Đương Vương Tử Chàng Thượng Vương Tử

Chương 51




“Anh ta là ai vậy?” Nghỉ ngơi một lát, thần trí của Đường Mộ Thần cuối cùng cũng hồi phục lại bình thường, vì vậy mà bình tĩnh ngẫm tại, y mới phát hiện bản thân mình tựa hồ ── bị lừa.

Kì An Chi nhếch mép, không thèm che giấu mà tà mị cười, “Tần Khang a!”

“Anh ta không phải là tình nhân của anh!” Đường Mộ Thần có thể khẳng định, nếu như Kì An Chi có người tình mới, vậy thì nhu cầu đối với y sẽ không bức thiết mà cường liệt như vậy.

“Kia đương nhiên! Anh chỉ có một tình nhân, từ đầu tới cuối chỉ có một người!” Kì An Chi dừng xe tại bãi đỗ dưới lầu, nhìn Đường Mộ Thần, “Em muốn anh bế em lên hay là cõng em lên?”

Quần áo của Đường Mộ Thần tất cả đều bị rách hết, căn bản vô pháp gặp người. Mà Kì An Chi vẫn như cũ áo mũ chỉnh tề, ngoại trừ mới vừa rồi kéo khóa quần ra, hắn thậm chí còn chưa cởi đến một cái nút áo.

Y khiến cho hắn cơ khát đến thế sao? Đường Mộ Thần vì thế cảm thấy xấu hổ, quay đầu đi chỗ khác không để ý tới hắn, “Lấy giúp tôi bộ đồ xuống đây!”

Kì An Chi không nói gì cho xe đi qua thanh khẩu trạm canh gác, sau đó xuống xe, đi tới bên phía y ngồi, một tay kéo y bế đi ra, “Lên lầu xuống lầu phiền phức lắm, để anh bế em lên cho rồi!”

Giống hệt như phụ nữ bị người dùng tư thế ôm công chúa mà bế lên, thật sự là quá mất mặt! Dù cho đang là đêm hôm khuya khoắt, Đường Mộ Thần cũng không chịu được!”Mau thả tôi xuống!”

“Đừng có tỏ ra xấu hổ như phụ nữ vậy chứ!” Kì An Chi ngậm lấy vành tai của y, “Dù có thay đổi y phục, em có thể đi được sao?”

Đi không được! Tronghậu huyệt tất cả đều là bạch trọc của hắn, chỉ cần khẽ động thì nó sẽ chảy ra. Đường Mộ Thần cắn môi, xấu hổ quay đầu đi, tùy ý Kì An Chi ôm y đi lên lầu.

Nhưng càng sợ gặp phải người thì lại hết lần này tới lần khác gặp phải người đi ngang qua.

Kì An Chi phản ứng rất mau, xoay Đường Mộ Thần lại vác lên trên vai, vỗ vỗ cái mông y khiển trách, “Đã uống yếu còn cậy mạnh! Thành thật chút đi!”

Mặt Đường Mộ Thần đỏ bừng, gắt gao vùi đầu vào người hắn che giấu gương mặt đã đỏ chẳng khác gì quả táo chín.

Căn phòng nhỏ bé vẫn hệt như ngày y rời đi, một chút cũng không thay đổi.

Kì An Chi vừa vào cửa đã khẩn cấp đem Đường Mộ Thần áp đảo lên trên tường, cấp bách mà bắt đầu tiếp tục dây dưa, “Thần Thần, anh hảo muốn ăn em!”

“Bỏ đi!” Đường Mộ Thần quay đầu đi, lôi chuyện cũ ra, “Vì sao anh muốn gạt tôi?”

Kì An Chi không kiêng nể gì cả xé nốt chỗ y phục trên người y, trưng ra vẻ mặt rất vô tội, “Anh lừa em cái gì?”

Tỉ mỉ nghĩ lại, quả thật gia khỏa này chưa từng nói gì cả, chỉ là dẫn dắt y nghĩ theo hướng đó mà thôi. Đường Mộ Thần nghiến răng nghiến lợi, “Anh cố ý khiến tôi hiểu lầm!”

“Sai!” Kì An Chi ấn nhẹ lên môi y, “Sao em không tự hỏi lại bản thân mình, vì sao em lại hiểu lầm?”

Đường Mộ Thần nghẹn lời, y đương nhiên biết vì sao y lại hiểu lầm, bởi vì y muốn độc chiếm Kì An Chi. Nhưng vì sao y lại muốn độc chiếm Kì An Chi? Đáp án chỉ có ba chữ.

“Thần Thần, thừa nhận có được không?” Ngữ khí của Kì An Chi càng ôn nhu, những nụ hôn vẫn từng chút từng chút rơi trên mặt y, “Thừa nhận anh, có được hay không?”

Đường Mộ Thần không biết vì sao, đột nhiên một trận chua xót khôn kể nảy lên trong lòng.

Đúng vậy, y yêu người đàn ông này, yêu đến phát cuồng! Mà người đàn ông này cũng khao khát được y thừa nhận tình yêu đó, nhưng nếu như y thừa nhận, cũng đồng nghĩa với việc phản bội lại gia đình y, phản bội lại tất cả đau khổ từ trước đến giờ nhằm duy trì mọi chuyện!

Điều này sao y có thể làm dược? Làm sao mà lựa chọn được?

“Thần Thần, em nhìn anh! Nhìn anh!” Kì An Chi giữ lấy mặt y, cuồng dã mà hôn.

Hắn biết nỗi khổ trong lòng y, biết y có bao nhiêu thống khổ lẫn mâu thuẫn, thế nhưng hắn phải ép y đối mặt với tất cả, ép y đưa ra sự lựa chọn, nhưng đáp án duy nhất mà y được phép đưa ra, chỉ có thể là hắn.

Nếu như tình cảm còn chưa đủ chiến thắng lý trí, vậy thì chỉ có *** mới hơn được! Dù cho có đê tiện, Kì An Chi cũng phải đạt được mục đích!

“Thần Thần, em rất muốn đúng không? Rất muốn anh đúng hay không? Chỉ cần anh có đúng không?” Thân thể vừa mới trải qua *** một lần, rất nhanh chóng lại có phản ứng.

Đường Mộ Thần nói không nên lời, nhưng tiếng thở dốc ồ ồ là minh chứng rõ nhất cho những khao khát từ đáy lòng của y.

Bức tường sau lưng thật lạnh, thế nhưng nó không thể làm hạ được nhiệt độ phát ra từ nội tâm, mà ngược lại sự ma sát không ngừng với tường lại càng khiến cho thân thể bị kích thích.

“Không nên… … đừng… … ngô a!” Vết ô mai vẫn còn lưu lại trên cần cổ bị cắn mạnh như nghiêm phạt, cảm giác vừa như bị làm nhục lại xen lẫn thích thú.

“Anh muốn! Anh muốn em! Anh muốn đem Thần Thần, quả táo của anh toàn bộ ăn sạch!” Lời nói của Kì An Chi mang theo vài phần tính trẻ con nhưng đầy bá đạo khiến cho tim y đập thật nhanh.

Những nụ hôn không ngừng được hạ xuống, nhiệt liệt đến mức khiến cho toàn thân run lên. Mười ngón giao triền, ép Đường Mộ Thầnđưa tay lên lướt trên ngực của chính y, vỗ về chơi đùa hai khỏa thù du đã sớm sưng lên như hai hòn đá nhỏ.

“Đừng mà, Bình An!” Đường Mộ Thần ý loạn tình mê dùng chút lý trí cuối cùng mà cự tuyệt, y có thể tiếp thu chuyện cùng với hắn nhưng không có nghĩa là có thể tiếp thu chuyện âu yếm quá mức *** mỹ này để đạt được khoái cảm.

Kì An Chi không chịu buông tha cho Đường Mộ Thần, tựa như đang dỗ trẻ con mà thấp giọng đầu độc: “Không có việc gì đâu, Thần Thần! Tin anh, không có việc gì đâu!”

Bỏ chạy không thoát, rốt cuộc y bị hắn ép buộc tự dùng tay đùa bỡn đầu nhũ của chính mình, vừa xoa vừa nắn, thậm chí còn nắm lấy đầu nhũ cố sứt kéo lên, lại buông tay ra cho bật trở lại. Rất nhanh hai khỏa thù du đã sung huyết, cảm giác cũng càng phát ra cường liệt.

Lý trí nói với Đường Mộ Thần, đây là sai, là chuyện đáng xấu hổ! Thế nhưng bàn tay y lại hoàn toàn không nghe lời mà vẫn muốn tiếp tục chơi đùa. Đường Mộ Thần bị kích thích đến phát điên lên được. Chỉ cảm thấy đầu nhũ bị kéo càng lúc càng mạnh như muốn đứt ra, theo bản năng dừng tay không dám kéo nữa, chỉ dùng giọng nói nức nở khẩn cầu, “Đừng kéo nữa mà… … Bình An!”

“Không! Thần Thần rõ ràng rất thích đúng không?” Kì An Chi đột nhiên xoay ngược Đường Mộ Thần lại, từ phía sau ôm lấy y, đem phân thân đã sớm cương cứng lại, thuận lợi nhờ dịch thể vẫn còn lưu lại mà cắm sâu vào trong cơ thể y, “Cũng như thích cái này có đúng không?”

Hậu huyệt đột nhiên bị thỏa mãn sung sướng đến mức khiến cho dây thần kinh của Đường như bị đứt hết, trở nên đần độn, vô lực mà ngưỡng cổ, kịch liệt thở dốc. Cả người xụi lơ dựa vào người Kì An Chi, mặc cho hắn nắm lấy tay y, dùng nó đùa giỡn khắp những chỗ mẫn cảm trên người mình.

“Thần Thần, em xem!Em mau nhìn xem!”

Chẳng biết từ khi nào, Kì An Chi đã kéo y đến trước tấm gương lớn trong nhà, bên trong tấm gương trung thực mà biểu diễn toàn bộ cảnh tượng lúc này.

Đôi mắt đang chìm trong sương mù của Đường Mộ Thần trong nháy mắt trừng lớn. Bên trong gương, người đàn ông có gương mặt đỏ ửng đầy tình sắc kia là ai?

Rõ ràng là thân thể đàn ông cứng nhắc, vì sao trong ánh mắt của người đó lại hiện lên vẻ mê đắm khiến cho bất kì ai nhìn thấy cũng đều hận không đem ra chà đạp đến chết? Hai tay còn đang ở trước ngực bản thân không ngừng xoa nắn đầu nhũ, mà đáng chết nhất là, y cư nhiên … y cư nhiên bị đàn ông thao từ phía sau mà vẫn cương lên được!

“Thần Thần thật xinh đẹp!” Kì An Chi vừa nhìn vào gương, vừa liếm mút cần cổ của Đường Mộ Thần, cố sức để lại ấn ký của mình.

“Anh… …anh cút ngay!” Đường Mộ Thần thẹn quá thành giận, không biết khí lực từ đâu tới, giãy khỏi ôm ấp của hắn.

Thế nhưng Kì An Chi ép y đè lên tấm gương trước mặt, ghé vào lỗ tai y cười đến xấu xa, “Thần Thần, vừa rồi em tự sờ đến cao hứng có đúng không? Anh không hề động đến nhé, rõ ràng em tự an ủi mình mà! Mà bên trong người em cũng thật nóng, cái miệng nhỏ nhắn bên dưới cứ liều mạng ngậm chặt lấy anh không tha ni!”

“Không phải! Không phải! Anh mau buông ra!” Đường Mộ Thần ra sức kêu gào, hậu đình lại theo bản năng siết chặt lại, khiến cho cái loại cảm giác này càng thêm cường liệt!

“Còn không thừa nhận? Chính em cũng có cảm giác mà!Nhìn này, thật là chặt!” Kì An Chi càng thêm phóng đãng kéo hai cánh tay y bắt chéo sau lưng, lôi y ra cho y nhìn rõ cảnh trong gương, lớn tiếng chỉ ra chứng cứ, “Em xem phía trước của em kìa, đã sắp bắn ra rồi! Là bị anh đâm đến sướng luôn đúng không? Em bị thao rất thỏa mãn đúng không? Thần Thần! Nếu như em kết hôn với người phụ nữ kia, cô ta sẽ làm cách nào mà thỏa mãn em đây?”

“Anh câm miệng! Câm miệng!” Khóe mắt Đường Mộ Thần ứa lệ, cho dù Kì An Chi nói ra đều là sự thật, nhưng vì sao, vì sao nhất định phải nói thẳng ra chuyện khó khăn như vậy chứ?

Y rất thích bị Kì An Chi đâm, thích bắn ở trong miệng hắn, thích đến mức có thể hoàn toàn không để ý đến tự tôn của đàn ông, ở dưới thân hắn mà vểnh mông hầu hạ. Chỉ cần hắn không đi tìm người đàn ông khác, Đường Mộ Thần nghĩ, y có thể cam tâm tình nguyện vì hắn làm bất cứ chuyện gì! Thân thể này đã bị Kì An Chi đầu độc quá nặng rồi, ngay cả nằm mơ cũng đều muốn được hắn thao đến chếtp!

Thế nhưng, y như vậy, còncó thể coi như là đàn ông sao?

Kì An Chi bỗng đem Đường Mộ Thần ôm chặt vào trong lòng, “Thần Thần, em là đàn ông, vĩnh viễn là nam tử hán như anh! Em chỉ là quá yêu anh, yêu đến mức có thể vì anh làm những chuyện như thế này, em hiểu chưa?”

Đường Mộ Thần hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn hắn, ánh mắt của Kì An Chi nhu tình vô hạn, tựanhư mật đường ấm áp ngọt ngào, thoáng cái đã bao lấy trái tim gần vỡ nát của y.

Tên gia khỏa này, lúc nào cũng như vậy! Luôn biết y đang nghĩ cái gì, biết làm sao có thể khiến cho y cảm thấy thoải mái. Như vậy hắn, cũng yêu y, đúng không?

Vậy được rồi!

Dù cho anh là đàn ông, dù cho anh tính kế em cả đời, dù cho chúng ta ở bên nhau thì vĩnh viễn đều không có khả năng có đứa con mang dòng máu của mình, em cũng yêu anh, chỉ yêu mình anh.

Y yêu hắn như vậy thì sao có thể cùng người khác kết hôn? Trao lời hứa hẹn suốt đời với một người nào đó? Đường Mộ Thần cảm thấy đầu óc trở nên sáng suốt thanh tỉnh như vừa được tẩy rửa sạch sẽ.

Bên môi cuối cùng cũng xuất hiện nụ cười, tựa như đóa hoa nở rộ vào mùa xuân, trong vắt không nhiễm một hạt bụi trần, “Anh nói, bây giờ em hối hôn có còn kịp không?”

Kì An Chi run rẩy, mừng như điên mà hôn y. Quả táo của hắn, thủy chung vẫn thuộc về hắn!