Ê! Thằng Con Nhà Người Ta!!

Quyển 1 - Chương 35: Không thể nào ghét suốt đời vì còn yêu rất nhiều




Chưa gì đập vào mắt đã là cái mặt cười nham nhở của thằng Dương Dư.

"Chuẩn bị tâm lí chưa, mai tiến hành phẫu thuật nha."

"Tổng là hết bao nhiêu?"

"Boss Thư trả hết cho rồi."

VCL.

Thôi kệ đi, không cần phải áy náy hay biết ơn gì sất, bệnh này cũng một phần do hắn gây ra mà thôi.

Nhìn xung quanh phòng bệnh, rõ ràng đây là phòng Vip, may mà không chết vì sĩ diện. Suýt thì tôi tính nói "Để tôi tự trả tiền" rồi đấy. Chứ có trả, chắc là bán nhà đi mất.

Thôi không lo nhiều, dưỡng bệnh cho tốt đã.

"Cái thằng ăn hại kia."

.....

Tôi ngửi thấy mùi sát khí cực nặng đang vây kín phòng bệnh.

"Mày không coi mẹ mày ra gì."

Sợ hãi ngó sang cầu cứu thì đã thấy thằng Dư biến mất, sợ hãi nhìn ra cửa đã thấy bóng dáng của ác ma má mì. Thôi xong, quả này không chết vì bệnh cũng chết vì mẹ bóp chết thôi!

Nhanh Trí đặt chéo hai cánh tay tạo hình chữ X làm lá chắn, tôi sợ hãi gào thét.

"Pi xà, tội thần đáng chết!"

:'( Xem mẹ tôi ỉ thế hiếp đáp dân lành kìa, a a, đứt tai tôi mất!!

"Khá khen cho tên nghịch tử nhà người, lệnh giờ ngọ ngày mai tiến hành phẫu thuật, phải thành công, nếu không, đem trảm thị chúng."

"Tuân chỉ, a, a, đau con.. a ui..."

Áp tay lên vành tai đã đỏ bừng, tôi sụt sịt muốn khóc. Mắt tôi ngấn lệ long lanh, môi tôi xịu xuống đáng thương, hai hàng mi rủ xuống thật thương tâm.

Nhưng mẹ tôi sớm đã miễn kháng với skill chí mạng này, bà vươn tay ra tưởng véo tai ai ngờ chỉ đặt nhẹ nhàng lên bụng tôi.

Bà nói khẽ:

"Đừng tự hủy hoại mình, mày đau, mẹ cũng đau."

Thấy mẹ tôi hai vành mắt đã phiếm đỏ, tôi theo thế cũng đỏ lựng cả mặt. Vội đưa tay dụi dụi mắt, tôi xúc động ghé vào bờ vai mảnh của mẹ.

Mẹ tôi vẫn luôn tuyệt vời đến vậy.

"Con xin lỗi."

Hít một hơi dài, tôi ôm chặt lấy mẹ.

Tất nhiên là phẫu thuật thành công, vết thủng ổ lét tá tràng đã được khâu lại hoàn hảo. Trải qua một tuần dưới sự chăm sóc đặc biệt, tôi đã khá hơn nhiều.

Thật sự rất áy náy khi đến tuổi này rồi tôi vẫn làm phiền mẹ. Tim tôi thắt lại, tôi bất lực nhìn mẹ loay hoay lúi húi chăm sóc, tôi tự trách mình bất tài. Đáng lẽ tôi không nên lụy tình để rồi làm khổ cả mẹ.

"Mẹ... mẹ."

"Đói?"

"Con... xin... lỗi."

Dù đã 24 nhưng trước mẹ tôi vẫn cứ là đứa nhóc 14 đang tuổi dậy thì, dễ giao động. Tôi thở không thành hơi, cứ vùi mặt vào hai lòng bàn tay mà thút thít. Cứ nghĩ mẹ ngày một già đi, ngày càng khổ vì mình là tôi lại đau xót cháy tim gan.

"Khóc cái gì? Cái thằng mất dậy như mày mà cũng dám khóc lóc vớ vẩn?"

"Mẹ.. mẹ nhặt con từ bãi rác là sự thật... Làm gì có ai phũ con cái như mẹ...""Đây cũng không có loại con cái mất nết như mày."

"Oa oa oa tui khổ tâm dễ s---"

"Hahaha... hự..."

... Tôi thật muốn cắm đầu xuống đất chết luôn cho rồi!! Rõ ràng mấy người kia đều đến đủ cả mà không vào! Cố tình đứng ngoài thu hết vẻ làm nũng của tôi!!

Còn dám cười!!

Ôi ô hình tượng Tâm băng lãnh ngầu lòi bấy lâu nay mất công gầy dựng đã đổ tan nát.

Đếm xem ai đến, đầu là bố tôi, tiếp là thầy Vũ, tiếp là chú Lãnh, tiếp nữa là Vương Ngân, tiếp tiếp nữa là Thu Vân.

Và còn 2 người phụ nữ kia là...

"Con dâu."

Không đùa đâu, hai người này đều đồng thanh nói hai từ trên làm tôi ngơ ngác.

Eh, tôi đơn giản chỉ là Gia Phong Tâm, 24 tuổi nghề gõ đầu trẻ. Kiếp trước làm gì mà có phước dữ dội vậy? Có cần thăm bệnh mà kéo nguyên một dàn không?

"Thu Liên, Lan Lan?" - Mẹ tôi bất ngờ nói.

Mẹ tôi quen họ!?

"Phong Ly?" - Hai người phụ nữ kia cũng bất ngờ.

Họ quen mẹ tôi!?

Chưa kịp ý thức xong tình hình thì đã thấy ba bậc phụ huynh ôm nhau thắm thiết trước bao ánh mắt lạ lẫm. A a họ tỏa ra hiệu ứng sáng lấp lánh a a chói lóa mù mắt chó rồi!!

Giây phút đồng râm gặp nhau sau bao tháng ngày thất lạc là giây phút thiêng liêng hơn bao giờ hết. Giây phút ấy vĩ đại hệt như siêu nhân sịp đỏ giật lại được chiếc sịp thân mến từ tay yêu quái, hệt như Mã Văn Tài tìm ra Lương Sơ---

Lạc trọng tâm, cái chính là...

"Eo ơi ngày xưa tôi ship cặp này trước, mấy cô bắt chước tôi?"

"Tào lao, bà này nhìn ra gian tình trước cô!"

"Thuyền Ngộ Không x Huyền Trang vô địch!"

"Bla blo... bla blo.."

Stop stop, đúng là không gì đáng sợ hơn bằng cuộc hội ngộ của hủ nữ.

Té ra mẹ tôi cùng 2 người này từng là bạn cấp 3, chung luôn sự nghiệp hủ không lối về.

Đúng là cái quái gì cũng có thể xảy ra - Mai Ngô.

"Chờ đã, mới đầu mấy cô gọi Tâm nhà tôi là con dâu, ý gì?"

À à mẹ yêu, đúng trọng tâm rồi đó! Một like!

"Thì Vương Thư nhà này là chồng..." - "Thì Thu Vân nhà này là chồng..."

Cùng đồng thanh lần nữa, cô Lan Lan cùng cô Thu Liên(mẹ Thu Vân) căng mắt trừng nhau không ngơi một giây.

Không xong rồi, tôi ngửi thấy mùi thuốc súng!! Aaa!! Đồng bào có nghe thấy tôi nói gì không!!

Mau tìm nơi trú ẩn!! Mau thoát thân!

Go go go!!

"Phong Ly! Cô phải gả Tâm về nhà tôi!" - Mẹ Vương Thư said.

"Gả về nhà tôi! Cô khi xưa thua cược với tôi hứa có con trai là phải gả cho mà!" - Mẹ Thu Vân said.

"Mắc mớ gì tôi phải gả nó, mấy cô gả con mình sang đây đê!!!" - My mother said.

Bạn nhỏ Thu Vân mang trách nhiệm người đàn ông vội chen lời hòa giải."Mọi người bình t--"

Thế nhưng bị phản dame dính chưởng, HP về -0.

Đúng là phụ nữ sinh ra để làm nữ hoàng, thần dân nhỏ bé như tuôi không thương tiếc cũng bị tước bỏ quyền tự do ngôn luận.

Ấm ấm ức ức nuốt gạt đi mắt, tôi nhét bông tai, ôm gấu bông ngủ cho lành.

Cầu cho thế giới yên bình vượt qua tận thế, Amen.

"Tâm."

Tiếng gọi khe khẽ tựa gió xuân vờn lá cây làm sao đủ sức gọi tôi dậy được, nhưng, pha thêm ấy là chút thanh âm lạnh lẽo sắc bén... của hắn.

Tôi biết là hắn gọi, nên tôi mới giả vờ ngủ tiếp.

"Là tôi tính sai tất cả."

Sai cái gì? Sai khi quen tôi? Sai khi đưa lời yêu cho tôi?

Hay sai khi... chia tay tôi?

"Có lẽ sẽ tốt hơn nếu tôi cậu chưa từng biết nhau."

Cảm nhận được giọt nước mắt nóng hổi chảy dài trên má rồi thấm xuống gối bông. Nước mắt không ngừng tuôn, tim tôi không ngừng vang lên tiếng lòng đau nhói.

Đúng như thế, tốt nhất là chưa bao giờ biết nhau, không biết hắn tôi sẽ chẳng yêu hắn. Không yêu hắn tôi sẽ chẳng chia tay. Không chia tay tôi sẽ chẳng dằn vặt khổ sở thế này.

Không biết nhau, không có nhau, thì sẽ hơn điều gì?

Quá khứ đã từng rất ngọt ngào ấy thiếu đi hắn thì tôi còn lại điều gì?

Hắn muốn tẩy trắng tất cả, tẩy đi sự xuất hiện của tôi trong đời hắn để làm gì?

"Nếu thời gian quay trở lại...."

Nếu thời gian quay trở lại... thì sao?

Hắn dừng lại không nói tiếp để lại một khoảng lặng vô danh giữa đêm khuya tĩnh lặng.

Tất cả im lặng như thể đang ẩn đi chờ điều gì đó, chỉ riêng tiếc nấc nghẹn đắng của tôi không thể giấu.

"Nếu thời gian quay trở lại, tôi vẫn sẽ quen cậu."

Vì bụng chưa thực sự lành hẳn lên tôi không dám cử động nhiều, cứ mặc cái ôm của hắn phủ trọn lấy mình. Người tôi bất giác run lên.

"Tôi vẫn sẽ yêu cậu... nên, đừng khóc, tôi đau."

"Ha... đau chết mày, đau chết đi... Chết đi khốn nạn..."

Khóc rất nhiều, khóc như chưa từng khóc. Thế nhưng tôi không mệt, dựa vào lòng hắn khóc thật thoải mái.

Tôi mắng hắn, chửi hắn, hắn lẳng lặng nghe.

Thật hoài niệm.

À khi ấy, có một thằng bé mít ướt vì tí chuyện trong lớp cũng khóc bô bô, không biết xấu hổ rúc vào lòng kẻ thù không đội chung vung, ngồi chung nồi với cậu.

Kẻ thù ấy biết cậu ngốc nhưng vẫn cứ bên cậu mãi thôi, cứ an ủi cậu mãi. Kẻ thù ấy mồm miệng cứ độc địa phũ phàng thế nhưng là người duy nhất kiên nhẫn nghe cậu giãi bày tâm sự tào lao. Kẻ thù ấy bắt nạt cậu nhiều lắm, bắt cậu hầu hạ như ô sin, bắt cậu đèo.

Kẻ thù ấy...

"Ngày mai tôi sẽ nói hết tất cả, ngủ đi, Ngố ạ."

...luôn trêu cậu ngố.

"Tao... không ngố..."

"Ai nói tiếp là kẻ ngố."

"Đã nói là không ngố mà."

"Ngủ ngoan."

... luôn dùng chất giọng lạnh băng mà khe khẽ dịu dàng an ủi cậu.

Kẻ thù ấy suốt kiếp vẫn cứ đáng ghét, nhưng cậu không cách nào ghét kẻ thù ấy suốt đời được.

Không thể nào ghét suốt đời vì còn yêu rất nhiều.

__________

Thu Vân tựa ngoài cửa phòng bệnh.

Thu Vân thận trọng đặt cạp lồng xuống không một tiếng động, lặng lẽ nhìn vào trong kia - Nơi giường bệnh của Phong Tâm có hắn và cậu đang ghé sát nhau ngủ say.

"Không dễ dàng như thế... Không thể..."

Thu Vân đi giữa dòng người ngược xuôi, Thu Vân dáng người cao lớn chững chạc là vậy nhưng hiện tại, nom nhìn cô đơn hệt đứa bé bị bỏ rơi vậy.

Hay đúng hơn là chú cún bị mất chủ, bơ vơ lạc lõng.

"Cô đơn... lại cô đơn. Không thể..."

Thu Vân lẩm bẩm mãi.

"Không thể để như thế."

Thu Vân bừng tỉnh, như đứa trẻ bắt được vàng, vội chạy một mạch trở về nhà.