Duyên Tới Là Anh

Chương 43: Ngọt cay




Edit: Vi Vi Bộ phim bắt đầu, Cố Hàm Ninh xem vô cùng nghiêm túc, lập tức im bặt, mắt không nháy nhìn màn ảnh.

Triệu Thừa Dư trừng mắt, nhìn chằm chằm màn hình lớn trước mắt, tâm trạng tụt xuống đáy cốc!

Thật là ấm ức!

Không có ghế đôi thì thôi đi, lại còn là vị trí hàng đầu tiên !

Hàng đầu tiên thì cũng thôi, bốn phía còn bị trẻ con bao quanh, hại cậu chỉ có thể giương mắt nhìn nhân vật chính bên trong màn hình.

Thật ra đây không phải là lần đầu tiên Cố Hàm Ninh xem bộ phim này, nhưng vẫn xem rất say sưa ngon lành.

Bởi vì mua vé vội, lần chiếu gần nhất gần như đều kín chỗ rồi, chỉ còn chỗ ở hàng thứ nhất.

Bởi vì là bộ phim viễn tưởng già trẻ đều phù hợp, trong thời gian nghỉ đông này, trong hội trường, hầu hết là người thuộc lứa tuổi 10 đến 20 xem.

Cười đùa, tiềng ồn ào, còn náo nhiệt hơn so với bên trong màn hình….

Từ trong rạp chiếu phim ra ngoài, Cố Hàm Ninh lôi kéo Triệu Thừa Dư tiến hành hoạt động thứ hai của hôm nay —— tiệm bánh ngọt.

Không giống với vài năm sau, từng tiệm bánh ngọt xuất hiện như măng mọc sau mưa vậy, lúc này, tiệm bánh ngọt rất là ít.

“Không phải nói, xem phim và ăn đồ ngọt, hai chọn một sao?”

Triệu Thừa Dư hơi tỏ vẻ kháng nghị.

“Ừ, đúng vậy, hai chọn một, chọn một tiến hành trước, vừa rồi cậu chọn xem phim trước, như vậy ăn đồ ngọt liền xếp thứ hai a!”

Cố Hàm Ninh vui vẻ giải thích tỉ mỉ, cười híp mắt lôi kéo Triệu Thừa Dư vào tiệm bánh ngọt.

Triệu Thừa Dư chỉ có thể bất đắc dĩ cười lắc lắc đầu.

Lúc bọn họ ở thành phố H, cậu cũng cùng Cố Hàm Ninh đi nếm đồ ngọt.

Cậu không thích ăn đồ ngọt, nếu như không phải là bởi vì Cố Hàm Ninh, thì cho dù đi qua tiệm bánh ngọt, cậu cũng sẽ không quay đầu ngắm một cái.

Nếu như, không chỉ phải ngoan ngoan đi vào, còn phải cùng ăn!

Đúng! Hắn vốn dĩ không thích tiệm bánh ngọt, là bởi vì Cố Hàm Ninh có một rất thói quen xấu.

Lần đầu tiên theo cô đi tiệm bánh ngọt, cô nói mình thích ăn rất nhiều đồ ngọt, khó mà lựa chọn, cho nên gọi nhiều suất.

Triệu Thừa Dư nghĩ, gọi thì gọi, chỉ cần Cố Hàm Ninh muốn, thích ăn mấy suất liền mấy suất.

Mỗi suất Cố Hàm Ninh cũng sẽ nếm một nửa, nếu như cảm thấy hương vị bình thường, cũng chỉ thử vài miếng, sau đó, cười híp mắt ấm giọng nhỏ nhẹ đẩy đồ ngọt còn dư lại đến trước mặt cậu.

“Thừa Dư, mình ăn không hết, còn lại cậu ăn giúp mình đi?”

Cố Hàm Ninh hơi híp mắt, lúc đó đuôi lông mày dài nhỏ hơi nhướng có vẻ rất quyến rũ, kết hợp với đôi môi hơi vểnh lên của cô, lần nào cũng khiến tim cậu đập rộn lên.

Lúc ấy đầu cậu nóng lên, liền phóng khoáng tiếp nhận thìa múc một miếng thật to cho vào trong miệng mình.

Chỉ trong nháy mắt, quả thực là có khổ khó nói nha!

Sau khi gắng nuốt vào, Triệu Thừa Dư nhìn năm sáu suất đồ ngọt to to nhỏ nhỏ trước mặt, trong miệng ngọt ngấy, trong lòng đau khổ nha!

Thực sự, cậu thà rằng uống thuốc đông y một tháng, cũng không muốn ăn bữa tiệc đồ ngọt này !

Tất nhiên Cố Hàm Ninh biết rõ bữa cơm đồ ngọt lần trước đến Triệu Thừa Dư, cho nên thấy Triệu Thừa Dư hơi nhíu mày, trong lòng liền cười trộm.

Được rồi, lần trước, có một phần nhỏ là cô cố ý giở trò xấu, nhưng thật không nghĩ tới, Triệu Thừa Dư nói mình không thích ăn đồ ngọt, trên thực tế, chỉ dùng một từ không thích để hình dung, còn chưa đủ chuẩn xác, nghiêm chỉnh mà nói, phải nói là chán ghét.

Lần này Cố Hàm Ninh quyết định vô cùng nhân từ, cho nên chỉ gọi một sữa hai lớp (*).

(*)Hình ảnh cho sữa hai lớp :

“Mình ăn no rồi, buổi tối cậu không phải mời mình đi ăn cơm, thế nào mình cũng phải để chừa lại chút chỗ trống.”

Cố Hàm Ninh liếc Triệu Thừa Dư một cái, cười cười nhạo.

Trong cửa hàng không có nhiều người lắm, hai người ngồi là góc khuất, cây xanh cao lớn để ở một bên, tạo thành một khung cảnh nửa bí ẩn.

Sữa màu trắng được đựng trong một chiếc bát sứ màu lam, rất cảnh đẹp ý vui.

Cố Hàm Ninh không nhịn được vểnh môi, cầm lấy chiếc thìa tinh xảo, cẩn thận múc một thìa ở trên mặt bỏ vào trong miệng!

Ân! Ăn ngon thật!

Cố Hàm Ninh hưởng thụ nheo mắt lại, một thìa lại một thìa, lập tức liền ăn hơn nửa chén, ngẩng đầu, thấy Triệu Thừa Dư cầm tạp chí ở bên cạnh đang lật xem, con ngươi xoay một vòng, không tiếng động cười hắc hắc.

“Thừa Dư!”

Triệu Thừa Dư nghe tiếng ngẩng đầu lên, làn môi liền bị Cố Hàm Ninh nghiêng người sang chuẩn xác ngậm chặt.

Đầu tiên là làn môi vò nhẹ, sau đó Cố Hàm Ninh liền hơi hơi thò đầu lưỡi ra, khẽ liếm một chút trên môi Triệu Thừa Dư.

Hương sữa trong lành kèm theo xúc cảm mềm mại lưu luyến ở khóe môi, đáy lòng Triệu Thừa Dư vừa động, không nhịn được liền phối hợp hơi hé miệng.

Cố Hàm Ninh thấy đúng thời cơ, dính sát vào, đầu lưỡi khẽ cậy ở giữa răng môi của Triệu Thừa Dư.

Triệu Thừa Dư vội vàng để tạp chí trong tay xuống, đôi tay vòng lại, muốn ôm Cố Hàm Ninh tới gần mình, đột nhiên trong miệng trên lưỡi liền xuất hiện một khối ngọt mềm gì đó.

Cố Hàm Ninh thấy thực hiện được rồi, nhanh chóng lui ra, cười ngồi nghiêm chỉnh trở lại trên ghế mình.

Triệu Thừa Dư cứng đờ, lập tức cười nhìn Cố Hàm Ninh, bất đắc dĩ nuốt ngụm sữa hai lớp trong miệng xuống.

Từ tiệm bánh ngọt ra ngoài, đã hơn năm giờ, Triệu Thừa Dư dắt cô đi thẳng vào một nhà ăn Nhật gần đó.

“Chậc, tại sao phải ăn món ăn Nhật Bản, vừa đắt vừa ăn không lịch sự!” Cố Hàm Ninh ghét bỏ nói.

Triệu Thừa Dư không để ý cô, lập tức nói xong với nhân viên phục vụ, liền lôi kéo Cố Hàm Ninh đi vào trong.

“Gần đây, chỉ có nơi này có căn phòng đôi nhỏ!”

Triệu Thừa Dư cũng không ngoảnh đầu lại, nhẹ nhàng nói một câu như vậy.

Đáy lòng Cố Hàm Ninh nhảy dựng, có một tia hối hận vừa rồi trêu cợt Triệu Thừa Dư !

Mặc dù là căn phòng đôi, nhưng cửa phía sau mở, bên trong cũng rất rộng rãi, giường nhỏ sạch sẽ, thật ra cũng có thể chứa tới năm sáu người.

Cố Hàm Ninh tò mò đánh giá.

“Mình cũng không biết nơi này còn có quán như vậy. Tốn rất nhiều tiền đi?”

“Yên tâm, mình mang ví tiền.” Triệu Thừa Dư cười kéo Cố Hàm Ninh ngồi xuống, “Đây là quán của anh rể họ mình, mình có thể được giảm giá.”

“Thì ra là thế. Có thể ăn không phải trả tiền sao?”

Cố Hàm Ninh đi theo ngồi khoanh chân xuống, kế bên Triệu Thừa Dư, cười nhẹ giọng hỏi.

“Có thể, chỉ cần ăn xong hai chúng ta chịu trách nhiệm rửa hết bát hôm nay!”

“Chậc, cậu thật không nể mặt!”

Cửa bị nhẹ nhàng kéo ra, người phục vụ tới đưa thực đơn rót nước trà, liền ở bên cạnh chờ gọi món.

Triệu Thừa Dư cười liếc Cố Hàm Ninh một cái, mở thực đơn.

“Cậu muốn ăn cái gì? Sashimi cá hồi ở đây không tệ, muốn một ít không?”

“Ừ, có thể a!”

Hai người đầu kề đầu, ghé vào trước thực đơn, cậu món này, mình món khác, cơm nóng để đến cuối hẵng gọi.

Chỉ chốc lát sau, sashimi, sushi, từng món được đưa lên.

Cố Hàm Ninh chọn sushi nếm thử.

“Ừm, hương vị cũng không tệ lắm.”

“Ừ, cậu nếm thử, cái này cũng khá được.”

Triệu Thừa Dư một bên cười nói, Cố Hàm Ninh quay đầu, lại thoáng cái bị ngậm miệng!

Cố Hàm Ninh mở to mắt, nhìn chằm chằm đôi mắt đen nhánh sáng ngời hàm chứa ý cười nồng đậm gần trong gang tấc của Triệu Thừa Dư, đang muốn lui về sau, cái gáy bị chặn, tay Triệu Thừa Dư đã sớm chờ ở đó !

Cảnh tượng này, vô cùng quen mắt nha!

Được rồi, đàn ông quả nhiên là lòng dạ hẹp hòi ! Không lấy lại danh dự liền không thể sống!

Cố Hàm Ninh hơi rũ mắt, rất phối hợp không có giãy dụa.

Đôi môi của Triệu Thừa Dư để sát môi Cố Hàm Ninh, nhẹ giọng cười mấy tiếng, sau đó môi động trước, lưỡi động sau, khẽ liếm từ từ gặm, đầu lưỡi nhẹ vòng quanh, cho đến khi chính cậu cũng không chịu nổi rồi, thở khẽ một tiếng, đôi tay ôm Cố Hàm Ninh dính sát vào mình, đầu lưỡi đã nhanh chóng thăm dò vào trong miệng Cố Hàm Ninh!

Cố Hàm Ninh sắp chảy cả nước mắt ra, đột nhiên ra sức đẩy ra Triệu Thừa Dư, cầm lấy nước trà trên bàn nốc mạnh!

“Triệu Thừa Dư! Đầu lưỡi của cậu là làm bằng gì? Đồ ngọt cậu ăn không nổi, một ngụm mù-tạt to thế cậu ngậm được!”

Cố Hàm Ninh thở ra, cái vị vừa cay vừa sặc trong cổ họng rốt cục bị hòa tan, quay đầu, ửng đỏ mắt, chìa ngón trỏ, trừng mắt lên án!

“Ừ, cái này phải luyện!” Triệu Thừa Dư cười cầm ngón tay ngọc thon thon đang chỉ vào mũi mình của Cố Hàm Ninh, thuận thế ôm cô vào lòng.

Đôi tay Cố Hàm Ninh áp vào lồng ngực Triệu Thừa Dư, ngồi thẳng người, trở nên to gan, sà vào, hai tay ôm lấy cổ Triệu Thừa Dư, ra sức gặm cằm cậu, không chỉ là cằm, gặm cằm xong, gặm gò má, sau đó là vành tai, cổ!

Đầu tiên Triệu Thừa Dư còn nhịn xuống cảm giác hơi đau, ôm eo Cố Hàm Ninh, nhẹ giọng cười, nhưng từ từ liền không cười được, nhất là Cố Hàm Ninh gặm cắn từ rõ ràng trở nên mờ ám.

Bắt đầu từ vành tai, lực của hàm răng Cố Hàm Ninh đã trở nên nhẹ, nói là cắn, không bằng nói là cọ, khẽ liếm dần ngậm, càng thêm giày vò người!

Triệu Thừa Dư ngưng cười, ngửa ra sau tựa vào trên tường, lộ ra cái cổ, càng tiện cho Cố Hàm Ninh “vùi đầu tận lực”, ánh mắt mê mẩn, nhẹ giọng thở sâu, cảm giác tê dại từ bụng hơi hơi luồn lên, chậm rãi gia tăng, đôi tay đã từ eo Cố Hàm Ninh, dời đến bờ vai, đặt nhẹ, không nỡ đẩy ra. . .

Cố Hàm Ninh lộ ra hàm răng khéo léo, nhẹ nhàng cọ lên cổ Triệu Thừa Dư, môi miệng ngậm nhẹ, từ vành tai chậm rãi chuyển xuống chỗ yết hầu, đôi tay kéo nhẹ cổ áo sơ mi của Triệu Thừa Dư, liếm cắn xuống.

Cố Hàm Ninh cởi một chiếc cúc trên cùng của áo sơ mi, đôi môi mềm mại ấm áp dán xuống làn da, đã bị một chiếc áo len chặn lại, trong chốc lát con đường phía trước bị ngăn cản, Cố Hàm Ninh hơi nhíu mày, hơi ngẩng đầu.

Hơi thở ấm áp lệch khỏi quỹ đạo, Triệu Thừa Dư đáy lòng cuồng loạn, đôi tay duỗi ra liền quyết định túm Cố Hàm Ninh về.

“Đáng ghét!”

Cố Hàm Ninh nhíu mày nhẹ giọng mắng, không đợi Triệu Thừa Dư có động tác, đã vén vạt áo len và áo sơ mi của cậu lên, thoáng cái kéo đến ngực, lại cúi đầu!

Triệu Thừa Dư chỉ cảm thấy lồng ngực vừa lạnh lại nóng, toàn thân nóng rực, thỏa mãn, rồi lại vô cùng hư không, duỗi thẳng hai chân, thả lỏng thân thể, tùy ý Cố Hàm Ninh thăm dò!

Đôi môi Cố Hàm Ninh lần nữa dán lên làn da lồng ngực Triệu Thừa Dư, lặp lại động tác vừa rồi, gặm liếm rồi hôn, chậm rãi dời xuống, từ lồng ngực đến bụng, một núm lông màu đen lộ ở phía trên dây thắt lưng, thẳng tắp đi vào dưới quần bò, đầu lưỡi Cố Hàm Ninh khẽ liếm, vòng quanh nhúm lông này, cho đến khi hơi hơi ướt át!

Cố Hàm Ninh khẽ ngẩng đầu, thở phì phò, liếc nhìn bộ phận đã nhô lên.

“Hàm Ninh. . .” Triệu Thừa Dư hơi hơi mở mắt, nhìn Cố Hàm Ninh trong mắt có một tia không biết phải làm sao.

Cố Hàm Ninh nghiêng đầu mím môi cười, ngồi chồm hỗm cạnh đùi Triệu Thừa Dư, một lần nữa cúi đầu, đuôi tóc mềm mại rủ xuống bên má, cùng nhau che đi nơi nhô lên ái muội này!

Triệu Thừa Dư nặng nề mà hít vào một hơi, cảm giác được hàm răng Cố Hàm Ninh đang nhẹ áp lên nơi đang nóng rực của mình, trong lúc nhất thời, chỉ cảm thấy dường như máu toàn thân đều đổ dồn về nơi này, trong đầu ầm ầm nóng rực, âm thanh không đè nén được tràn ra đôi môi!

Cố Hàm Ninh nâng gò má cũng nóng rực của mình lên, bụng dưới ê ẩm tê dại pha lẫn từng đợt hư không dần dần lan tràn.

Tất nhiên cô biết loại cảm giác này là cái gì, đáng tiếc, địa điểm không đúng đây. . .

Đáy lòng Cố Hàm Ninh than nhỏ, đứng thẳng, trước khi Triệu Thừa Dư kìm nén không được muốn ngăn cản, nhấc chân, giạng chân ở trên đùi Triệu Thừa Dư, nhìn đôi mắt sâu thẳm của Triệu Thừa Dư, mím môi cười đến quyến rũ, xê dịch từng chút một từ đầu gối cậu lên phía trước, mãi đến nơi nhô lên cứng rắn ở dưới thân mình, lúc này mới dừng lại.