Duyên Nợ Đào Hoa (Đào Hoa Trái)

Chương 57




Khi dùng bữa sáng, Hoành Văn lại nhét vào bụng ba cái bánh bao. Thiên Xu dường như bị Hoành Văn câu dẫn có vẻ thấy ngon miệng, cư nhiên ăn hai cái bánh bao, ta rất là vui sướng. Sau khi dùng bữa sáng, ta đứng dậy đang muốn cất bước đi đâu đó dạo chơi, Thiên Xu bỗng nhiên nói: “Nguyên Quân nói Ngọc Đế để chúng ta ở nhân gian rèn luyện, vậy hôm nay có đề mục rèn luyện gì?”

Ta bị hỏi thành ra cứng họng, đúng rồi, lời nói dối này thật là không chu toàn. Nhất thời không có cách ứng phó, đành phải nói: “Bởi vì hôm qua vừa đến trong thành này, Tinh Quân và tiểu tiên đối với thế gian còn chưa có quen thuộc lắm, hai ngày này cứ làm quen một chút trước, đợi sang ngày thứ ba rồi nói sau.”

Thiên Xu và Hoành Văn đều mang vẻ mặt nghiêm túc mà gật đầu. Tạm thời đã lừa được.

Buổi sáng, ta dắt theo Thiên Xu và Hoành Văn lên thị trấn đi dạo mấy vòng. Để mở mang tầm mắt biết được mấy cửa hiệu và mấy quầy bán hàng rong nhỏ, còn có cả mấy người đi đường đi tới đi lui nữa. Hoành Văn nói: “Thế gian thật tuyệt, so với thiên đình náo nhiệt hơn nhiều.” Thiên Xu nói: “Nhưng mà ta nghe nói mỗi người ở thế gian đều muốn làm thần tiên, thế gian tốt như vậy, vì sao còn muốn làm thần tiên chứ?” Bản tiên quân đành phải nghiêm trang đáp: “Đây là huyền cơ, cần tự mình nghiên cứu kỹ.” Thiên Xu tôn kính mà nhìn ta một cái, đại khái cảm thấy bản tiên quân nói những lời này vô cùng có tiên tính.

Thiên Xu và Hoành Văn bình thường đã xinh đẹp rực rỡ, ta mỗi tay dắt một đứa đi trên thị trấn, càng toả ra nét rực rỡ đến chói mắt. Hôm nay có thể là ngày gì đấy, trên thị trấn có rất nhiều phu nhân vận váy bố cài kinh thoa (*trâm cài đầu) cùng mấy cô con gái rượu lảm nhảm gì đấy, tất cả đều nấp ờ ven đường không ngừng lén nhìn trộm Thiên Xu và Hoành Văn, Thiên Xu bị nhìn có chút không được tự nhiên, bàn tay bé nhỏ càng nắm chặt lấy tay ta hơn. Hoành Văn trái lại không lưu tâm chút nào, cứ chạy lăng xăng khắp nơi nhìn ngắm thứ này thứ kia.

Bản tiên quân dắt theo hai người con trai, lại bị nhìn như vậy thấy có chút xấu hổ, phấn các thúy sa (*thanh lâu) bên đường, còn có mấy gian nhạc phường câu lan (*nơi ca múa diễn kịch), cũng có giai nhân tựa thành lan can mà đứng, nếu lúc này bản tiên quân một mình từ từ dạo chơi, chỉ có một cây chiết phiến bên người, tiện tay liền có thể nhặt được vài phần phong lưu. Nhưng hiện tại bản tiên quân giống như một mình xách theo hai cái lọ sơn và thùng sơn, nghênh ngang trên thị trấn, chỉ có thể nghĩ đến phong lưu, chỉ có thể ước ao.

Ta đang thở dài, bỗng nhiên thấy Thiên Xu vừa đi, vừa nhìn về phía ven đường, ta dừng bước lại, cũng nhìn về phía ven đường, lại thấy mấy cái bánh ngọt nóng hổi vừa mới lấy ra khỏi ***g hấp bày trên một cái quầy nhỏ, hơi nóng bốc lên nghi ngút. Thiên Xu thấy ta dừng lại nhìn, dường như có chút ngượng ngùng muốn nói, quay đầu lại không nhìn cái quầy đó nữa.

Xem chừng Thiên Xu rất muốn cái đó nhưng do tính cách trẻ con nên không mở miệng nói ra, ta nói: “Bánh ngọt ở quầy này chúng ta chưa ăn qua, có muốn nếm thử một chút không?” Thiên Xu ngẩng đầu nhìn nhìn ta, gật gật đầu.

Bản tiên quân đến trước quầy, mua hai cái bánh ngọt nóng. Bánh ngọt này là dùng bột gạo làm ra, trên đỉnh có vẩy chút bột hoa quế và hạt mè, tiểu thương (*người bán hàng rong) lấy hai tờ giấy nhám tự mình cẩn thận gói từng chiếc bánh ngọt lại, đưa hai chiếc bánh ngọt vẫn còn rất nóng trong lòng bàn tay ra, ta lấy một cái cho Thiên Xu, kéo phần giấy nhám xuống quấn phía dưới cái bánh một chút, nói: “Ăn cẩn thận, coi chừng nóng.” Đưa một miếng khác cho Hoành Văn, hắn cầm lấy cắn một miếng nói: “Có chút ngọt.” Ngẩng đầu nói với ta: “Ta không thích ăn ngọt, ta nếm một chút thôi, còn lại ngươi ăn được không.”

Lão thái thái bán quả hạch đào khô ở quầy bên cạnh đang âm thầm ngắm Hoành Văn và Thiên Xu, nghe xong những lời này, liền nở nụ cười trìu mến, nói với ta: “Hài tử hiếu thuận như vậy, vị tướng công đây ngươi thật may mắn.”

Bản tiên quân hết sức u buồn, thiết nghĩ từ khi ta phi thăng đến nay, bộ dạng hẳn là chưa từng thay đổi, Thiên Xu và Hoành Văn lúc này thoạt nhìn đều mười một mười hai tuổi, ta quá lắm cũng xem như là huynh trưởng của bọn họ thôi, vì cái gì mọi người đều cho ta là cha của bọn họ?

Đều nói thần tiên trường sinh bất lão, hiện giờ xem ra, mấy ngàn năm phong sương vẫn để lại chút dấu vết trên người bản tiên quân, làm ta có phần tang thương.

Ta cười cười với lão thái thái, Hoành Văn đem cái bánh ngọt nóng đã cắn được hai miếng nhét vào trong tay ta, lão thái thái khen: “Đứa nhỏ này thật hiểu chuyện.” Từ trong giỏ xách bốc ra một nắm quả hạch đào, run rẩy đưa cho Hoành Văn, Hoành Văn lập tức đưa tay ra nhận, nói: “Đa tạ bà lão.” Lão thái thái không từ chối mà chất một đống quả vào tay hắn, Hoành Văn bàn tay nhỏ xíu, lại cầm không được nhiều như vậy, tất cả đều ủ ở trong tay áo, chỉ cầm một quả ở trong tay, nhìn trái nhìn phải, há mồm muốn cắn. Lão thái thái vội vàng nói: “Ai u, cắn không được.” Ta cũng nói: “Cắn không được, vỏ cứng lắm, sẽ cấn răng đó.” Hoành Văn cầm quả hạnh đào dùng miệng khảy khảy, ta nhẹ nhàng nói: “Đợi về nhà rồi ta tách vỏ ra cho ngươi ăn.” Hoành Văn chớp mắt gật đầu.

Lão thái thái nói với ta: “Thật hiếm thấy một người làm cha lại dẫn theo hai hài tử lên chợ phiên, công tử ngươi ăn mặc không tầm thường, vì sao lại không ngồi kiệu, ngay cả một hạ nhân cũng không mang theo bên mình?”

Ta nói: “Vừa mới chuyển đến nơi này, nên dẫn hài tử lên chợ phiên xem thử.”

Lão thái thái nói: “Tôn phu nhân ở nhà sao?”

Ta cười gượng nói: “Sớm đã không còn ở nhân thế.”

Một đám người vây xung quanh vảnh tai lên nghe, nghe xong những lời này, đều thở dài. Lão thái thái than thở kịch liệt nhất, lại cho Thiên Xu đầy một tay áo đậu phộng. Thiên Xu rất lễ phép mà nói tạ ơn. Bản tiên quân kéo hắn cùng Hoành Văn từ trong đám người kia đi ra, đi ra ngoài được mấy bước vẫn nghe thấy lão thái thái thở dài trìu mến.

Hoành Văn nói với ta: “Tôn phu nhân là cái gì vậy. Vì sao ngươi vừa nói không có liền có người tặng đồ cho chúng ta ăn.”

Bản tiên quân sắc mặt đờ đẫn nói: “Tôn phu nhân chính là hỏi phu nhân của ta. Ở thế gian, nam nhân đều phải thú (*lấy, cưới, kết hôn) một nữ nhân làm phu nhân.”

Hoành Văn bỗng nhiên hiểu ra: “A, cho nên ngươi nói ngươi không có phu nhân, bọn họ rất thông cảm với ngươi. Nhưng mà thông cảm với ngươi, vì cái gì lại cho chúng ta đồ ăn.”

Ta khụ một tiếng nói: “Việc này thì......”

Thiên Xu cắn cái bánh ngọt nóng nói: “Có phải bọn họ cho rằng ngươi không có phu nhân còn phải chăm sóc chúng ta càng đáng thương hơn hay không, cho nên thay ngươi chiếu cố chúng ta một chút.”

Không hổ là tiểu Thiên Xu, người khác quan tâm cỡ nào đứa nhỏ này cũng hiểu ý! Ta gật đầu nói: “Đúng vậy!”

Cái bánh ngọt nóng của Thiên Xu đã ăn xong, bắt đầu tìm hiểu cách ăn đậu phộng, ta giúp hắn bóc một hạt ra, Thiên Xu nghiêm trang nói: “Nhân ta đã nếm qua, nhưng lại không biết hóa ra còn phải tách vỏ ra.” Từ trong tay áo bốc ra một nắm đưa cho Hoành Văn, “Ngươi ăn cái này trước đi, bóc vỏ ra ăn rất ngon.” Hoành Văn nhận lấy nói: “Cám ơn, trở về chúng ta lại cùng ăn quả hạch đào.”

Xa xa mấy bước phía trước, trù sa (*vải mỏng bằng lụa) phiêu đãng, lại là một nơi ôn nhu đa tình. Một vị cô nương thân hình ngọc ngà vận y sam ngân hồng (*màu nhũ đỏ bạc) đang tựa bên thành lan can lầu hai, dường như đang nhàn rỗi mà nhìn xa xa. Khiến cho rất nhiều trai tráng trẻ tuổi ở xung quanh, đều không ngừng đưa mắt nhìn về phía nàng. Ta dẫn theo Hoành Văn và Thiên Xu, nhìn không chớp mắt đi đến phía dưới lầu, trước mấy quầy bày bán phấn son bên cạnh, có mấy thiếu nữ cài kinh thoa vận váy bố đang chọn son phấn, trong đó có một thiếu nữ vừa từ quầy phía trước rời khỏi, bỗng nhiên bị vấp chân, ai nha một tiếng. Bản tiên quân có ý muốn đưa tay ra đỡ, nhưng một tay thì nắm tay Thiên Xu, tay kia thì cầm cái bánh ngọt còn dư của Hoành Văn, vạt áo còn bị Hoành Văn nắm chặt, nhất thời lại không biết phân đâu ra thêm cánh tay nữa, đành dịch chuyển thân mình, thiếu nữ kia hoàn toàn ổn, không nghiêng không lệch mà ngã ngay vào lòng bản tiên quân.

Kêu ai nha một tiếng sợ hãi, ta cũng sửng sốt, dường như có một vật gì cũng nhẹ nhàng đáp xuống đỉnh đầu ta.