể chia tay, chỉ có kẻ thứ ba chưa nỗ lực sao? Tôi vẫn sẽ rất nỗ lực nga!”

“Anh … Anh xem hắn ta kìa!” A Khoa triệt để nổi giận, trong đôi mắt to gấp đến độ đều sắp phóng ra lửa.

Thanh niên thở dài một hơi, chỉ hướng Đường Mộ Thần đang đứng, “Kia mới là người yêu của A Kì, nhanh mang anh ta lại đây đi!”

Nam hài nửa tin nửa ngờ nhìn Đường Mộ Thần, “Thực sao?”

“Mau đi đi! Người kia chính là người yêu của A Kì nga, lẽ nào em không muốn nhìn thấy vẻ kinh ngạc của A Kì à?”

Đương nhiên muốn! A Khoa lập tức liền xông ra ngoài.

Kì An Chi lúc này mới lắc đầu, “Tôi thành thật khuyên anh nên mang cậu ta đi kiểm tra não lại một chút, mà hai người số 1 cùng một chỗ thì ra cái dạng gì? Suốt ngày phòng nhau như phòng cướp vậy!”

“Ai bảo anh lớn lên trông y như số 0 làm gì!” A Khang đằng sau lưng vợ, lập tức thi triển công phu lời nói ác độc, “Ghen tuông rất thích hợp để bảo trì nét mới mẻ trong hôn nhân, đồng thời mang đến vị ngọt ngào cho tình yêu, cái kẻ sắp bị đá bay như anh sẽ không thẻ hiểu được đâu!”

Kì An Chi có chút chua chua, đối với cái tên bạn bề ngoài nho nhã mà bên trong đầy gian tà cười nhạt, “Làm vợ của anh đúng là bất hạnh!”

A Khang vẫn như cũ thong dong bình tĩnh, ngoài miệng lại không chút nào tỏ ra yếu kém, “Anh cũng vậy!”

“Khách khí khách khí! … Ít nhất … Tôi không có lợi dụng bên thứ ba vô tội làm giấm!”

“Ít nói đi! Đừng có làm cái vẻ mặt như oán phụ bị thiệt thòi nhiều lắm vậy! Anh bất mãn với thù lao làm giấm à? Bộ mỗi ngày tôi không cung cấp đủ cơm cho anh ăn sao hả?” A Khang khinh bỉ liếc nhìn Kì An Chi, quay ra nhìn Đường Mộ Thần càng lúc càng đến gần, thanh âm ép tới cực thấp, “Ngày hôm nay sẵn tâm trạng của tôi rất tốt, có cần tôi giúp anh cho cậu ta ăn ít giấm không?”

Kì An Chi gãi gãi cằm suy nghĩ, chủ ý này không sai a! Hỏi lại một câu, “Anh muốn cái gì?”

Lấy sự quen biết bao lâu nay của hắn với người này, anh ta chưa bao giờ làm chuyện gì không mang lại lợi ích.

“Ách… Chọc tức A Khoa một lần đi! Sau khi quay về tôi mới có thể ‘ hảo hảo ’ an ủi cậu ấy.”

“Anh thật đúng là hạ thủ được!” Càng thêm hèn mọn, Kì An Chi trước khi Đường Mộ Thần đến nơi thì nhanh chóng trả lời, “Thành giao!”

Hai người trao đổi một ánh mắt, đang suy nghĩ xem nên làm thế nào thì đột nhiên có một cánh tay tráng kiện từ đâu vươn ra, đưa một ly rượu đặt trước mặt Kì An Chi, “Mời!”

Cáp! Lại xuất hiện thêm kẻ nào nữa? Kì An Chi lười biếng tựa lên quầy,chờ Đường Mộ Thần đến “anh hùng cứu mỹ nhân” .