Einstein Phì Và Trang Phú Quý

Chương 20-2




Hai tháng sau.

Ta núp trong góc cầu thang, nghe Gia Vượng nói chuyện với hàng xóm, giọng Gia Vượng tràn đầy mệt mỏi.

“Hi vọng anh có thể để ý một chút giúp chúng tôi, nếu thấy lông vàng nhà tôi về thì giữ nó lại rồi gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ nhờ bạn tới đón nó. Cám ơn anh, thật sự rất cám ơn anh rất nhiều!”

“Không thành vấn đề! Tôi nhất định sẽ để ý giùm. Khi nào về nước nhớ kêu tôi đi uống vài chén, giữa chúng ta còn cần nói cám ơn sao?!”

“Được! Có điều, phải ít nhất vài năm sau tôi mới tính chuyện về.” Gia vượng thở dài nói.

Sau đó là tiếng đóng cửa của nhà hàng xóm. Ta nép vào tường, hé đầu ra chút xíu, hướng về phía thang máy nói tạm biệt.

Sau khi ta bỏ đi không bao lâu thì Trừng Trừng xảy ra chuyện. Trong nhà không một ai biết Trừng Trừng đã bắt đầu yêu từ lớp mười một. Sau khi thi tốt nghiệp, cậu bạn trai kia muốn chia tay, không nói sớm là vì sợ ảnh hưởng tới việc thi cử của Trừng Trừng. Trừng Trừng luôn mong chờ thi xong sẽ đi du lịch với bạn trai, thậm chí từng tưởng tượng vô số lần việc dắt tay bạn trai về giới thiệu cho cha mẹ, nay nghe tin sét đánh, nhất thời suy nghĩ nông nổi, cắt cổ tay tự sát. May mắn cứu chữa kịp thời. din;opễn.đàn/lê,quưý,đ",,ôn Ta biết chuyện này là nhờ núp sau gốc cây ngủ, nghe thấy mấy người giúp việc trong chung cư tụ lại nói chuyện lúc đi chợ.

Sau khi tỉnh lại, Trừng Trừng khóc to nói với Chương Nguyệt muốn rời khỏi chỗ này, cộng thêm Gia Vượng đang có cơ hội chuyển công tác đến Melbourne, hai người thấy con gái càng ngày càng tiều tụy, làm cha mẹ sao có thể không đồng ý.

Mấy người kia nói tỉ mỉ như đã tận mắt chứng kiến tất cả, nhưng tất nhiên rất nhiều chuyện qua miệng họ thêm mắm dặm muối cũng không còn chính xác trăm phần trăm, có điều không có lửa làm sao có khói nên hẳn là có chuyện như vậy thật.

Một tuần trước Chương Nguyệt, Trừng Trừng và Kỳ Kỳ đã đi Melbourne, Gia Vượng ở lại xử lý nốt một số việc, và không quên nhờ hàng xóm chú ý ta.

Ta sẽ không rời khỏi đất nước này, càng sẽ không rời khỏi Phượng Châu. Ta không muốn cách An An quá xa. Cho nên chỉ có thể đứng ở nơi Gia Vương không nhìn thấy thầm nói tạm biệt. 

Vốn ta muốn tìm ba tên côn đồ kia trả thù, xong sẽ về lại, nhưng giờ lần tạm biệt này có thể sẽ là vĩnh biệt. Cảm giác như mới một giây trước mọi người còn tụ tập cắm trại, câu cá, ăn thịt nướng thơm phức, một giây sau đã có người cầm chày đập nát những ký ức tốt đẹp và sống động kia. Sau đó là một thước phim trắng đen, mọi người xách hành lý, đường ai nấy đi, tăng thêm hiệu ứng Montage, hình ảnh bị cắt thành bốn phần, ta, An An, Gia Vượng, mẹ con Chương Nguyệt, tất cả đều chỉ có bóng lưng.

An An nằm trên giường bệnh, mất đi hô hấp.

Bóng lưng ta rời khỏi phòng bệnh. 

Bóng lưng mẹ con Chương Nguyệt lên xe.

Bóng lưng Gia Vượng kéo va ly ra khỏi cổng chung cư.

Quá khứ từng tốt đẹp bao nhiêu hiện tại càng đau khổ bấy nhiêu, thậm chí còn bị phóng đại vô số lần.

Ta từ từ đi xuống cầu thang, ra khỏi chung cư, tới chỗ gốc cổ thụ trong công viên. Kỳ Kỳ hay dẫn ta và An An tới đây. dn;iễn.đàn/lê,qơmuý,đơ,ôn Kỳ Kỳ đuổi theo bọn ta chạy quanh công viên mấy vòng, sau đó ngồi xuống băng ghế dưới gốc cây nghỉ ngơi, An An nằm bên phải Kỳ Kỳ, còn ta chạy tới chạy lui giữa hai người.

Hiện giờ băng ghế trống rỗng.

An An, tôi đã trả thù cho cậu rồi, nhưng tôi không thể cắn nát động mạch cổ của bọn chúng, nên chỉ có thể cho bọn chúng sống một cách khổ sở, vậy cũng được rồi đúng không?

Ta nằm dưới gốc cây thở hổn hển, nhắm hai mắt lại. Trời bắt đầu mưa, chỉ chốc lát mặt đất đã ướt đẫm, nước mưa xuyên qua kẽ lá nện xuống thân ta, lành lạnh.

Mùa thu tới.

Mang bộ dáng chật vật thế này đi gặp An An, không biết có bị mắng không? 

Đột nhiên ta nghe thấy tiếng giầy da dẫm trên mặt đất đầy nước.

“Ừ…. Tìm được rồi, là ở chỗ cậu nói, nhưng thoạt nhìn có vẻ không được khỏe cho lắm!”

Người kia đang nói ta sao?

Người đàn ông kia đã bị mưa xối ướt đẫm, đi tới trước mặt ta ngồi xổm xuống, sau đó sờ sờ ta, nói với người trong điện thoại, “Giờ tôi sẽ đưa nó đi bệnh viện, cậu cứ yên tâm nghỉ ngơi đi…. Cậu nuôi chó hồi nào vậy, sao tôi không biết….” Nói xong, người đó cúp máy, nhét điện thoại vào túi quần, cởi áo khoác, đắp lên người ta.

Ta rất muốn nói với người này: ê, anh tìm lộn chó rồi!