Duyên Trời Định

Quyển 1 - Chương 16: Ta cũng nguyện cùng nàng vượt qua




Sau khi bàn bạc xong với Nhậm Vạn Ngân, Hình Hoan hứng khởi cùng Ngộ Sắc đi tìm thần y.

Nhờ sự giúp đỡ của Ngộ Sắc và được Nhậm Vạn Ngân tài trợ, cuối cùng thì nàng cũng được như người trong giang hồ, hoàn thành giấc mộng của mình – ngạo nghễ cưỡi ngựa vung roi trên đường phố.

Nàng từng nói: những đứa trẻ chăn dê trên thảo nguyên đều có tài cưỡi ngựa bẩm sinh.

Câu nói đó quả không sai, chẳng mất bao lâu nàng đã khuất phục được con ngựa vốn không chịu hợp tác, thậm chí nàng còn cưỡi ngựa đến sớm hơn Ngộ Sắc đại sư, dù nguyên nhân thực chất là do nàng chưa biết cách làm cho ngựa giảm tốc độ… Sau khi xuống ngựa nhờ thang gỗ của tiểu nhị nhà trọ, nàng vứt lại roi ngựa về phía sau điệu nghệ, rất có khí chất của giang hồ, không quan tâm là tiểu nhị có đỡ được roi hay không.

Nàng hào hứng quay người nói với đại sư ngay phía sau, “Đại sư, đại sư, động tác vừa rồi của ta trông có điệu nghệ không?”

“Động tác tiểu nhị bắt roi trông rất điệu nghệ!” Y không nói dối, cú nhoài người bắt chính xác của tiểu nhị quả có tư thế rất đẹp.

“Đáng ghét! Vậy có được như hình mẫu nam nữ trong giang hồ không?”

“Nàng là Hình Hoan, có hình mẫu trong giang hồ cũng chả có tác dụng gì.” Y tốt bụng nhắc lại cho nàng biết thân phận lúc này của mình.

“Không, tướng công thích kiểu phóng khoáng như thế…” Sao y lại lườm nàng như thế, làm nàng chợt sợ hãi, không dám nói tiếp.

Tại sao lại lườm nàng? Vì không muốn nghe nàng động tí lại nhắc đến tướng công nhà nàng, y và nàng chỉ là đang diễn, nàng không cần lúc nào cũng khắc cốt ghi tâm thân phận đã kết hôn của mình, điều đó chỉ làm cho y thêm kích thích. Nghĩ vậy, đuôi mắt y khẽ liếc nhìn đi chỗ khác, nhìn đúng vào cái cột bên cạnh, sau khi vội vàng liếc qua, lại định thần quay lại nhìn..

“Lại đây.” Nói rồi, y đưa tay kéo Hình Hoan lại gần, ôm lấy vai nàng một cách rất tự nhiên, tay kia gõ gõ lên tấm giấy dán trên chiếc cột, “Tướng công của nàng cũng thích dùng những từ ngữ không có thực thế này để miêu tả gian phu sao?”

“Người không cao bằng gia nô chặt gỗ nhà họ Triệu, dung mạo không bằng gia nô chặt gỗ nhà họ Triệu, phẩm vị không bằng gia nô chặt gỗ nhà họ Triệu, những điểm khác chưa rõ, bên ngoài khoác áo cà sa màu xanh lục, nghi là hòa thượng, trên đầu có tóc, nghe nói người có mùi đàn hương. Nếu bắt gặp tên này, hãy nhanh chóng áp tải về biệt vườn họ Triệu, có trọng thưởng. Nếu đồng thời áp tải được một cô nương mặc áo bông hoa, cơ thể béo tốt, tóc tai rối bù, không có ưu điểm nào thì trọng trọng thưởng. Tiền thưởng cụ thể bàn trực tiếp, nhị thiếu gia Triệu gia trang sẽ chi tiền, xin yên tâm!”

Những dòng chữ này đúng như Ngộ Sắc nói, hoàn toàn không đúng với thực tế. Quan phủ ở đâu? Nàng muốn kiện Triệu Vĩnh An vì tội phỉ báng! Có thể dung mạo nàng không có ưu điểm nào, nhưng việc hầu hạ chu đáo cũng không được coi là ưu điểm sao?

“Ngoan, đừng tức giận, nàng không thể mong người đàn ông nào cũng đối xử tốt với nàng như ta đâu.” Y dùng tay đang ôm vai nàng tình tứ véo nhẹ má nàng, rồi kéo nàng ra xa khỏi cái cột có dán giấy thông báo.

“Ta có mong đâu, ta chỉ hy vọng chàng có thể nhận ra điểm tốt của ta, chỉ đơn giản vậy thôi, tại sao cứ mở mồm ra là chàng lại hình dung ta không đáng một xu như thế. Đã vậy rồi còn tìm ta về làm gì? Sống chung cùng đóa hoa dại của chàng sao? Ồ, cũng đúng. Đại sư, nói vậy là tướng công cũng nhớ ta phải không, nhớ ta nên mong ta sớm về nhà?”

Người con gái rất đáng sợ khi khóc; sau khi khóc xong nàng có thể tự an ủi bản thân, lại muốn tìm cách được đồng tình thì càng đáng sợ hơn. Với những chuyện không liên quan gì tới mình thế này, Ngộ Sắc khó lòng dành cho nàng sự an ủi mà nàng mong muốn.

Y có thể nói dối về tên chặt củi kia để nàng không nản lòng, nhưng đáng tiếc, y không tài nào làm được.

“Ta không chịu được việc người con gái ở cạnh ta mà cứ nghĩ về một người đàn ông khác.” Đúng là thứ cảm giác khá tồi tệ, nhìn ánh mắt nàng cô đơn trống trải u buồn, còn y thì lại bị ruồng bỏ như người ngoài cuộc, không thể nào có khả năng làm nàng khôi phục lại được khuôn mặt tươi cười.

“… Ai nhớ chàng ta chứ! Ai thèm nhớ cơ chứ! Đến đây để tìm thần y cơ mà, đi thôi!” Nghe vậy, nàng ngạo nghễ ngẩng đầu không chịu thừa nhận, sau bao chuyện nàng vẫn ôm hy vọng đối với Triệu Vĩnh An…

Hình Hoan! Rốt cuộc ngươi có thể ngốc đến nhường nào nữa?!

Nàng khẽ cắn môi, hai tay giấu trong ống tay áo nắm chặt, trong lòng gào thét trách móc, chất vấn chính mình.

Lần này, Ngộ Sắc không nói thêm, giả bộ như không hiểu gì, vội bước vào nhà khách, nhanh chóng tìm ra phòng ở tạm thời của thần y.

Đó là căn phòng cuối hành lang lối đi tầng hai, có vẻ cô quạnh. Hình Hoan cảm thấy là lạ, đi theo sau Ngộ Sắc, đẩy cửa đi vào, trong phòng không một bóng người. Nàng đang định hỏi y làm sao biết được đây là phòng thần y thì đưa mắt nhìn thấy các cờ treo trên tường.

Đúng là thần y giang hồ đi đâu cũng không quên quảng cáo mình!

Trên các cờ đỏ có ghi các câu ca tụng, diệu thuốc hồi xuân, khởi tử hồi sinh, Hoa Đà tái thế, siêu sao kinh dịch… trời, câu cuối không biết hào kiệt nào dành cho!

“Thần y cũng chữa bệnh trĩ!” Chỉ cần liếc qua, Ngộ Sắc đã đoán ra được tâm sự của Hình Hoan, sau khi giải thích xong, y ngồi tự nhiên xuống ghế trước bàn. Ngửi trà trên bàn, hương trà thơm khiến y nhắm mắt thưởng thức, y vẫy tay bảo nàng “Mau lại đây giúp ta pha trà!”

Ta không phải nô lệ của y, không phải nô lệ của y…

Dù trong đầu nàng cứ lẩm bẩm câu nói đó nhưng nàng vẫn bước tới, ngoan ngoãn đứng cạnh y, vén tay áo lên, thể hiện khả năng trà đạo nàng vốn rất tự hào của mình. Đôi tay khéo léo, trình tự chuẩn mực, vừa làm nàng vừa bày tỏ sự nghi hoặc trong lòng mình: “Đại sư, tại sao ngươi biết hàng của Nhậm Vạn Ngân bị cướp? Sao ngươi lại biết thần y sống ở đây? Lẽ nào ngươi biết xem bói thật sao?”

“Bần tăng đã nói rất nhiều lần! Người xuất gia không nói dối!” Y tay đỡ cằm, thưởng thức dáng vẻ bận bịu của nàng, khuôn mặt mỉm cười tươi tỉnh.

Nghe vậy, Hình Hoan thực hiện thao tác nhanh hơn, chẳng mấy chốc đã đưa ra trước mặt y tách trà thơm lừng bốc khói nghi ngút vừa pha chế xong để lấy lòng y, tiếp đó một tay mạnh dạn vịn lấy khuỷu tay y, trước khi y chưa kịp phản ứng gì, nàng chìa bàn tay kia ra, “Đại sư à, chúng ta quen thân nhau đã lâu, liệu có thể miễn phí xem tay cho ta được không?”

Cánh tay y bị nàng lắc nhẹ, giọng nói nũng nịu cứ văng vẳng bên tai. Ngộ Sắc chưa bao giờ biết cảm giác được làm đối tượng nũng nịu của con gái lại có cảm giác mãn nguyện đến thế.

Y hơi xoay cổ, nhìn thẳng về phía nàng, lặng người trong giây lát.

Thích nhìn nàng cười đầy ngưỡng mộ mình như thế, tận hưởng cảm giác được nàng cưng chiều lấy lòng để đạt mục đích cỏn con buồn cười… ý nghĩ ấy có thể giữ lại được không? Như vậy không bị coi là vi phạm quy định của Phật pháp chứ?

Nghĩ rồi, y kéo tay nàng lại, vỗ nhẹ, ngón tay trỏ nhẹ nhàng di chuyển trong lòng bàn tay. Sự tiếp xúc tình cờ khiến nàng có cảm giác tê tê. Ngộ Sắc bặm môi, ra vẻ rất chăm chú nhìn tay nàng, ba đường rõ nét tách biệt như dự báo cả đời thông suốt.

“Cuộc hôn nhân của nàng không được hòa hợp.” Y ngẩng mặt lên nói “Xem ra tướng công của nàng vẫn chưa cho nàng được hưởng dư vị “Xuân tiêu một khắc đáng giá ngàn vàng”…”

Việc lên giọng ở cuối câu cho thấy rõ sự không chắc chắn trong lời nói của y.

Nhưng lời nói như dò la tin tức ấy của y lại khiến Hình Hoan vừa kinh ngạc vừa ngượng ngùng, “Ngài quả đúng là tài ba, chuyện ấy cũng biết, vậy có cách nào để thay đổi tình hình không?”

“Có, thay người khác, và phải tìm người hơn hẳn tướng công hiện nay về mọi mặt, còn cần phải thân thiết và dễ nói chuyện. Khi đó, kiểu người cuồng nhiệt, kiểu người dịu dàng, kiểu người hung bạo, nàng tha hồ mà lựa chọn”. Ngộ Sắc thành khẩn kiến nghị, nhìn ánh mắt nàng, y mỉm cười tinh quái, sau đó lại nhanh chóng chau mày ra bộ khổ não “Đừng chọn ta, những người con gái đã chọn ta đều có kết cục bi thảm, bần tăng sẽ không vì nàng mà phá lệ phá giới!”

“Xin hãy tiếp tục!” Nàng nghiến răng nhìn y trừng trừng.

“Tuổi thơ của nàng có nhiều biến động.”

“… Ta đi chăn dê, ngươi nhìn thấy người chăn dê nào đứng bất động trên đồng cỏ bao giờ chưa, tất nhiên là phải biến động rồi.” Thấy y rất chăm chú xem, cứ như bàn tay nàng hiện ra vô số càn khôn thật. Hình Hoan vội giải thích thêm cho y nghe.

Ngộ Sắc liếc nhìn nàng không nói gì, đôi mày nhíu chặt hơn “Bàn tay nàng có một nốt ruồi.”

“Vớ vẩn, nhìn rõ mồn một như thế, ngay cả tên mù cũng nhận ra.” Nàng trợn mắt cãi lại.

Đó là một nốt ruồi đỏ, không to lắm, hơi gồ lên nằm đúng đường vân tay mà người đời hay nói là đường sinh mệnh.

Y lườm lại nàng, tỏ ý không hài lòng việc nàng cắt lời, “Bần tăng không muốn nói đến nốt ruồi này, hóa ra nàng đoản mệnh, chưa ai từng nói rằng nàng không sống được bao lâu nữa, sắp chết nơi đất khách tha hương sao?”

“Ngươi có phải là ông lang không có giấy phép ngồi ở vỉa hè không vậy!” Nghe lời phán, khuôn mặt nàng chợt biến sắc, vội co tay lại, kéo kéo ống tay áo như muốn che đi lòng bàn tay của mình.

“Ta đã chuẩn bị rất nhiều lời lãng mạn để nói ra, cảm phiền nàng cho bần tăng có cơ hội được nói ra.”

“Ngươi tưởng ta là đồ ngốc chắc! Ai tin người rủa mình là kẻ đoản mệnh lại có thể nói những lời lãng mạn với mình?” Nàng chỉ tin rằng Ngộ Sắc sẽ còn nói ra những điều hà khắc hơn nữa.

“Nghe ta nói, cho dù trên sổ sinh mệnh cuộc đời nàng chỉ còn kéo dài đến ngày mai, ta cũng sẽ nguyện cùng nàng vượt qua.”

“Thật không? Có thể vượt qua không? Ta muốn sống lâu hơn, để ở bên cạnh tướng công nhiều hơn.” Nàng thần người ra một lúc, cổ họng như đắng lại, nàng chưa từng có cảm giác như thế này. Trước kia nàng không bao giờ tin được có ai đó có thể khiến nàng quên đi thân phận của mình.

Nàng luôn nhắc nhở bản thân… Hình Hoan! Ngươi đã thành thân! Ở nhà còn có tướng công, ngươi đã hứa với mẹ chồng là phải giữ lấy cuộc hôn nhân này! Dù phong cảnh ven đường có đẹp đến mức nào cũng không được phân tâm, nếu không sẽ bị báo ứng!

Vì quá để tâm vào suy nghĩ của mình, nàng không nhận ra trong ánh mắt Ngộ Sắc chợt lóe lên một ý tưởng.

“Này, ngươi định làm gì vậy!” Đến khi nàng chợt nhận ra thì thấy bàn tay mình có cảm giác lành lạnh, trước mắt là cảnh tượng, ngòi bút Ngộ Sắc đang vẽ lên bàn tay nàng một đường uốn uốn lượn lựơn, dài mãi đến tận cổ tay.

“Bần tăng tu hành còn chưa đủ thâm hậu, tạm thời chỉ có thể vẽ đường sinh mệnh của nàng dài thêm. Tất nhiên, nếu nàng không hài lòng với biện pháp làm phép lại này thì có thể mời bậc cao minh khác.” Y giải thích, nhưng kỳ thực tâm trí vẫn tập trung vào bàn tay nàng.

Cứ nghĩ rằng màn kịch này sẽ kết thúc sớm, nhưng không ngờ Hình Hoan bỗng lặng người đi, để bàn tay thẳng ra mặc cho Ngộ Sắc tiếp tục vẽ đường sinh mệnh dài hơn, sâu hơn, nàng nói tiếp: “Ngươi cứ vẽ đi, ta tin ngươi. Nếu ta có thể sống đến khi tóc bạc phơ, ta sẽ cùng tướng công xây cho ngươi một ngôi mộ to, cũng sẽ cho ngươi nhiều đồ đắt giá, đốt thêm cho ngươi ít giấy, hình nộm con gái và áo cà sa xanh, đồng thời sẽ ra lệnh cho tất cả người họ Triệu hàng năm vào tết Thanh minh, Đông chí phải đi bái tế ngươi, đảm bảo sau khi ngươi viên tịch vẫn không lo cơm ăn, áo mặc.”

Bỗng, ngòi bút dừng lại, y ngước lên nhìn nàng hồi lâu, tâm trạng buồn trong lòng sau khi nghe lời khảng khái của nàng càng thêm đau xót. Y cười rồi thảng thốt nói “Ta hy vọng người cúng tế cho ta là nàng cơ.”

Nguyền cho y chết đi! Đã thề là sẽ cùng tướng công cùng nhau cung phụng y ra sao, cho dù là xã hội có thuận hòa hơn nữa thì cũng không thể chấp nhận có cuộc tình tay ba được!

“…Được” Hình Hoan hoàn toàn không hiểu hết ý nghĩa trong câu nói như nghiến răng nghiến lợi của y, hào hứng buột miệng nhận lời.

Nàng tự thấy không khí như thế này thật tốt, hiếm có cơ hội có thể nói chuyện tâm tình cùng đại sư, không ngờ thần y xuất hiện đúng lúc này, phá hỏng tất cả.

Thần y đạp cửa đi vào, vừa nhìn thấy đại sư ngồi ở bàn uống nước liền vội tiến tới nói: “Đại sư, ngài đến lúc nào vậy? Có nhìn thấy một người con gái không? Tôi nghe người dưới lầu nói, có một cô nương mặc xiêm y màu hồng, đầu trùm khăn che mặt chạy vào phòng của tôi, mà nghe nói trông như một tiên nữ!…”

Chưa nói hết, hắn lặng người ra, mồm há hốc, nhìn chằm chằm người con gái đứng bên cạnh đại sư.

Bộ váy ống tay rộng tinh tế màu hồng hoa anh đào, sau lưng phần eo buộc một thắt nơ hình bươm bướm lớn, thoạt nhìn tưởng như có một đôi cánh hồ điệp sau lưng, trên mặt che bởi một lớp vải mỏng nhưng vẫn nhìn rõ đôi mắt to linh hoạt. Nhìn từ xa trông như một tiên nữ bươm bướm. Người con gái đám người dưới lầu bàn tán chẳng phải cô nương này thì là ai?

Sau khi thấy đại sư lườm mình, thần y mới nhận ra điệu bộ của mình có vẻ thất lễ. Hắn ngượng ngùng quay đi, hắng giọng rồi nói: “Đại sư, ngài lại thay vị hôn thê mới sao?”

“Đâu có, bần tăng vốn chung tình, từ khi quen ngài đến này, người con gái có thể đứng cạnh ta chỉ có cô nương đây.”

“Chúng ta mới quen nhau được mấy ngày…” Thần y bất mãn lẩm bẩm, kể ra đúng là già lên lão làng, ngay cả hòa thượng cũng có thể dắt tay một tiên nữ. Chờ một lát! Sao lại “chỉ có cô nương đây”, hắn chợt tỉnh, ngẩng đầu lên “Cô nương đây không phải là là là là… Hình Hoan cô nương đấy chứ?”

“Ừm, ừm” Hình Hoan đứng bên cạnh cuối cùng thì cũng có cơ hội lên tiếng.

“Hình Hoan cô nương?”

“Ừm, ừm, ừm” Nàng gật đầu thêm lần nữa.

“Thông cáo bên ngoài quả là có thật, đại sư định dẫn Hình Hoan bỏ trốn ư?”

“Khởi nguồn từ cô nương đây.” Y chưa từng có ý định này, chỉ là lần nào nhớ lại lời tuyên ngôn bỏ trốn của nàng y lại không kìm lòng được.

“Đó không phải là vấn đề chính!” Cứ làm như nàng là người đi dán thông cáo đó không bằng, Hình Hoan định lên tiếng phản kháng nhưng lại nhớ ra hình như đúng là nàng là người đưa ra đề nghị bỏ trốn thật. Bĩu môi, nàng đành chuyển đề tài, “Ta mang đến thông tin tốt. Thương gia giàu có chốn kinh thành… à không, là công tử Nhậm Vạn Ngân đồng ý quyên góp cho mọi người một khoản bạc. Nhậm công tử còn định mở một bữa tiệc quyên góp lớn, có đồ ăn thức uống miễn phí, còn tổ chức biểu diễn nghệ thuật miễn phí. Tổ chức vào ba ngày sau, đây là thư mời, đến khi đó ngài đưa anh em giang hồ đến là có thể nhận được bạc.”

Thông tin đến quá bất ngờ, thần y không tin nổi, “Thật sao? Vậy mấy chục thùng tương ớt “Cha nuôi” đó có phải trả lại cho hắn không? Các anh em đã chia nhau hết cả rồi.”

“Mấy chục thùng tương ớt “Cha nuôi”?” Hình Hoan nhanh chóng nắm bắt được những từ quan trọng.

“Ừm, cứ thế nhé. Thần y thí chủ, có duyên sẽ gặp lại. Xin cáo từ!” Thần y chưa kịp trả lời, Ngộ Sắc chợt cướp lời, đứng dậy nắm chặt tay Hình Hoan lôi nàng ra ngoài, đồng thời trừng mắt ra hiệu cho thần y.

Nhưng thần y không hiểu nổi ám hiệu ấy có ý gì, vẫn đi theo hai người ra đến tận cửa, rồi càng nghĩ càng không hiểu nên hỏi: “Chẳng phải cô nương và đại sư nhắn tin bảo chúng tôi đi cướp hàng của tên Nhậm Vạn Ngân đó sao? Bảo đó là phúc lợi. Hình Hoan cô nương sắp xếp vụ này thật kỳ tài, mấy tháng sắp tới anh em chúng tôi không phải lo về tương ớt nữa rồi.”

“…” Lúc này thì đã quá muộn, Ngộ Sắc đành bóp trán, chỉ tiếc mình đã đi sai một nước cờ, quên không liên thông trước.

“Tên hòa thượng đáng ghét kia! Lừa gạt ta thế ngươi vui lắm sao? Phen này ngươi chết chắc rồi! Ngươi không xong với ta được đâu!” Hai chân hơi giạng ra, hai tay nắm chặt, hai vai so lên, đôi lông mày nhăn lại, tư thế chuẩn bị xong, Hình Hoan gào lên.

Hình Hoan gào xong, thấy như chưa phát tiết cơn bực bội ra hết, nàng phì mạnh một hơi, màn vải che mặt khẽ bay lên, những vết tím trên mặt nàng thoắt ẩn thoắt hiện.

Thần y cứng lưỡi đứng bên cạnh, cuối cùng thì cũng ngộ ra tại sao nàng phải che mặt khi ra khỏi nhà, hóa ra không phải cố tạo hình cho giống giang hồ…, nhìn những vết thương dấu hiệu của sự ngược đãi trên khuôn mặt nàng cũng có thể thấy những ngày nàng sống cùng Ngộ Sắc cũng không dễ chịu chút nào!