Duyên Phận Kiêu Ngạo

Chương 8




ANH NGHIÊM TÚC

"Anh nghiêm túc muốn "yêu đương" với em!"

Lâm An Mỵ cứ nghĩ mang theo Trình Duệ có thể trấn áp được mưu đồ của Quý Thừa Dư, để anh ta hoàn toàn "chết tâm" với ý định lôi kéo cô vào âm mưu "giành giật gia sản" nhà anh ta. Nhưng mà, có trời mới biết là rốt cuộc cuối cùng Trình Duệ lại bận việc ở bệnh viện đột xuất, thế nên chỉ có mình cô ra trận.

Điểm hẹn là Nhà hàng Á My thuộc sở hữu của cô, dù sao trên địa bàn của mình sẽ chiếm thế thượng phong hơn.

Vốn dĩ cô và Quý Thừa Dư cũng không phải thâm thù đại hận gì, nếu như trước đây bình tĩnh ngồi lại nói chuyện cùng nhau có lẽ cũng có thể trở thành đối tác lý tưởng. Nhưng mà, tuổi trẻ là vậy một chút sai lầm có thể khiến cho người ta hối hận cả đời nhưng vẫn không muốn sửa. Cho dù đã qua có thời điểm dại dột của tuổi trẻ nhưng Lâm An Mỵ vẫn khó lòng ngồi cùng một bàn đàm phán với Quý Thừa Dư.

Lâm An Mỵ trang điểm nhẹ, váy hoa liền thân màu tối, tóc dài bới lên cao lộ ra cần cổ trắng nõn. Kính mắt gọng đêm thêm phần tri thức. Lương Đình chỉ cần lơ là trong chuyện "săn sóc" hình tượng  của cô thì cô liền biến hình thành bà cô lớn tuổi "ế chổng ế chê".

Nói gì đi nữa thì giữa cô và Trình Duệ cũng chỉ là đôi bên xem mắt với nhau, anh nghĩ gì thì cô không biết nhưng bản thân thì cảm thấy không lâu nữa cô cũng phải về nhà "lấy chồng".

Làm con gái thật sự bất công, học xong đại học lại ra ngoài làm việc vài năm đã thành bà cô già rồi.

Nhưng mà bản thân Lâm An Mỵ cũng cảm thán, hai mươi sáu năm qua "chuyện tình cảm" của cô luôn nằm trong "danh mục chết yểu". Cái thuở mơ mộng về tuổi thanh xuân muốn được yêu đương cuồng nhiệt, cô cũng có người trong mộng. Kiểu người mà cô thích chính là loại thanh tú học giỏi, chính vì loại mơ mộng này mà cô đã chôn thân "7 năm" cho mối tình thầm mến đầu tiên, nhưng đó chỉ đơn thuần "thích".

Thời điểm 16 tuổi, là khoảng mười năm trước, cô bắt đầu hiểu chính xác về vấn đề tình cảm. Cô ít đi mơ mộng viễn vông về tình cảm học đường bởi vì nó rất mong manh, ít có người thật sự đi cùng nhau đến cuối cùng. Cùng là thời điểm cô, bình thản đón nhận cảm giác bản thân phải vùng lên những cảm xúc tiêu cực.

Nhóm bạn thân của cô lúc đó có một người đã có bạn trai, điều mà cô học được từ người bạn đó là câu nói sâu sắc nói lên tình cảm của người bạn đó với bạn trai là: "Từ quen nhau, tim tao mới bắt đầu sống!" Một đoạn thời gian trước đây, cô và người bạn đó đề có những giây phút thầm mến một người khác. Nhưng là thứ mà bản thân không thể nào có được thì sẽ mãi mãi không phải của ta.

Mỗi người có một lựa chọn riêng cho bản thân, người bạn đó chọn sẵn sàng đón nhận lấy tình cảm của bạn trai hiện tại, vượt qua được những ngốc nghếch trước đây, còn Lâm An Mỵ thì lại yên lặng giữ cảm xúc đó lại, không phải vì "yêu" sâu sắc mà chỉ vì cô vẫn chưa sẵn sàng để tiếp nhận thêm tình cảm khác và cũng chưa gặp được người vừa lòng cô.

Khi lên cấp ba, con gái đối với chuyện yêu đương có rất nhiều suy nghĩ khác nhau. Chỉ cần nói đến mấy việc này thì có rất nhiều thứ để nói đến thường gọi chung là "hôn nhân và gia đình". Sau khi học hết lớp 12, một số sẽ tiếp tục học đại học một số khác về nhà thừa hưởng tài sản gia đình, rồi lấy chồng sinh con.

Thế nhưng lúc vào đại học, ba mẹ Lâm An Mỵ cũng có ý bằng lòng cho cô yêu đương, còn nhờ Lương Đình "mai mối" cho cô. Lúc Lương Đình hỏi cô cảm thấy Quý Thừa Dư thế nào thì cô bình phẩm: "Có đầu óc, có nhan sắc, con người cũng tốt." Thế nhưng Lương Đình liền từ câu nói của cô, sắp đặt cho bọn họ quen nhau.

Cô cũng thuận theo tự nhiên cùng Quý Thừa Dư, lạnh lạnh nhạt nhạt trôi qua một năm. Tại sao lại lạnh nhạt hả? Chỉ vì lúc đó cô là sinh viên năm nhất, cố gắng chăm chỉ hết mức có thể học tập, sau đó theo làm trợ lý của Lương Đình, kiếm chút tiền lương. Quý Thừa Dư và cô cũng bình bình nói chuyện, lâu lâu nói vài ba câu, hẹn hò.

Chú thích: lần nào cũng dắt theo Lương Đình. Lần nào cũng là cuộc hẹn ba người, Lương Đình và Quý Thừa Dư nói chuyện, Lâm An Mỵ muốn chạy loanh quanh gì thì tuỳ, hoặc là cô ngồi im lặng đọc tiểu thuyết.

Sau đó, ba mẹ của Quý Thừa Dư liền tìm gặp cô, nói bóng gió rằng cô trèo cao. Mệt mỏi, việc học nặng đè vai, lại gặp chuyện uất ức như vậy, định đi tìm Quý Thừa Dư chấm dứt. Rốt cuộc thật sự chấm dứt, mà người nói ra là Quý Thừa Dư. Mà lí do...

"Thật xin lỗi,... Thật ra anh đã yêu người khác từ lâu rồi!"

"Là... Lương Đình?"

Anh ta nặng nề gật đầu, nhưng mà điều đó lại là tin "sét đánh ngang chân mày" của Lâm An Mỵ. Tại sao cô lại suy nghĩ ngay đến Lương Đình mà không phải cô gái nào khác sao? Là vì Quý Thừa Dư rất ít tiếp xúc với phái nữ, mà mỗi lần hai người Quý- Lương này gặp mặt liền thân mật cực kì. Ngay cả cô cũng có cảm giác như là gian tình tuôn ra bốn phía.

Vừa uất ức chuyện của ba mẹ Quý, lại gặp chuyện của Quý Thừa Dư. Cảm xúc của Lâm An Mỵ vỡ oà ngay phút chốc, về nhà trùm chăn khóc lóc cho số phận của mình. Chỉ là cảm xúc thoáng qua, bình thường thì không sau nhưng ngày đó lại là thời điểm "đến kỳ đèn đỏ" của con gái, nên cảm xúc càng dâng trào. Tức phát khóc của cô liền biến thành "thất tình đau khổ" trong mắt Lương Đình.

Từ trước đến nay cô luôn tỉnh táo trong vấn đề tình cảm. Lâm An Mỵ biết rõ bản thân luôn ép bản thân lý trí trong vấn đề tình cảm, cẩn trọng từng li từng tí, nhưng mà cũng biết rõ yếu điểm là bản thân cứ khép lòng rất khó để có thể mở lòng ra. Muốn mở lòng phải thật sự là người xứng đáng để cô yêu thương.

Nhưng mà, cũng chính vì lí do này mà cô luôn hiểu rõ bản chất của mình. Nếu nhà họ Trình không muốn tiếp nhận người có xuất thân bình thường như cô thì liền nhanh chóng chấm dứt mọi quan hệ ngay từ sớm. Người xuất sắc như Trình Duệ nếu chỉ xem cô như một người tạm thời, cạnh người như anh thì cô làm sao có khả năng kháng cự được sức quyến rũ của anh.

Có thể nói cô quá mức yếu đuối, sợ bị tổn thương trong tình cảm. Nhưng mà, cô không muốn ngốc nghếch đâm đầu vào đau thương như mấy nhân vật nữ chính trong ngôn tình. Cô hiểu rõ, ngôn tình có xảy ra trong cuộc sống nhưng dường như rất hiếm thấy.

Lúc cô còn đi học, trên TV thường chiếu mấy cảnh phim lãng mạn của tuổi học trò. Cô lại là một người viết chút truyện ngôn tình giết thời gian nên càng hiểu rõ.

-Khi đột nhiên hỏng xe giữa đường sẽ có một cậu bạn đẹp trai xuất hiện giúp đỡ?

NỐ - NÔ - NỒ!!!!

Người giúp đỡ được chỉ có ông bác tốt bụng gần đó thôi!

-Nam thần đẹp trai học giỏi sao?

Không hề! Kinh nghiệm hơn mười hai năm làm học sinh cô rất rõ ràng. Học giỏi thì có, nhưng không đẹp trai mà lại còn thay đổi bạn gái liên tục, cực kì lăng nhăng. Trai đẹp hả? Cũng có vài người cao ráo, trắng trẻo biết "ăn dọn" cho ra dáng trai đẹp, học tập tàm tạm không có gì xuất sắc, có thì cũng bị gái đẹp trong trường "hốt sạch trơn".

-Thần giáo đẹp trai hả?

Có đấy. Giáo viên mới về trường liền làm kinh động học sinh, góc nghiêng đẹp lung linh. Mũi cao, da trắng, áo sơ mi mới toanh... thế nhưng chiều cao có chút hạn chế, góc nghiêng thì sống mũi cao vút, nhìn chính diện... sao nó lại to đến thế? Thật sự là khó lòng mà bình phẩm.

-Cuộc tám chuyện của các cô gái?

Bạn nghĩ họ sẽ nói về vấn đề gì nhiều nhất, đương nhiên sẽ là quần áo, giày dép, mĩ phẩm, đồ ăn ngon, yêu đương.

Bạn nghĩ các cô gái mới lớn sẽ có cái nhìn thơ mộng về tình yêu và hôn nhân trong tương lai. Xin thưa rằng, các cô ấy còn thực tế chán. Bạn biết cô ấy nói gì về tình yêu và hôn nhân của giới trẻ hiện nay sao?

[Đây là sự thật từ cuộc nói chuyện giữa các cô gái với nhau của tác giả: Không phải lời bịa đặt của tác giả, đây là lời trich dẫn từ cuộc nói chuyện đó.]

Một câu nói ấn tượng nhất là: "Xã hội hiện đại này 100 đứa con gái, chỉ có khoảng "3 đến 4" người "còn nguyên". Sự thật là thà "khui" rồi lấy tiền nuôi ba mẹ, còn hơn giữ lại cho người chồng cùng lắm chỉ cho khoảng hai chục triệu và vài cây vàng." Họ suy nghĩ rất thoáng, thoáng đến nỗi cô gái truyền thống cũng ngỡ ngàng, nhưng mà xã hội thực tế chính là như vậy.

Còn về người yêu: "Yêu xa, rất dễ khiến cho người ta bỏ rơi đi tình cảm cũ. Người đến sau mang cho họ cảm giác được yêu thương hơn thì họ sẽ yêu thôi!"

Có đôi khi cuộc sống thật sự tàn khốc hơn những gì mà chúng ta nghĩ, chúng ta luôn nhìn vào mặt tốt chối bỏ đi những mặt xấu. Có đôi khi những bậc làm cha làm mẹ luôn cho rằng con cái của họ còn quá nhỏ, tuy nhiên để phân tích một số chuyện những đứa con của họ còn biết rõ hơn.

Những cô giá mới lớn, họ nhìn nhận vấn đề tuy hạn hẹp. Và bạn biết không, đa số những cô gái thích triết lý tình yêu, đọc ngôn tình và tản văn thường khó có bạn trai. (Tôi là ví dụ thức tế nhất) Trong họ luôn luôn có thôi thúc khát vọng về một tình yêu cao đẹp nhưng họ lại rất khó có thể tìm cho mình một người như vậy.

Nhiều người vẫn tự cho rằng những người bỏ "tình yêu" để chạy theo "tiền bạc" là người phụ nữ phụ tình. Trong số đó có những người không có được hạnh phúc gia đình, nhưng có ai từng nghĩ qua: có người nào lại muốn tiếp tục 

Cuộc sống hai mươi mấy năm qua của cô hoàn toàn không nhàm chán, dù không có sự xuất hiện của "mấy thứ tình cảm nhăng nhít" nhưng vẫn cự kì hoàn mĩ trong mắt cô.

Triết lý ngôn tình gì đó cô không biết, cô chỉ biết không có "bánh mì" thì đừng nghĩ tới "tình yêu".

Nhiều năm sau, khi đã kết hôn với Trình Duệ. Cô đột nhiên hỏi anh: "Nếu như trước đây chúng ta gặp nhau sớm hơn, anh nghĩ chúng ta sẽ thế nào?"

Trình Duệ đang viết hồn sơ bệnh án: "Không biết!"

Lâm An Mỵ, hừ lạnh: "Nhàm chán!"

Anh ngước đầu lên nhìn cô đang giận dỗi đành nói: "Nếu gặp sớm hơn anh cũng không chắc! Lúc đó anh còn đang bận học tập."

Lâm An Mỵ hừ hừ, quay đi: "Coi như anh biết điều."

"..............." Nếu nói anh chắn chắn sẽ không biết đến cô, không biết tối nay có bị "đày ra" khỏi phòng không nữa!

--- --------

"Giám đốc Quý, tôi nghĩ là cần một lời giải thích của anh về những chuyện gần đây!" Lâm An Mỵ thái độ nghiêm túc mười phần, gióng như đây chỉ là một cuộc họp chứ không phải là đang hợp tác.

Quý Thừa Dư đã dự đoán sẵn toàn bộ tình huống xảy ra, anh ta bình tĩnh nhấc ly rượu đỏ lên, tư thế đầy ưu nhã uống rượu, sau khi đặt li rượu xuống, chậm rãi nói: "Chúng ta đính hôn đi!" Không để cho cô nói chen vào: "Dù sao thì em hiện tại vẫn chưa có bạn trai..."

Lâm An Mỵ lập tức ngắt lời anh ta: "Ai nói là tôi không có bạn trai!"

Quý Thừa Dư nhăn mày lại: "Em không cần phải tỏ vẻ như vậy!"

Đến lượt cô nhăn mày: "Anh cho là tôi đang nói xạo hả?"

"Anh nghĩ là dù cho em có bạn trai thì chúng ta vẫn có thể hợp tác, anh sẽ nói rõ với bạn trai của em!"

"Anh nghĩ, có người đàn ông nào lại muốn bạn gái của mình có dây dưa với người đàn ông khác không hả?" Lâm An Mỵ cảm thấy bực thay cho Trình Duệ: "Từ bạn trai chính thức lại bị xem như tình nhân bí mật! Anh nghĩ người đàn ông nào chấp nhận!"

--- ---------

Vương Minh Nhật vừa từ sân bay quốc tế trở về, áo sơ mi màu đen bức người, toàn thân từ trên xuống dưới diện một tông đen càng làm nổi bật nước da trắng xinh đẹp,kính đen sành điệu che đi đôi mắt hẹp dài đào hoa, tôn lên chiếc mũi cao tuyệt mĩ. Dáng vẻ phấn khởi lên một chiếc Lincoln màu đen.

Hơn một ngày trời trên máy bay dường như không làm mất đi phong độ của vị công tử này. Anh ta tiêu soái mở cửa sau của xe 

"Cậu chủ! Chúng ta đi đâu ạ?" Tài xế cung kính hỏi anh ta.

Vương Minh Nhật phong thái lãng tử dựa lưng vào thành ghế, giọng nói mang theo chút bất cần: "Đến Á My! Lâu rồi tôi không đến đó!"

"Vâng, cậu chủ!"

Vương Minh Nhật là cháu đích tôn của chủ tịch tập đoàn M&N, là CEO mới được bổ nhiệm của M&N-VN tại thành phố H. Sở trường: tán gái, đánh golf, bia, đua xe.... báo gồm tất cả những môn thể thao có thể cua gái. Sở thích của anh ta chỉ có một là "tán gái", nhưng tiêu chuẩn cô gái mà anh ta "tán" luôn luôn phải đạt: Ba vòng 90-60-90, chiều cao từ 1,7m trở lên. Chiều cao của anh ta là 1,84m cộng thêm gương mặt điển trai lại là con nhà giàu nên tính tình không coi ai ra gì, là một công tử "phong lưu" chính hiệu. 

Vương Minh Nhật vừa được bổ nhiệm tại thành phố H từ đầu năm 2017. Anh ta "vinh danh" cùng Lâm An Mỵ xuất hiện nhiều nhất trên tạp chí "lá cải". Trên mạng còn đang phân tích xem cô và anh ta ai là người có "cuộc sống phong phú" hơn.

Thời điểm Lâm An Mỵ và Trình Duệ đang xác lập quan hệ hữu nghị tìm hiểu lẫn nhau, cũng là lúc Vương Minh Nhật đang ở nước ngoài họp.

Vương Minh Nhật nhắm mắt dưỡng thần, anh ta cảm thấy gần đây bản thân thật bận rộn. Gần đây, không có cô gái nào khiến anh ta cảm thấy "hứng thú", mấy ngày bận rộn của anh ta lại kết thúc với một tiêu đề trên báo online mà anh ta vô tình đọc được: "Army- CEO của tập đoàn Lương Đình, đính hôn với giám đốc kinh doanh của Quý Điền." Hình ảnh minh hoạ là tấm ảnh Lâm An Mỵ ăn mặc và trang điểm toàn tông màu tím, bên cạnh là ảnh của một người đàn ông khá chững chạc. Kèm theo một dòng bình luận: "Tiểu thư phong lưu cuối cùng cũng bị thu phục."

Sau đó anh ta lục tìm thử thông tin "phong lưu" của Lâm An Mỵ, nhưng mà hầu như những bài viết đó cuối cùng cũng bị xoá. Vương Minh Nhật cười lạnh, đây gọi là "tẩy trắng" thanh danh sao?

Xe Lincoln dừng trước cổng nhà hàng Á My, Vương Minh Nhật vác áo khoác trên vai. Dáng vẻ phong trần mở cửa xe, khiến cho ánh mắt của các cô gái đi ngang qua cũng ngước nhìn đắm đuối.

Vương Minh Nhật tiến vào sảnh lớn, một dàn nhân viên phục vụ lập tức đón chào. Nhân viên quản lý đã quen thuộc với anh ta nên lên tiếng: "Vương Tổng, ngài muốn đến phòng riêng không ạ?"

Anh ta liếm môi, nhìn xung quanh, đưa tay ra hiệu: "Tôi muốn ngồi bàn số 7!"

Quản lý, đổ mồ hôi lạnh, vị đại gia khó hầu này lại cố tình làm khó bọn họ. Nhà hàng Á My có quy định, bàn số 7 tuyệt đối không tiếp khách, nhưng mà vị này đương nhiên đã biết nhưng lại cố tính gây sự: "Vương Tổng, bà chủ của chúng tôi đã quy định bàn số 7 không tiếp khách! Chúng tôi cũng không muốn bị bà chủ đuổi việc."

Vương Minh Nhật nhướng mày: "Nhà hàng rách nát này, tôi vừa mắt bàn đó. Nếu  muốn tiếp tục làm ăn thì nhanh chân làm việc, tiếp đãi tôi cho tốt!" Nói rồi anh ta nhanh chân sải bước đến bàn số 7.

Quản lý cảm thấy lần này bản thân xong đời rồi, liền phải cố gắng này nỉ: "Vương Tổng, chúng tôi chỉ là người làm theo quy định, bà chủ..."

Anh ta cắt ngang lời nói dong dài của quản lý: "Muốn gì thì gọi bà chủ ra đây!" Sau đó im lặng vắt chéo chân, bất cần.

Từ xa, Lâm An Mỵ đã thấy có kẻ gây rối nơi làm ăn của mình, khoanh tay trước ngực vững vàng đầy khí thế bước đến: "Vương Tổng, đã lâu không gặp!"

Vương Minh Nhật liếc mắt nhìn cô: "Lâm Tổng, làm ắn như vậy thật sự làm khó người khách hàng rồi!"

Lâm An Mỵ cười nhạt: "Quản lý, sao lại ngăn cản Vương Tổng hả?"

Quản lý lập tứ cuối đầu run lẩy bẩy: "Bà chủ,... tôi!"

Lâm An Mỵ càng cười càng ngọt ngào: "Nếu Vương Tổng không ngại dùng bàn ăn số 7 thì cứ dọn lên! Nhớ là không được tính tiền, vì bàn này là "bàn thờ" đã rõ chưa?"

Vương Minh Nhật co rút miệng, miệng của người phụ nữ này đúng thật là nói lời đáng ghét: "Army, cô nhất định sẽ trở thành bà cô già không ai thèm lấy!"

Lâm An Mỵ nhún vai: "Không phải tin tức trên mạng đã nói tôi sắp đính hôn sao?"

Thật ra giữa Vương Minh Nhật và Lâm An Mỵ có một mối quan hệ hết sức đơn giản, không phải bạn bè thì chỉ có thể là đối thủ trên thương trường. Anh ta và cô chính là hai kẻ đối đầu nhau, nhưng dù là kẻ địch họ vẫn luôn tôn trọng đối thủ của mình. Đây là quy tắc ngầm được định ra giữa họ.

Vương Minh Nhật hừ lạnh: "Tên nào có mắt như mù mới chọn người dưới một mét sáu như cô!"

"..............." Đang đâm chọt bác sỹ Trình đấy à?

Lâm An Mỵ tỏ vẻ thản nhiên, đột nhiên chuông điện thoại vang lên, cô bắt máy: "Alô, em nghe!"

[Có một cuộc phẫu thuật đột xuất, nên không đến được! Vẫn ổn chứ? Có cần anh đến đón không?]

"À, anh đến Á My đi. Em đang ở đây!"

[Được!]

"OK, bye bye!"

"Bạn trai?" Giọng nói nghi vấn của Vương Minh Nhật khiến cô đột nhiên mất cảm xúc vui vẻ.

Lâm An Mỵ đứng lên phủi phủi quần áo lên tiếng: "Vương Tổng ăn ngon miệng! Tôi có việc phải đi trước!"

Thế nhưng sau đó...

Lâm An Mỵ nhíu mày ghét bỏ nhìn Vương Minh Nhật đang đứng bên cạnh cô: "Vương Tổng, anh rốt cuộc đang làm trò gì?"

Vương Minh Nhật đứng thẳng đưa hai tay vào túi lịch thiệp đứng cạnh cô: "Lâm Tổng, không phải chỉ có mình cô mới chờ xe!"

Lâm An Mỵ cảm thấy bực bội, xoay người sang hướng khác. Trong khi đó trong lòng Vương Minh Nhật muốn xem mặt người đón cô.

Hơn năm phút trôi qua, Trình Duệ cuối cùng cũng tới. Anh không có thói quen lái xe vì vậy luôn gọi tài xế riêng của mình. Nhìn qua cửa kính, thấy người đàn ông đang đứng cạnh cô thì trong lòng liền dâng lên cảm giác không thoải mái.

Trình Duệ cảm thán, gần đây hoocmone cảm xúc chi phối anh quá nhiều. Chưa có người nào khiến cho anh có cảm giác giống như cô.

Tình yêu là gì? Anh không biết chắc chắn, nhưng anh biết đó là lúc hoocmone trong cơ thể tiết ra. Anh sống hai mươi tám năm nay, đây là lần đầu tiên hoocmone tiết ra nhiều như vậy. Lúc nhìn thấy tấm ảnh của cô liền cảm thấy, giống như đang đi mua một món hàng. Anh chỉ cần nhìn thấy "được" liền lấy, không nhìn vừa mắt thì không mua nữa.

Nhưng mà, anh và cô gặp nhau không lâu. Theo như những gì Lương Đình nói cho anh biết thì cô không phải là một cô gái tuỳ tiện, song song với đó là cô vẫn chưa thể nào "yêu" anh ngay được. Nhưng mà một khi anh đã muốn cô có mặt trong cuộc sống sau này của mình thì anh sắn sàng lập kế hoạch tương lai trong đó bao gồm cuộc sống của bọn họ.

Cửa kính xe hạ xuống, gương mặt nam thần hiện ra, giọng nói trầm ấm khiến cho vành ta của Lâm An Mỵ cũng đỏ lên, cô kích động thật nha: "Lên xe!" Chỉ có hai chữ ngắn gọn lại làm cho cô xao động, trai đẹp đúng là đáng sợ.

Vương Minh Nhật tròn mắt nhìn Lâm An Mỵ ngoãn ngoãn lên xe, âm thầm tự hỏi: "Ngoan ngoãn vậy sao?"

Ánh mắt sắc lạnh của Trình Duệ liếc nhìn anh ta từ trên xuống dưới, anh ta rùng mình một cái, mẹ nó, cứ như là bị chụp X-quang vậy. Cứ như "trần trụi" bị anh nhìn thấu, anh ta xấu hổ lơ đãng bỏ đi.

Xe bắt đầu lăn bánh, Trình Duệ im lặng, Lâm An Mỵ cũng không dám nói lời nào. Không khí cứ yên ắng đầy lúng túng như vậy.

Cho đến khi Trình Duệ lên tiếng: "Anh không hi vọng em dính líu đến những người đàn ông khác!"

Lâm An Mỵ tròn mắt nhìn anh, cô vốn thẳng thắn trong chuyện tình cảm cho nên chuyện này có lẽ cô nên phân định rõ ranh giới với anh: "Thật ra, nếu anh chỉ là xúc động nhất thời, em nghĩ chúng ta không nên vội vàng quyết định nhún tay vào đời sống riêng tư của nhau." Cô vẫn không biết rõ lòng của anh làm sao cô dám vội vàng trao trọn tình cảm cho anh.

Trình Duệ nhìn cô chằm chằm, sau đó nói: "Có thể em không ngờ đến, nhưng mà anh có thể đã "trúng sét" của em."

"Trúng sét" của em. Lâm An Mỵ cảm thấy đầu óc quay cuồng, xin đừng cho trai đẹp đi dụ dỗ cô nữa có được không? Cứ tiếp tục như vậy cô nhất định sẽ ôm chân anh, bám lấy anh cả đời mất.

Trình Duệ không để cô suy nghĩ miên man: "Anh nghiêm túc muốn "yêu đương" với em! Và anh không hi vọng em còn chút nghi ngờ nào đó về sự nghiêm túc của anh, nếu muốn chứng minh, ngày anh anh liền đưa em về nhà ra mắt với ông nội!"

"..........." Sấm sét giữa trời quang. Đây là mơ hay thật.