Duyên Hề

Chương 20




Hôm nay đã là mùng năm, còn có mười ngày nữa thì đến yến hội trục cầu của cung đình, hôm nay nàng ra khỏi nhà chủ yếu là để tìm "Sư phó", dù thế nào, cũng phải vì kia cái yến hội đáng ghét kia mà chuẩn bị.

Đã sớm nghe nói, Phong Ngâm Các không giống những thanh lâu khác, không chỉ có phương thức kiếm tiền không giống, ngay cả phương pháp lợi dụng các cô nương cũng không giống. Lý ma ma của Phong Ngâm Các sẽ không bắt buộc các cô nương phải tiếp khách, ngược lại lúc cô nương mới tiến vào Phong Ngâm các mà bồi dưỡng, huấn luyện, sau đó căn cứ tài mạo các cô nương mà phân ra cấp bậc. Trong đó, tài mạo xuất chúng nhất, liền ở tại lầu ba Phong Ngâm Các, còn kém hơn một tí thì ở tại lầu hai, cuối cùng các cô nương còn lại , nếu là thật sự không thể lấy tài phục vụ khách, thì cũng đành lấy sắc tiếp khách, nhưng mà, các nàng cũng có thể lựa chọn rời đi, Phong Ngâm Các không bao giờ ngăn cản. Thanh lâu như thế này, thì đối vối những nữ nhân chẳng may ở trong biển lửa mà nói quả thực là thiên đường nhân gian.

Mà con người, thường thường đều có thói hư tật xấu, đối với việc bức bách mình đi làm chuyện mà mình không muốn làm, trong lòng sẽ bất bình hành tới cực điểm, tất nhiên sẽ luôn nghĩ cách làm thế nào để thoát khỏi; mà làm gì có cơ hội chân chính thoát khỏi dễ dàng đặt ở trước mặt, nhưng nếu như chính bản thân mình lựa chọn đi làm, thì trong thâm tâm sẽ hài lòng, ít nhất, đó là do chính mình lựa chọn. Bởi vậy, nên không có bao nhiêu người rời khỏi Phong Ngâm Các, tất cả các nàng đều là tự nguyện trong lúc cùng đường phải đưa đến cửa, ôm một tia hy thoát ly khổ hải.

Mà Nguyệt Mộng nếu là đầu bài của Phong Ngâm Các, như vậy tài nghệ của nàng tất nhiên khỏi phải nói, đã sớm vang danh khắp chốn hồng trần, nên khó trách không thấy mùi vị phong trần ở nàng, ngược lại còn cảm thấy sự tươi mát thoát tục, người ta căn bản không lâm vào phong trần. Nhưng mà tài nghệ của nàng so với Thủy Dạng Tình thì không biết như thế nào.

Thủy Dạng Hề một thân nam trang xuất hiện ở Phong Ngâm Các, điểm danh muốn gặp Nguyệt Mộng cô nương, ma ma kia nhìn nàng ăn mặc không tầm thường, lời nói cử chỉ gian tự lộ ra một cỗ phong lưu, đây chắc là người không phú tức quý, hơn nữa nàng liếc mắt một cái liền nhìn thấu thân phận nữ nhi của nàng, nên có chút lưỡng lự, chớ không phải là phu nhân hoặc là tiểu thư nhà ai tìm tới cửa để náo loạn chứ?

Thủy Dạng Hề gặp ma ma kia nửa ngày cũng không thấy phản ứng, liền nói: "Ma ma, nếu đã nhìn rõ thân phận của ta, thì cũng không cần che dấu nữa" Thủy Dạng Hề vốn không có ý che dấu thân phận nữ nhi của nàng, nàng cảm thấy dù che như thế nào, thì người sáng suốt vừa nhìn thấy liền biết, nữ tử dù sao cũng là nữ tử, "Ta tìm Nguyệt Mộng cô nương có chuyện quan trọng thương lượng, mong rằng ma ma cho ta đi vào."

Ma ma nhìn Thủy Dạng Hề một lần đều đem chuyện nói rõ, liền cười: "Cô nương có điều không biết, Nguyệt Mộng cô nương có gặp khách hay không, cũng không phải ta có thể khống chế , mọi người toàn thành đều biết nàng là người của tam hoàng tử, gặp ai không gặp ai, hoàn toàn do cô nương đó quyết định. Chuyện này, thì nàng ấy vừa mới nói , hôm nay sẽ không gặp khách đâu, cho nên..."

Người của Tam hoàng tử? Thủy Dạng Hề khẽ nhíu mày, trong lòng không khỏi một cười lạnh, nói: "Vậy ngươi chỉ cần nói ta là tam hoàng tử thì được, yên tâm, sẽ không gây ra chuyện phiền toái cho ngươi."

Ma ma kia dạ một tiếng, liền đi vào.

Trong chốc lát, quả nhiên Nguyệt Mộng nói mời nàng đi lên.

Thủy Dạng Hề lên đến lầu, gặp Nguyệt Mộng đã đứng ở cửa chờ, nhìn thấy nàng cũng không hiện lên kinh ngạc, chỉ thực thong dong đối với nàng thi lễ: "Hoàng tử phi nương nương cát tường, không biết hoàng tử phi nương nương giá lâm, không có từ xa tiếp đón, xin thứ cho ta tội thất lễ." Mỗi tiếng nói cử động đều an phận thủ lễ, không thấy một tia khủng hoảng, ngay cả lời nói hành, cũng không mang theo một tia tình cảm. Nàng đã sớm đoán ra là Thủy Dạng Hề, trừ bỏ nàng, có ai dám mạo danh của tam hoàng tử như thế, hơn nữa, cũng chỉ có nàng, tam hoàng tử mới có thể bất chấp tất cả như vậy. Nghĩ đến đây, Nguyệt Mộng bất giác trong lòng có một trận chua sót.

Thủy Dạng Hề bước tới đỡ nàng dậy một phen, nói: "Không cần đa lễ như vậy, hôm nay ta đến là có chuyện cần nhờ vả" Thủy Dạng Hề ngồi ở phía trước cây đàn, nói, " Tài nghệ của ngươi so với Thủy Dạng Tình như thế nào?"

Nguyệt Mộng vừa nghe, liền biết Thủy Dạng Hề vì yến hội trục cầu của cung đình mà đến, nhẹ cười nói: "Thủy tướng nhị tiểu thư, mọi người đều biết là tài nữ đệ nhất kinh thành, ta có tài đức gì mà có thể cùng với nhị tiểu thư so sánh tài nghệ đâu."

"Ta đã tìm đến đây, không phải vì nghe những lời nói khiêm tốn này, nói được cụ thể một chút, đến tột cùng thì như thế nào?"

"Ta xác thực kém hơn một chút. Hai năm trước, Thủy nhị tiểu thư đã dùng một khúc lưu thủy lạc hoa, mà dành được danh hiệu kinh đô đệ nhất tài nữ." Nguyệt Mộng bình tĩnh đáp, giọng nói không thấy một tia gợn sóng, coi như vừa nói xong cùng chính mình không thể làm chung việc.

Thủy Dạng Hề trầm tư trong chốc lát, như nghĩ ra cái gì, nếu như thế, như vậy phần thắng cũng có thể nắm chắc : "Vậy mười ngày sau, ngươi theo ta đi tham gia yến hội trục cầu của cung đình, nghe ta an bài, coi như giúp đỡ tam hoàng tử đi, ta có biện pháp làm cho ngươi thắng Thủy Dạng Tình, những ngày này, ngươi phải làm theo những gì ta bảo, thế nào, đồng ý không?"

"Ta tất nhiên là đồng ý." Nguyệt Mộng cung kính đáp, những chuyện có thể giúp đỡ tam hoàng tử, nàng đều nguyện ý làm.

"Tốt lắm, nhưng mà ngươi phải nhớ kỹ , trong khoảng thời gian này phải nghe lời ta ." Thủy Dạng Hề lại một lần nữa nhấn mạnh những lời nói này sau đó liền cáo từ ra đi.

Nàng lại một mình ở trên đường đi dạo, kỳ thật, nàng cũng không thích đi dạo phố, cái hạng mục giải trí này, cho dù là kiếp trước hay kiếp này của nàng, cũng không là niềm yêu thích của nàng. Đi dạo trên đường, nàng chỉ có một cảm giác, trừ bỏ người vẫn là người.

Thủy Dạng Hề thong thả đi không có mục đích, đã nhiều ngày nàng có chuyện suy nghĩ không thông, trong lòng nàng có một chút nghi vấn phải suy nghĩ cẩn thận. Hiện tại đều duy nhất có thể xác định mẹ của Thủy Dạng Hề nàng không có lưu lại cái gì gọi là “những di vật” cho nàng, nàng đã ở trong phòng tìm vài ngày, cũng không phát hiện được hòm gương hoặc thứ bí ẩn linh tinh gì tồn tại, mà theo nàng lần trước thử Vu Nhi được biết, Thủy Dạng Hề đã dựa vào di vật của mẹ nàng, để đem cho hoàng hậu không ít, bao gồm cái màn lụa bằng tơ tằm của giường ngủ kia, như thế xem ra, Thủy Dạng Hề đã sớm nhận thấy rõ mục đích trong lòng của hoàng hậu đối với nàng, nhưng chỉ có thể bị động để ứng phó . Mỗi tháng nàng ta đều dùng những đồ vật linh tinh mua từ bên ngoài, nhưng bên ngoài rộng lớn như vậy, nàng ta đã ra tay từ chỗ nào đây?

Tuy đang nghĩ tới nhập thần, nhưng bước chân cũng không có chậm lại, đột nhiên nàng cảm giác bị đụng mạnh một cái, xoay người vừa đúng lúc nhìn thấy, một thân ảnh nho nhỏ từ bên người đập qua, Thủy Dạng Hề không chút nghĩ ngợi vượt qua hắn, thân pháp di động cực nhanh, trong nháy mắt liền đứng phía trước cách tiểu nam hài mấy trượng, nhìn hắn mang vẻ mặt kinh ngạc, Thủy Dạng Hề không khỏi nổi hứng thú trêu đùa, cười nói: "Tiểu bằng hữu không thể không hiểu lễ phép như vậy đụng vào người khác rồi bỏ chạy, hẳn là cùng người ta nói lời xin lỗi, đây là lễ nghĩa cơ bản nhất ." Nàng lại đem vấn đề lễ phép của thế kỷ của hai mươi mốt dùng để dạy dỗ tiểu hài tử của thời đại này.

Tiểu nam hài bị nàng hù dọa đến sợ hãi, hơn nữa nhìn thấy vẻ mặt nàng thoải mái tự tại, lại có chút biểu tình nghịch ngợm, hắn có cảm giác chính mình xong rồi, trong tay đang cầm vật gì đó, càng thêm nắm chặt, đây là vật vừa rồi mượn gió bẻ măng từ trên người nàng lấy được, xem nàng bộ dạng thẩn thờ, hắn nghĩ rốt cục cũng có thể thực hiện được ý đồ, nhưng không ngờ tốc độ của nàng lại nhanh đến như vậy, càng giống như ma quỷ ...

Thủy Dạng Hề nhìn tiểu nam hài đã đủ sợ hãi, đôi môi mím chặt, toàn thân đang căng lên, giống như đang vận sức chờ hứng chịu công kích bất cứ lúc nào, nhất là tay trái, gắt gao nắm thật chặt, xem tình hình, rõ ràng là dùng sức nắm cái gì đó. Thủy Dạng Hề cảm thấy có chút khác lạ, híp mắt nói: "Tay ngươi giấu phía sau đang cầm cái gì?"

Tiểu nam hài vừa nghe, lại càng hoảng, nhanh chân bỏ chạy, nhưng chỉ vừa chạy không được vài bước, liền thấy Thủy Dạng Hề đã sớm ở phía trước chờ hắn . Cứ thử như thế vài lần, nhưng kết quả đều giống nhau, rốt cục, hắn cũng chạy mệt . Cuối cùng, hắn kiên định tiêu sái đến trước mặt Thủy Dạng Hề nói: "Tỷ tỷ, túi tiền của ngươi trả lại cho ngươi, ngươi thả ta đi đi, đừng đuổi theo ta nữa. Lần sau ta không bao giờ ăn trộm đồ của người khác nữa ." hắn nói xong thì buông túi tiền, chuẩn bị rời khỏi.

Thủy Dạng Hề đến lúc này mới biết nguyên lai hắn lấy đi túi tiền của nàng, còn nàng thì chẳng qua nhất thời tò mò, đi theo hắn mà thôi, không ngờ hắn ăn trộm túi tiền của nàng mà nàng vẫn không phát hiện, thì ra ở cổ đại thật sự có loại phương thức trộm tiền như vậy, những thứ trong TV diễn cũng không phải là trăm thứ đều vô dụng, ít nhất thì điểm này cũng rất có giá trị tham khảo. Thủy Dạng Hề phát hiện ánh mắt của hắn rất sáng, giống như hai viên bảo thạch màu đen, ở dưới ánh mặt trời lóe ra ánh sáng chói mắt. Mà trong đôi mắt kia không thiếu phần kiên định, hắn nhất định không tầm thường. Thủy Dạng Hề thoáng tự hỏi một chút, liền gọi lại hắn, nói: "Nói cho tỷ tỷ biết, ngươi tên là gì."

" Nương ta trước kia đều gọi ta Cẩu nhi..."

Cẩu nhi? Đây là cái tên quái gì, chắc là nhủ danh: "Vậy ngươi vì cái gì lại đi trộm tiền?"

Cẩu nhi đang nghe đến hai chữ trộm tiền, trong mắt hiện lên vẻ xấu hổ, nhưng lại đau xót nhiều hơn: " Muội muội ta bị bệnh, đã hơn vài ngày, không có tiền xem đại phu, cũng không có tiền mua đồ ăn . Ta là bất đắc dĩ mới làm ra hạ sách này."

"Vậy cha mẹ ngươi đâu?" Nghe hắn nói quả thật đáng thương.

"Chúng ta không có cha mẹ, cha mẹ lúc chúng ta còn rất nhỏ đã bệnh chết, trong nhà thân thích đều không muốn thu giữ ta cùng muội muội, nói chúng ta là điềm xấu, mới khắc chết cha và khắc chết nương, " nói xong, hắn liền nức nở khóc lên, "Tỷ tỷ, chúng ta không phải điềm xấu, chúng ta không có khắc chết cha mẹ..."

Dù sao cũng là chỉ tiểu hài tử mới hơn mười tuổi, nước mắt nói đến là đến, khóc đến thương tâm.

Thủy Dạng Hề nhìn hắn, cảm giác trong lòng có chút mềm mại bị xúc động : "Vậy để tỷ tỷ tới chiếu cố các ngươi, được không?" Lời này vừa nói ra, ngay cả chính nàng đều cảm thấy sợ hãi, khi nào thì nàng lại trở thành kẻ thích xen vào việc của người khác ?

Cẩu nhi ngẩn người, sau đó nói: "Không cần, chúng ta có thể nuôi sống chính mình." Hắn mang vẻ mặt quật cường.

Thủy Dạng Hề nhìn hắn mang một dáng vẻ quật cường, trong lòng nàng rất là tán thưởng, nhưng vẫn nói: "Nói khí phách, phải không? Để tỷ tỷ dạy cho ngươi một khóa, nói khí phách cũng phải xem trường hợp, có câu nói khí phách nặng như Thái Sơn, nhưng cũng có câu nói khí phách, nhẹ tựa lông hồng, " nàng đã đem câu kia "Chết, nặng như Thái Sơn, hoặc nhẹ tựa lông hồng" sửa lại, "Mà ngươi hiện tại nói khí phách chính là đem muội muội của ngươi đang sống để cho đói chết, để cho bản thân ngươi lâm vào cảnh tự trách, hối hận, thậm chí ngươi rơi xuống vực sâu vạn kiếp bất phục, ngươi cảm thấy khí phách của ngươi còn có giá trị hay sao?" Thủy Dạng Hề dừng một chút, nhìn hắn vẻ mặt có chút căng thẳng, nàng tiếp tục nói, "Nghĩ thông suốt rồi sao? Nghĩ thông suốt thì cầm tiền cho muội muội ngươi chữa bệnh, mười thiên sau đợi ở nơi này, ta sẽ quay lại tìm ngươi. Nhớ kỹ, ta không thích người yếu đuối." Thủy Dạng Hề đem tiền để lại, rồi rời đi.

Thủy Dạng Hề kéo dài bước chân, từ trong vương phủ đi đến nơi này, hôm nay có thể nói là rất mệt, lại không tìm được cái gì tốt. Manh mối gì cũng chưa tìm thấy, xem ra, việc này tạm thời phải bỏ qua một bên, trước mắt ứng phó cái yến hội mới cần thiết nhất.