Duyên Có Rồi... Phận Em Giữ Đó...

Chương 32




Tôi tỉnh dậy trong cơn mê. Đầu tôi đau nhức,bên cạnh tôi lố nhố toàn người tây, bịt khẩu trang,mặc áo trắng. Chẳng lẽ tôi đang ở trên thiên đường. Chúa ơi. Nghe tiếng họ lẩm nhẩm bằng tiếng anh:

-Ca phẫu thuật đã thành công, cô ấy đã tỉnh.

Tên Giả Kiệt lăn xe tiến lại gần, cầm lấy tay tôi:

-Em tỉnh rồi sao?

-Đây là đâu? –Tôi thì thào, mở mắt nhìn xung quanh.

-Bệnh viện. Em bị tai nan.

Tai nạn ư? Đầu tôi đau nhhuwcs, cố nhớ lại chuyện gì đã xảy ra. Hình ảnh chiếc xe đam hiện về, tiếng Vi Diệp hét lên.

Hữu Thần, anh ấy sao rồi, chuyện gì đã xảy ra? Tôi bật dây:

-Hữu Thần, anh ấy sao rồi?

-Em đừng kích đọng. Giờ em phải nghỉ ngơi.

Đầu tôi nhức lên một cách khủng khiếp, tôi quay ra nhìn Giả Kiệt trừng trừng, túm lấy cổ áo hắn, lắc mạnh:

-Nói mau! Anh đã làm gì Hữu Thần? Nói mau!

hắn gạt tay tôi ra, quát mạnh:

-Thôi đi. Hữu Thần. Hữu Thần. Lúc nào cũng chỉ có hắn.

-Tôi phải tìm anh ấy.

Tôi lao xuống giường, lật hết dây rợ loằng ngoằng ở tay ra. Chạy ra khỏi cửa, tôi chẳng biết phải đi đường nào vì nhiều ngã rẽ quá. Tôi cứ thế chạy thẳng, Giờ tôi chỉ muốn gặp Hữu Thần thôi.

Mấy người bác sĩ cứ đuổi theo ở đằng sau, hét lên, bắt tôi dừng lại. Không thể để họ bắt được. Tôi cứ thế chạy cho đến khi hình ảnh nhòa dần trước mắt. Họ tóm được tôi, đưa tôi trở lại phòng, tôi giãy giụa.

-Bỏ tôi ra mau, ai cho các người cái quyền làm vậy. Bỏ tôi ra mau…

Đưa tôi trở lại giường xong, họ ra ngoài, đóng luôn cửa lại. Tên Giả Kiệt lăn xe đến cạnh giường:

-Em nghỉ ngơi đi.

-Thả tôi ra, tôi cần gặp Hữu Thần.

-Vì tên đó mà đến cả mạng sống mình em cũng không cần sao?

-Đúng vậy.

Hắn ngồi im, như chết lặng trước câu trả lời của tôi. Rồi hắn nói tiếp:

-Thế còn anh thì sao? Anh cũng vì em mà mất đi đôi chân. Lẽ ra em phải ở bên tôi chứ không phải là hắn.

Ánh mắt hắn toát lên vẻ đau khổ cùng cực. Tôi im lặng một lúc, hít một hơi, nói bằng giọng lạnh tạn:

-Lúc chiếc xe lao tới, ai bảo anh ra cứu tôi. Đó là sự lựa chọn của anh. Đừng có hối hận rồi đeo bám tôi.

-Em dám nói như vậy sao? Hối hận ư?

-Hừ. Nực cười. Không là hối hận thì là gì? Chính vì cái lẽ đó mà anh đã hành hạ tôi hơn 10 năm, biến cuộc sống của tôi thành địa ngục. Thế là quá đủ cho sự hối hận của anh rồi đó.

-Nếu biết trước như thế này, anh đã không trở về để tìm em.

-Vậy buông tha cho tôi đi, chúng ta cùng được giải thoát.

Hắn không nói gì mà đi ra. Tức thật. Ôi cái đầu của tôi lại bị băng bó chằng chịt nữa. Hix. Sao số tôi lại khổ thế này? Lần đầu bị đâm thì Giả Kiệt cứu, lần 2 thì được tên mắc dịch Hữu Thần cứu. Sao lần này chả ai cứu mà lại không chết? Chúa cứ trêu đùa số phận cảu con.

Căn phòng cắng tanh, tôi rón rén xuống giường, định mở cửa nhưng kéo mãi không được. Họ đã khóa ở bên ngoài rồi. Tôi tức giận đập cửa rầm rầm.

-Thả tôi ra. Tên Giả Kiệt kia, thả tôi ra.

Khàn cả cổ mà không được, tôi sụp xuống đất vì mất sức. Hữu Thần, sao không đến cứu em. Hoàng Ân, cậu ở đâu. Trịnh Thiên Vương, tên mắt sắt lạnh lùng khốn kiếp. Ái Lệ, mau đến cứu đại ca… Hix.

…………………..

-Cô tỉnh rồi à?

Tôi nằm trên giường, bên cạnh là cô y tá còn trẻ. Tôi định lao xuống giường nhưng cô ấy ngăn lại.

-Thiếu gia đã khóa cửa rồi, vô ích thôi.

-Cô làm ơn đưa tôi ra ngoài.

-Tôi không có chìa khóa, cô nên nghỉ ngơi đi.

-Bệnh viện gì mà toàn người tây vậy? Ở Trung làm gì có nhiều đến thế?

-Đây là Mĩ em à…!

-Hả??? Ở Mĩ.. Chẳng lẽ hắn đã đưa mình sang Mĩ. Chúa ơi. Ngày hôm nay là ngày bao nhiêu vậy chị?

-21 rồi.

Té ra đã được 2 tuần. Trời ơi,làm sao bây giờ. Nhìn mặt tôi có vẻ hốt hoảng, chị y tá hỏi, lo lắng:

-Em sao vậy?

-À không.

Nhìn xuống bàn chân mình, tôi nhớ đến Hữu Thần. Vạch ống quần lên, chiếc vòng đã biến mất. Sao vậy?

-Chị. Chiếc vòng của em đâu?

-Chị không biết. À mà hôm phẫu thuật, chị thấy thiếu gia cầm một chiếc vòng dính đầy máu. Hay là..

-Gọi tên Giả Kiệt vào đây cho em.

Tôi với tay vào người chị ta, cái vòng đó rất quantrongj đối với tôi. Không thể làm mất nó. Vừa lay người chị y tá, nước mắt tôi rơi lã chã.

-Em bình tĩnh, ngồi xuống, chị sẽ gọi thiếu gia.

-Mau lên…

Tôi đập tay xuống giường mà nức nở. Chị y tá móc trong túi ra cái máy bộ đàm, nói vài câu. Hai phút sau,cánh cửa chợt mở, tên trợ lý cùng với Giả Kiệt đi vào. Tôi lao xuống giường, nước mắt chan hòa, kéo tay hắn:

-Trả lại chiếc vòng cho tôi. Chiếc vòng đó là Hữu Thần tặng tôi, sao anh lại lấy nó? Trả lại cho tôi.

-Anh vứt đi rồi.