Duyên Truyền Kiếp

Chương 1: Nữ hài nhi ra đời




Lâm Giang Huân là quốc công trong triều đình nhà Đông. Phủ quốc công có 13 thê thiếp. Chính thê là Đường Tú Tinh - con gái của Đường thái sư. Đường Tú Tinh sinh được một trai, hai gái song sinh. Con trai tên Lâm Giang Chư Tuân 7 tuổi, được gia tổ giữ học trong Quốc tử giám học. Con gái trưởng tên Lâm Giang Bảo Quyên, em gái song sinh là Lâm Giang Bảo Nguyệt, mới 2 tuổi.

Mười ba thê thiếp khác, con trai, con gái có đủ. Thiếp còn trẻ nhất năm nay 16 tuổi, tên là Cố Di Cát, đang mang thai. Cố Di Cát tuy gương mặt không xinh đẹp nhưng đức hạnh rất tốt.

Năm 10 tuổi, gia đình Cố Di Cát gặp tai biến, cả gia tộc chết trong biển lữa, chỉ còn lại mình nàng. Nàng một mình lên kinh thành tìm kiếm việc làm. Dọc đường gặp thổ phỉ, may mà có Lâm Giang Huân ra tay cứu giúp. Sau đó cùng về phủ quốc công, cho nàng làm nô tì bên cạnh Đường Tú Tinh.

Nàng bên cạnh Đường Tú Tinh ngày đêm hầu hạ trò chuyện với nhau chẳng mấy chốc trở nên thân thiết như tỷ muội. Năm Cố Di Cát lên 15, Đường Tú Tinh đã bảo Lâm Giang Huân nạp Cố Di Cát làm thiếp. Mọi chuyện sao này là vậy.

Lâm Giang Huân giờ đang ở biên ải đánh giặc. Triều đình nhà Đông mới cũng cố. Chỉ vì sơ suất suýt nữa thì Cương Đường đã vào được ải rồi. Nếu qua khỏi ải rồi thì người dân chẳng biết sẽ sống sao nữa.

Sao khi tiết độ sứ ở đó bị Cương Đường bày kế hãm hại, hắn định đưa quân vào đất La Nam thì hoàng thượng nhận được mật báo, lệnh Lâm Giang Huân đính thân đi trấn áp quân Cương Đường.

Chẳng bao lâu, Cố Di Cát đã đến ngày sinh đẻ, nhưng vẫn còn sớm tận một tháng, nghĩa là sinh non. Giờ Hợi đang nữa đêm, trong phòng Cố Di Cát đang gắng gượng để sinh con. Còn có cả tiếng bà mụ:

- Một chút nữa thôi, sắp ra rồi, thở đều lại, cố lên, 1... 2... 1... 2...

Bên ngoài, Đường Tú Tinh đi đi lại lại. Mọi người ai cũng biết chủ tử Đường Tú Tinh là người hiền lương, việc thân thiết với một nô tì cũng là chuyện bình thường. Đường Tú Tinh ghé mắt vào trong phòng, nghĩ lại trước kia.

Trước khi Cố Di Cát đến đây, tuy bên ngoài được nhiều người kính trọng, nhưng đâu ai biết được, họ kính trọng nàng vì nàng là con gái duy nhất của Đường thái sư hay vì đức hạnh của nàng. Có thể những nô tì là một lòng kính trọng, nhưng những thê thiếp của Lâm Giang Huân thì nào biết lòng dạ ra sao?

Lúc Cố Di Cát đến đây, nàng đã vui biết nhường nào. Khi đó Cố Di Cát chỉ là một nữ hài nhi dáng người nhỏ nhắn rất đáng yêu, vừa nhìn đã khiến cho người khác thấy thích. Hơn nữa lại còn rất biết cách ăn nói. Tuy trở nên thân thiết nhưng Cố Di Cát không hề tỏ ra ta đây nên cũng được nhiều người yêu quý.

Khi lớn lên, tuy không xinh đẹp sắc xảo nhưng tính cách rất được lòng người khác. Nhưng cuối cùng nàng vẫn chỉ là thiếp, muốn người khác không khinh thường mình cũng không được.

Cố Di Cát đau đớn đến nỗi hét lên, đến khi mệt không còn hơi sức. Đột nhiên nàng thấy cơ thể sức lực tràn đầy, cố gắn một lát , đứa bé cuối cùng cũng ra ngoài. Sau khi đứa bé ra đời, không có một tiếng khóc. Cố Di Cát hơi thở cũng đột nhiên gấp gáp, cảm giác như ai bóp chặt tim không thở được nữa. Nghĩ mình chắc chắn sẽ chết, nàng vẫn còn nhiều điều muốn làm lắm mà. Một tay bóp mạnh ngực trái của mình, tay còn lại cố gắn hết sức khiều tay áo của một nô tì bảo:

- Ngươi... ra ngoài... tìm... phu... nhân giúp... ta...

Nô tì đó vâng vội rồi ra ngoài tìm Đường Tú Tinh. Không lâu sau, Đường Tú Tinh vào tới, thấy Cố Di Cát thở nặng nề, biết sẽ có chuyện, đau lòng không nguôi. Đường Tú Tinh nắm chặc tay Cố Di Cát an ủi:

- Muội tuyệt đối không sao đâu. Ta chắc chắn muội sẽ không sao đâu...

Đường Tú Tinh vừa nói vừa khóc. Cố Di Cát trên giường khó khăn lắc đầu:

- Phu nhân, muội biết muội sẽ chết, chỉ mong... khụ khụ... - Cố Di Cát nôn ra một ngụm máu đen lòm, rõ là trúng độc, Đường Tú Tinh vẫn lắng nghe những gì Cố Di Cát nói, không muốn làm mất thời gian của nàng - ... chỉ mong... phu nhân chăm sóc... con... giúp muội... khụ khụ...

Vừa nói dứt câu, Cố Di Cát đã ngất đi. Đường Tú Tinh hét lên một tiếng “không” rồi ngất luôn. Đứa bé được đưa ra ngoài chăm sóc, nô tì lúc nảy Đường Tú Tinh vào bảo họ ở ngoài. Sau khi nghe thấy tiếng của Đường Tú Tinh, bọn nô tì cùng nhau chạy vào xem.

“Họ đưa Đường Tú Tinh về phòng nghỉ ngơi. Hơn một canh giờ sau khi bất tỉnh, Cố Di Cát đã tỉnh lại. Đường Tú Tinh biết Cố Di Cát tỉnh lại mừng rỡ chạy sang.

Nắm lấy đôi tay của Cố Di Cát, kì lạ, đôi tay lạnh như người chết. Không những vậy, sắc mặt Cố Di Cát trắng bệnh, hai mắt thâm đen, móng tay hơi tím. Đường Tú Tinh bất ngờ buông tay Cố Di Cát ra. Cố Di Cát hơi cười, nói:

- Tỷ tỷ, muội chết rồi. Chết thật rồi - câu nói của Cố Di Cát ngân dài ra làm Đường Tú Tinh rơi mồ hôi lã chã. Chết rồi, làm sao nói được chứ - Tỷ tỷ đừng sợ, muội không muốn làm hại ai, muội chỉ muốn đưa cái này cho tỷ, nhờ tỷ đeo giúp cho con gái của muội, đa tạ tỷ tỷ... Còn nữa, muội là chết oan, chết oan... oan...

Vừa nói, Cố Di Cát vừa đưa cho Đường Tú Tinh một sợ vòng cổ, ở giữa là túi màu đỏ có lẽ đựng lá bùa hay vật gì đó. Cố Di Cát đưa xong vật cần đưa, theo Hắc bạch vô thường rời dương gian.

Đường Tú Tinh bị kích động mạnh nên ngất ngay.”

Giật mình tỉnh dậy, Đường Tú Tinh vẫn ở trên giường, không có đi ra ngoài, càng không có chuyện Cố Di Cát tỉnh dậy. Vậy, chẳng lẽ là mơ? Nhìn lại trong tay mình là cái vòng cổ lúc nãy Cố Di Cát đưa cho. Đường Tú Tinh hỏi nô tì:

- Cố Di Cát, nàng ta...

Nô tì đó cũng khá thông minh, biết nàng đề cập đến vấn đề gì, lắc nhẹ đầu nói nhỏ:

- Thưa phu nhân, thứ thất Cố Di Cát sau khi sinh xong đứa bé và nói chuyện với phu nhân đã... qua đời...

Đường Tú Tinh nhắm mắt lại, phủ tay bảo:

- Ngươi ra ngoài đi.

Với những nô tì trong Lâm phủ mà nói, Cố Di Cát cùng lắm là thứ thất được sủng, tuy nhiên vẫn có xuất thân từ nô tì, như vậy cũng được cho là thấp hèn.

Nghĩa nô đi ra ngoài, đóng cửa lại cẩn thận cho phu nhân. Đường Tú Tinh không chậm trể, đến phòng của đứa bé mới sinh, tự mình đeo túi thêu cho đứa bé. Sau đó đặt tên là Lâm Giang Bảo Ngọc.

Lâm Giang trong Lâm Giang Huân, Bảo trong bảo vật, Ngọc trong ngọc bội. Mong sao này đứa bé sẽ là viên ngọc quý.

Mười ngày sau tang lễ của Cố Di Cát, Đường Tú Tinh nhận được tin dữ. “Quốc công Lâm Giang Huân lặp được đại chiến, đuổi được quân Cương Đường về nước” nếu như thế không chắc chắn là tin vui nhưng “tuy đuổi được quân Cương Đường về nước nhưng quốc công Lâm Giang Huân đã lâm chung ở chiến trường vào mười ngày trước. Hoàng thượng do cảm kích tấm lòng quốc công một lòng vì nước, lấy thân mình hi sinh bảo vệ đất nước nên sẽ đem quốc công về kinh thành chôn cất...”.

Đường Tú Tinh nghe tin xong sắc mặt trắng bệnh, mười ngày trước chẳng phải là ngày Cố Di Cát chết sao. Hết tỷ muội tốt của mình chết rồi tới phu quân, liệu còn tai họa gì nữa đây. Nô tì đỡ Đường Tú Tinh vào phòng nghĩ ngơi.

Hôm sau, Đường Tú Tinh sai người chuẩn bị tang lễ cho Lâm Giang Huân. Tuy nói hoàng thượng sẽ lo chôn cất, nhưng nàng vẫn muốn làm việc gì đó cho Lâm Giang Huân, kiếp này, nàng nợ Lâm Giang Huân quá nhiều rồi.

Nói về nữ hài nhi thì càng kì lạ hơn, từ khi sinh ra chưa từng khóc một tiếng, uống sữa no lại ngủ. Đường Tú Tinh hết mực yêu thương Lâm Giang Bảo Ngọc.

Khoảng một tuần trăng sau, Đường Tú Tinh cũng cố lại tinh thần. Bảo ai muốn ở lại thì ở, các thê thiếp của Lâm Giang Huân muốn về nhà phụ mẫu thì về, không về ở lại đây nàng sẽ tìm cách lo cho, cuộc sống chắc chắn vẫn như trước.

Một số thê thiếp còn quá trẻ nên đã về nhà mẹ sống, chủ yếu không muốn lãng phí thanh xuân để thủ tiết suốt đời. Số còn lại đa số là những nô tì được Lâm Giang Huân lấy làm thiếp.

Đường Tú Tinh một thân nuôi trên dưới trăm người, nàng mở một tiệm đồ cổ, đem một số đồ của Lâm gia ra bán. Đường thái sư không đành lòng nhìn con gái mình khổ nên bảo Đường Tú Tinh về phủ thái sư sống. Đường Tú Tinh lại không nở bỏ mặc trăm mạng người, hơn nữa Đường thái sư vốn dĩ không thích Cố Di Cát vì lí do gì đó, đương nhiên con gái của Cố Di Cát ông nào ưa. Đường Tú Tinh từ chối lời phụ thân, tự mình làm việc.

Nàng rất biết kinh doanh. Từ nhỏ nàng cũng được học ít chữ nghĩa, tuy không nhiều nhưng vẫn đủ khả năng quản lí tiệm đồ cổ.

Một lần, sau khi đầy tháng Lâm Giang Bảo Ngọc không lâu, Đường Tú Tinh ra ngoài tìm nơi cất nhà buôn bán. Lúc đi ngang qua đường có gặp một ông thầy bói. Vừa nhìn thấy Đường Tú Tinh, lão đạo sĩ đã nói:

- Phu nhân, xin dừng bước~

Đường Tú Tinh dừng chân hỏi lại:

- Xin hỏi, lão đạo gọi ta?

- Đúng vậy, tôi thấy ấn đường phu nhân chuyển sắc, tuy không phải họa, nhưng lại là họa.

Đường Tú Tinh cảm thấy có chút không hiểu, gì mà không phải họa lại là họa? Đạo sĩ nói tiếp:

- Nghĩa là, tuy với phu nhân không phải là họa, nhưng với những người trong gia đình phu nhân chính là họa, sẽ ảnh hưởng đến phu nhân...

Giờ thì Đường Tú Tinh đã hiểu:

- Vậy xin hỏi lão đạo phải làm cách nào để đề phòng tai họa a?

Lão đạo sĩ lắc đầu bảo:

- Phải giết người nhỏ nhất Lâm gia?

Kì lạ, tại sao biết Đường Tú Tinh là người của Lâm gia? Nàng cũng không nghi ngờ gì, chỉ gật đầu rồi đưa tiền cho đạo sĩ.