Duyên Nợ Đào Hoa (Đào Hoa Trái)

Chương 67




Cảnh vật trên thiên đình vẫn như trước đây, mây ngũ sắc vẫn như trước, mấy gương mặt canh gác Nam Thiên môn vẫn như trước.

Tiên sử Hạc Vân thường ở trước bàn án của Ngọc Đế hiện đang đứng trước Nam Thiên môn, hành lễ với Bắc Nhạc Thiên Vương: “Tiểu tiên phụng mệnh Ngọc Đế, đợi ở đây đã lâu rồi. Ngọc Đế đặc biệt căn dặn Đế Quân đưa người về, Đế Quân đã đưa về?”

Tiểu Thiên Xu đứng bên cạnh ta, Thiên binh đang ôm hồ ly cũng đứng ở một bên khác cạnh ta. Bắc Nhạc Đế Quân nói: “Làm phiền Hạc tiên sử truyền bẩm Ngọc Đế, đã thuận lợi đưa về rồi.” Hạc Vân liền chuyển ánh nhìn về phía ta, gật đầu nói: “Tiểu tiên đã biết.” Lại nói, “Ngọc Đế khẩu dụ, thỉnh Đế Quân đưa Thiên Xu Tinh đến Hào Quang điện.”

Bắc Nhạc Đế Quân nhận khẩu dụ, xoay người nói với Thiên Xu: “Đi theo bổn tọa nào.” Thần sắc lại có chút không đành lòng. Tiểu Thiên Xu không biết đầu đuôi mọi chuyện, cất lên thanh âm trong sáng của trẻ con: “Được. Làm phiền Đế Quân.” Từ bên cạnh ta bước về phía trước, quay đầu lại nói: “Đúng rồi, ngươi ở nơi nào trên thiên đình? Mấy ngày qua ở nhân gian được ngươi tận tình chăm sóc, ngày khác sẽ đến phủ của ngươi nói lời cảm tạ.”

Ta cố gắng mỉm cười: “Ta ở Quảng Hư phủ. Ngươi nếu có thể đến đó, thì thỉnh Bắc Thiên Vương chỉ đường giúp ngươi.”

Thiên Xu mỉm cười khẽ gật đầu, nói: “Ta có lẽ đã lâu không ra khỏi Bắc Đẩu cung, hổ thẹn chưa từng nghe qua. Có điều hạ giới mấy ngày, cảnh vật trên thiên đình cũng đã thay đổi chút ít. Tạm thời phải đi rồi, đến khi nhàn rỗi ta lại đến chỗ ngươi.”

Ta đáp: “Được.” Chỉ biết trơ mắt nhìn Thiên Xu đi đến bên cạnh Bắc Nhạc Đế Quân.

Hạc Vân đi đến trước mặt bản tiên quân nói: “Mời đi theo ta.”

Ta bước đến phía trước, Hạc Vân vươn tay áo ngăn ta lại nói: “Tống Dao Nguyên Quân, tiểu tiên không phải đang nói ngươi. Ngọc Đế khẩu dụ, để Nguyên Quân tạm thời hồi phủ nghỉ ngơi.” Nhìn về phía thiên binh đang ôm mao đoàn, “Ngươi đi theo ta.”

Ta sợ hãi, Hạc Vân nói chuyện với ta, vẫn hết sức khách khí như trước, xưng hô vẫn là Tống Dao Nguyên Quân như trước, có thể thấy được Ngọc Đế vẫn chưa hạ lệnh tước hào tiêu tịch (*tước bỏ phong hào, xóa bỏ nguồn gốc thần tiên) của ta. Ngọc Đế vẫn chưa tước hào tiêu tịch ta, vậy thì lão nhân gia ấy tiếp theo sẽ chuẩn bị trừng phạt nặng ta.

Bản tiên quân trơ mắt nhìn Bắc Nhạc dẫn Thiên Xu, Hạc Vân dẫn thiên binh ôm theo mao đoàn đi càng lúc càng xa. Thiên binh còn lại khom người nói với ta: “Ta phụng mệnh, hộ tống Nguyên Quân hồi phủ.”

Khi ta ngẩng đầu lên nhìn, thân ảnh nho nhỏ của Thiên Xu đã ẩn trong lớp sương mù không thể nhìn thấy rõ. Ngọc Đế vì sao lại không đưa thẳng ta lên điện để thẩm vấn, trong hồ lô của lão nhân gia hắn rốt cuộc bán thuốc gì?

Hoành Văn hắn —— ra sao rồi......

Bản tiên quân được chúng thiên binh vây quanh đưa về Quảng Hư Nguyên Quân phủ của ta. Nói về việc ta ở thiên đình nhiều năm như vậy, tuy rằng hồ đồ đảm đương cái chức Nguyên Quân bỏ đi này, đến cả tùy thùng theo cạnh cũng chẳng có mấy ai, cả ngày chỉ biết nhìn mấy vị Đế Quân cùng Hoành Văn lúc lên điện cho có mặt chen nhau ở một chỗ, nhìn đến quen mắt. Hôm nay bị kẹp ở giữa một đám thiên binh, cuối cùng cái khoảnh khắc chen nhau một chỗ ấy cũng quay về.

Đây là lần đầu tiên ta thật sự đứng từ xa quan sát tường tận phủ Quảng Hư Nguyên Quân của ta, bỗng nhiên phát hiện bức tường màu xám tro mái ngói màu mực cửa lớn đỏ rực thật sự rất có khí thế. Chả trách Hoành Văn cứ thích đến nơi này đi dạo, nói rằng Nguyên Quân phủ của ta so với Vi Viên cung của hắn thoải mái hơn. Đáng tiếc ta mấy năm nay chưa hề để tâm đến nó.

Đi đến trước cửa lớn, ta càng thêm sợ hãi, mấy chữ lớn Quảng Hư Nguyên Quân Phủ vẫn ở trên tấm biển đầu cánh cửa rực rỡ chói sáng như vậy. Ta chán nản thổn thức, xem ra Ngọc Đế lão nhân gia ấy giận thật không nhẹ, dự định tước đi phong hào, lợi dụng tấm biển này, khống chế nơi đây, mấy chuyện tiêu tiên tịch này xem như là chút kiềm hãm nho nhỏ trước khi bị đại hình xử phạt, tạm thời áp chế.

Một thiên binh mở cánh cửa lớn ra, đẩy mạnh ta vào bên trong phủ, khép cánh cửa lớn lại. Ta nghe thấy tiếng dây xích sắt trên cửa rầm rầm quấn vào nhau, sau đó là tiếng lách cách của ổ khóa. Ổ khóa va vào ván cửa vang lên coang coang, thanh âm của ổ khóa mà ta nghe thấy này thật không nhỏ.

Ngay khoảng không trong phủ, bị lớp tiên chướng (*tiên khí ngăn cách) như cái ***g bao lại, chặt chẽ nghiêm ngặt, giống một một cái bát to úp xuống, khóa chặt kín ta ở bên trong Quảng Hư phủ.

Ta cũng lần đầu tiên phát hiện, phủ Quảng Hư Nguyên Quân của ta thì ra lại lớn như thế.

Ta cất bước đi qua đi lại khắp mỗi phòng, bên trong phủ trống rỗng vắng vẻ, chỉ có mình ta. Cái giường đá ở hậu viện nơi mà Hoành Văn lần đầu tiên đến tìm ta cùng nhau uống rượu say rồi ta và hắn đã từng cùng nhau ngủ trên ấy. Hoa ngọc lan khẽ rơi xuống ván cờ tàn mà lần trước ta cùng Hoành Văn vẫn chưa chơi xong. Ở trong góc sương phòng bên trái có giấu hai vò rượu ngọc nhưỡng vẫn chưa bị hắn tìm ra và uống cạn. Trên bàn trong thư phòng, cây bút lông vẫn đặt trên giá bút, khi mà lần trước Lục Cảnh gấp rút đem văn hàm đến trong phủ của bản tiên quân cho Hoành Văn phê, Hoành Văn đã tiện tay lấy cây bút trên bàn dùng. Trên bức tường trong phòng ngủ vẫn treo bức mặc hà đồ (*tranh vẽ hoa sen bằng mực đen) mà lần đầu tiên đến đây hắn tặng cho ta. Trong sảnh được bày bức bình phòng huyền ngọc lưu ly mà Hoành Văn thắng cược pháp thuật từ chỗ Đông Hoa Đế Quân, khi đó ta nói bức bình phong này đặt trong Vi Viên cung thật không hợp, mặt dày mà xin hắn đem về đây. Trên cái cột nơi hành lang gấp khúc vẫn còn lưu lại mấy câu chữ mà khi ta và hắn sử dụng pháp thuật, thuận tay đề lên đó. Trước khi hạ phàm ta và hắn cùng nhau ở trong viện luận bàn tiên pháp, không cẩn thận làm hỏng thành lan can ở trong đình nghỉ mát, đến giờ vẫn chưa được sửa chữa.

Khi ta đang từ trong phòng chuyển bước đến hậu viện, bên ngoài lớp tiên chướng trên đỉnh đầu có thanh âm truyền đến: “Tống Dao Nguyên Quân, Ngọc Đế lệnh tiểu tiên đưa ngươi đến vườn bàn đào kiến giá.

Ta thật nghĩ không ra, Ngọc Đế thẩm vấn bản tiên quân vì sao phải ở trong vườn bàn đào mà không phải ở trên Kim Loan điện. Đương nhiên, thánh ý của Ngọc Đế nếu như dễ dàng để ta đoán được, lão nhân gia ấy sẽ không là Ngọc Đế.

Ta bất đắc dĩ ngẩng đầu nói: “Hạc Vân huynh, ngươi không tháo gỡ tiên chướng ra, chẳng lẽ muốn ta đem cả tòa Nguyên Quân phủ này cùng nhau đến gặp Ngọc Đế?”

Hoa đào bên trong vườn bàn đào sáng rực, mây ngũ sắc rực rỡ.

Ngọc Đế thẳng người ngồi trong đình, bản tiên quân rất thức thời, đi đến phía trước liền quỳ xuống: “Tội tiên Tống Dao khấu kiến Ngọc Đế.”

Ngọc Đế kéo dài thanh âm nói: “Ngươi nhận tội thật dứt khoát.”

Ta cúi đầu nói: “Tội tiên ở nhân gian nhiều lần nghịch lại ý trời mà hành động, tự biết nhất định không qua được pháp nhãn của Ngọc Đế, vì vậy......”

Ngọc Đế liền cắt ngang lời nói của ta: “Thôi đi, ngươi cho rằng nói nhiều như vậy lại viết tội trạng trên sổ thì có thể dối gạt tất cả sao. Quyển sổ nhận tội của ngươi đã đưa cho Hoành Văn Thanh Quân xem qua, hắn đều đã nói hết mọi việc rồi.”

Ta kinh hãi ngẩng đầu, Ngọc Đế khuôn mặt lạnh như băng một chưởng đập thật mạnh xuống thạch bàn: “Tống Dao, ngươi ở nhân gian làm ra việc thật tốt!”

Trong đầu của ta là một mảng hỗn loạn, vội nói với Ngọc Đế: “Ngọc Đế, đó đều là lỗi của tội tiên, ngàn vạn lần chớ nghe Hoành Văn, lý do khoái thác của Hoành Văn Thanh Quân. Thanh Quân hắn là bị ta......”

Ngọc Đế chợt đứng dậy, phất tay áo thật mạnh, cười lạnh nói: “Trẫm tự biết là lỗi của ngươi, ngươi có muốn trối bỏ hay muốn người khác giúp đỡ cũng không được. Đã kéo theo Thiên Xu không ngờ còn dám kéo theo cả Hoành Văn Thanh Quân. Tống Dao Tống Dao, trẫm để ngươi hạ giới lần này, ngươi tiện tay chiếm được thật không ít!!”

Ta im lặng không lên tiếng. Ngọc Đế nói: “Ngươi quả là một biến số (*số mệnh thay đổi khó lường), ngày đó lại lên thiên đình. Trẫm thuận theo thiên đạo, giữ ngươi lại trong thiên đình, lần này hạ giới, quả nhiên lại sinh ra chuyện.”

Ta quỳ trên mặt đất cúi đầu nhận tội: “Tội tiên đây biết được bản thân vốn chỉ là một thần tiên được nhặt về, lần đó Thiên Xu Tinh Quân ở trên Kim Loan điện nói rất đúng, ta tuy thành thần tiên, nhưng lúc nào cũng quyến luyến chuyện thế gian. Hoành Văn Thanh Quân hắn...... Không biết chuyện phàm trần, ta thật ra đã ham muốn hắn rất nhiều năm rồi. Lần này thừa cơ hội hạ phàm, liền trêu ghẹo dụ dỗ, Thanh Quân hắn kỳ thật...... Tội tiên tự biết tội không thể xá (*đặc xá, ân xá), bất luận là lên tru tiên đài hay phải tan thành tro bụi cũng là đáng tội.”

Ngọc Đế vẫn chưa lên tiếng, một đôi ong mật theo gió làn gió mát bay đến trong đình, ở dưới mí mắt bản tiên quân hạ xuống truy đuổi lẫn nhau.

Ngọc Đế khoanh tay đứng bên bậc thềm trong đình, đôi ong mật kia đuổi nhau bay đến bên người hắn, Ngọc Đế nói: “Bản chất con người, vốn xuất phát từ trong tâm, giao hội viên dung (*cùng kết giao dung hợp với nhau). Thiên đình không giống chỗ của Tây Phương Như Lai, phải vô tình vô ái (*không có tình ái không có yêu thương), vô dục vô cầu (*mong có ham muốn không có nhu cầu). Nhưng thiên địa vạn vật, nhân quả tuần hoàn. Tiên hay người cũng phải thuận theo giới tính, cũng không thể làm trái nhân quả. Thiên quy trên thiên đình, thật ra là vì tu chỉnh hành vi. Chẳng hạn như Nam Minh và Thiên Xu.”

Ngọc Đế bước về bên thạch bàn ngồi xuống, nói: “Nam Minh đối với Thiên Xu sớm đã có tình ý, nhưng khi Nam Minh đàm pháp với trẫm và Như Lai chịu trách nhiệm xét hỏi chuyện của Thanh Đồng và Lan Chi, lại khắc nghiệt tàn nhẫn. bản thân vốn bất chính, lại khắc nghiệt với kẻ khác, bởi vậy nhân quả khác tạm thời không cần bàn đến, sau khi hắn và Thiên Xu cùng bị giáng xuống hạ giới, thì tất nhiên phải chịu nhiều kiếp số.”

Bản tiên quân trong lòng hoài nghi Ngọc Đế tức giận đến hồ đồ rồi, mấy câu nói đó nghe sao cũng không ăn nhập với vấn đề chính. Ngọc Đế có lẽ là muốn ở trước mặt ta nói chuyện cho quang minh chính đại cũng không sao cả. Nhân gian hữu tình trên trời cũng hữu tình. Nhưng cho dù ở nhân gian, đoạn tụ(*điển tích này nói về Đổng Hiền và Ai Đế, người ta hay dùng câu ‘đoạn tay áo’ để chỉ những người cùng là nam nhân yêu nhau) cũng là dị số (*số mệnh đặc biệt), huống chi ở thiên đình. Cho nên Ngọc Đế vừa rồi nói như vậy, nhân quả khác tạm thời không bàn đến.

Ta nghe thấy Ngọc Đế hỏi ta: “Tống Dao, ngươi có biết ngươi lần này, tội nặng nhất là gì không.”

Ta lập tức đáp: “Tội tiên biết, tội tiên vì sắc dục phàm gian dụ dỗ Hoành Văn Thanh Quân, tội này không thể tha thứ.”

Ngọc Đế lại đứng dậy, đi đến bên đình, một lát sau nói: “Ngươi đến chỗ Mệnh Cách Tinh Quân, để hắn cho ngươi biết nhân quả đi.”

Ta nghi hoặc ngẩng đầu, Ngọc Đế đã đi khỏi đình, trong rừng hoa đào nhất thời hiện ra mấy vị tiên sử, theo Ngọc Đế ra khỏi vườn bàn đào.