Đương Vương Tử Chàng Thượng Vương Tử

Chương 7




Chỉ cần nghĩ đến Kì An Chi đang ở ngay đằng sau nhìn mình, Đường Mộ Thần không cách nào bình tĩnh được, tắm vội vội vàng vàng, chạy vào trong bụi cây mặc quần áo xong mới dám đi ra.

Vừa nhấc đầu đã nhìn thấy tên yêu nghiệt kia nhìn mình cười đến mê người, “Mình nghĩ ra vụ thắng thua mới nãy nên bắt cậu làm gì rồi!”

Dưới bầu trời đầy sao, gương mặt của hắn như được phủ một lớp ánh sáng mờ ảo, đẹp đến phi tự nhiên, giống như ác ma sinh ra từ trong bóng tối, khuôn ngực trắng nõn lộ ra thoải mái, dưới ánh sáng nhàn nhạt tỏa ra vô hạn mê hoặc. Chiếc khăn tắm quấn hờ quanh eo, thứ giữa hai chân như ẩn như hiện, cảnh xuân không hề che dấu mà hiện ra.

Đường Mộ Thần không tự chủ được mà khô khốc cả miệng, ánh mắt chăm chú của Kì An Chi nhìn y, tựa hồ còn sáng hơn tất cả những ngôi sao trên kia, dường như xuyên qua tâm y, có một loại cảm giác áp bách vô hình, bức y đến không thể thở nổi, y miễn cưỡng bảo trì gương mặt bình thản, khàn khàn hỏi, “Cậu muốn gì?”

Kì An Chi cười càng khiến Đường Mộ Thần thêm sợ hãi, “Mình chỉ vừa suy nghĩ, từ trước đến giờ chúng ta chỉ toàn so tài bằng mấy trò trẻ con, lúc này… không bằng chơi một trò chơi kích thích đi!”

Tim Đường Mộ Thần đập bình bịch, tên yêu nghiệt này muốn làm gì đây? Ngữ khí càng thêm cứng nhắc, “Có chuyện gì thì nói đi! Cậu muốn lài gì?”

Kì An Chi dùng động tác cực kỳ mê hoặc vuốt tóc mình, bỗng hỏi một câu, “Cậu muốn thượng mình không?”

Năm chữ này khiến cho Đường Mộ Thần hóa đá, không thể tin được tai mình vừa nghe thấy gì!

Gia khỏa này đang nói cái gì? Hắn chịu để mình thượng? Đường Mộ Thần đương nhiên nguyện ý! Không gì sánh được nguyện ý! Thế nhưng yêu nghiệt này dễ thỏa hiệp như vậy sao? Nhờ ganh đua với hắn nhiều năm qua nên Đường Mộ Thần vẫn giữ vững được đầu óc trước cám dỗ “Điều kiện gì?”

Không biết, chỉ một lời đó thôi đã khiến cho dục vọng của y đối với hắn triệt để bại lộ.

“Thông minh!” Kì An Chi ngả ngớ giơ ngón tay lên, không vạch trần điểm này, chỉ nói quy tắc trò chơi, “Cậu có thể dùng tất cả thủ đoạn khiêu khích mình, mình cũng làm như thế. Nói chung là kẻ nào bắn trước phải để cho người bắn sau hoặc chưa bắn thượng một lần, có phải rất công bình rất hợp lý không?”

Ngữ khí chẳng khác nào đang mời bạn bè cùng nhau ăn một bữa cơm, tuyệt không giống như thiếu niên lần đầu tiên nếm trái cấm.

Cái này… nghe qua thì tựa hồ xác thực rất công bình, thế nhưng, Đường Mộ Thần trái lương tâm mà cự tuyệt, “Vớ vẩn!”

Bởi vì y thật sự là không có cách nào tin tưởng khi mình gần gũi với gương mặt yêu nghiệt kia mà không kích động đến bắn ra.

“Sao vậy, sợ? Cậu yên tâm, mình sẽ không đòi cậu chịu trách nhiệm, hơn nữa đảm bảo chuyện đêm nay tuyệt đối sẽ không tiết lộ cho bất kì kẻ nào.”

Kì An Chi lúc này tựa như đóa hoa anh túc nguy hiểm chết người, dùng thanh âm từ tính liều mạng mê hoặc đối phương, “Cậu có nhớ khi còn bé cậu vẫn muốn sờ mình một cái không? Hiện tại cơ hội ngay trước mắt, sao cậu trái lại không dám nữa? Hay là nói, cậu còn chưa có phát dục đầy đủ, căn bản là không dám thi với mình?”

“Cậu nói bậy cái gì đó?” Đường Mộ Thần tức giận đến mặt mũi đỏ gay, một thằng đàn ông mà bị châm biếm phương diện này không dùng được, đó là sỉ nhục lớn nhất! Trong đầu y nóng lên, thốt ra, “Làm thì làm!”

“Sảng khoái!” Kì An Chi căn bản không để cho y cơ hội hối hận, kéo tuột mảnh vải duy nhất trên người ra, “Vậy cởi hết vào trong này.”

Hắn buông cửa lều xuống, giống một thiếu nữ xấu hổ mà quay về khuê phòng đợi tình lang. Cũng cho Đường Mộ Thần không gian, cho y một cơ hội bỏ chạy.

Kì An Chi chưa từng cưỡng ép ai, hắn chỉ thích dùng thủ đoạn dụ người khác nhảy vào bẫy. Đường Mộ Thần là người như thế nào, thân phận của y như thế nào hắn phi thường rõ ràng, nếu quyết định rồi, hắn phải để y cam tâm tình nguyện mà nhảy vào trong hố. Để sau này y có hối hận cũng không thể dùng bất cứ hành vi gì không tốt của hắn để bỏ chạy.

Em nên nhớ, Mộ Thần, đây là con đường do em lựa chọn.

Từ khe hở nhìn quả táo hồng hồng hai gò má, siết chặt hai nắm tay, run rẩy từng chút từng chút cởi hết quần áo, quần soóc rồi đến quần lót. Mặc dù trong đêm tối, nhưng nhờ ánh sáng nhàn nhạt, hắn vẫn có thể nhìn thấy dục vọng vươn cao giữa hai chân đối phương.

Kì An Chi nhịn không được ngửa mặt lên trời cười dài! Đường Mộ Thần, em muốn anh đến như vậy sao? Muốn đến mức ngay cả chuyện có thể bị anh thượng cũng nguyện ý thử một lần sao?

Đường Mộ Thần không nhìn thấy đôi mắt của Kì An Chi bên trong lều rõ ràng trở nên âm trầm, giống như một con thú đang rình mồi, tràn ngập nguy hiểm.

Đứng trước lều, Đường Mộ Thần hơi do dự một chút. Lúc nãy vì bị kích động mà nháy mắt mạnh miệng nói ra, nhưng y cũng không muốn rút lui.

Y biết, vô luận ngày hôm nay kết cục cuối cùng ra làm sao, mọi chuyện sẽ không còn như xưa nữa. Nhưng y thật sự không chống lại được sự mê hoặc này, vậy thì để cho y phóng túng một lần đi!

Đường Mộ Thân dùng tâm trạng thấy chết không sờn đi vào trong lều, bên trong tối đen, Kì An Chi đã chui vào túi ngủ, trầm giọng phân phó, “Đóng cửa lều, tiến lại gần đây!”

Chui vào không gian nhỏ hẹp, y có chút muốn lâm trận đổi ý, nhưng đường đào binh không hề dễ dàng.

Bóng tối vây quanh, khiên cho tâm trạng trở nên căng thẳng. Đường Mộ Thần đột nhiên nhớ tới, nguy rồi, bình thuốc để ở bên ngoài! Nếu như lát nữa tiến nhập thân thể hắn, vậy hắn chẳng phải là sẽ rất đau?

A! Không quan hệ, ba lô ngay bên ngoài lều, lát ra lấy là được. Mấy dòng suy nghĩ chỉ chợt lóe lên trong đầu Đường Mộ Thần có một chút, thế nhưng Kì An Chi đã không nhịn được đích giục, “Cậu còn tính đợi cái gì nữa?”

“Làm đi!” Hơi khẩn trương, Đường Mộ Thần hít một hơi thật sâu, cẩn cẩn dực dực chui vào trong túi ngủ.

Rất ngoài ý muốn, Kì An Chi không hề làm bất kì động tác gì khi y chui vào, ngoại trừ không thể tránh khỏi chút đụng chạm, ngay cả ngón tay hắn cũng không hề nhúc nhích, đợi khi Đường Mộ Thần chui vào trong rồi, mới hỏi một câu, “Chuẩn bị tốt chưa?”

Đường Mộ Thần nhắm mắt lại, điều chỉnh lại cảm giác khẩn trương trong lòng, bỗng dưng như mãnh hổ há sơn bất ngờ nhào tới trên người Kì An Chi, túm lấy hai vai hắn, trong ánh mắt toả ra thần thái kì dị, “Đây là cậu tự tìm!”

Kì An Chi dung túng cười, ngẩng đầu lên, dâng tặng nụ hôn đầu tiên của hắn, thuận tiện cướp đi nụ hôn đầu tiên của đối phương.