Em Bị Bệnh Phải Trị

Chương 61




Nam An An có chút miệng đắng lưỡi khô khó hiểu, cô nâng tay sờ chóp mũi, ngón tay chạm vào nơi có nhiệt độ hơi cao.

Mặt sau di động bằng kim loại mang theo hơi lạnh đè lên một bên ngực không có gì che chắn vì áo đã bị cởi không biết từ lúc nào, Khương Minh không chút để ý đâm một cái…. Mặt sau kim loại áp lên da đỏ au của Nam An An, trong mùa đông cô cảm thấy hơi lạnh, vẫn còn chịu được, quan trọng là đè lên chỗ nào của cô….

Ánh mắt Nam An An nhảy loạn, khuôn mặt cũng đã đỏ ửng.

Khương Minh cúi người hôn lên chóp mũi cô, Nam An An hồi hộp ánh mắt hoàn toàn dõi theo động tác của Khương Minh, không cẩn thận thì lé mắt mất.

Khương Minh cười khẽ một tiếng, giọng điệu trầm thấp mà vui thích, nội dung có điều ngụ ý: “Em tự nói mà.”

“Đúng, là em tự nói.” Nam An An thẳng thắn thành khẩn gật đầu, có chút ngượng ngùng, “Nhưng mà…. Nhưng mà…. Chúng ta về nhà làm có được không?” Thấy Khương Minh chau mày, Nam An An vội vàng bổ sung: “Không phải là em không được….”

Khương Minh dựa sát vào cổ cô, đầu lưỡi liếm liếm gáy cô, giọng đè xuống rất thấp, mập mờ mà gợi cảm: “Ừm… Vậy là anh không được?”

“Không phải không phải, em sợ giường ở đây không duỗi người ra được,” cô nhìn nhìn vẻ mặt Khương Minh dè dặt cẩn thận sửa lại: “Anh duỗi người được không?”

“…..” Khương Minh nhìn thoáng qua giường rộng 1m8 trong phòng bệnh cao cấp, có lẽ Nam An An thật đúng là đã chuẩn bị tốt để lăn lộn trên giường rồi.

Khương Minh trực tiếp đứng dậy đi xuống giường, trong lòng Nam An An hơi hoảng sợ túm chặt góc áo Khương Minh: “Anh đi đâu, nếu không thì…. Anh tới đi.”

Chứng kiến Nam An An như vậy, đột nhiên Khương Minh cười ra tiếng, “Làm thủ tục xuất viện.”

Anh nói xong dừng lại một lát rồi dựa sát vào tai Nam An An thở một hơi, ngón tay còn vuốt ve vành tai cô hạ giọng nói: “Về nhà xử lý em….”

A a a….

Nam An An ôm mặt đứng ngồi không yên trên giường, có phải cô quá chủ động rồi không hả? Nhưng Khương Minh như vậy khuôn mặt thật sự rất đẹp trai.

Thừa dịp Khương Minh đi làm thủ tục xuất viện, Nam An An đang muốn đi thay đồ bệnh nhân thì tầm mắt nhìn thấy mấy chiếc túi shopping đặt trên tủ đầu giường, cô thò người qua cầm túi mua hàng nhìn vào trong phát hiện toàn quần áo, từ trong ra ngoài, hình như lúc nãy Khương Minh đi vào tiện tay đặt trên tủ đầu giường.

Nam An An thay quần áo xong, ánh mặt trời mùa đông thật ấm áp, trong lòng cô cũng ấm áp.

Cô thật sự không thèm để ý tới chuyện vẫn còn mặc quần áo ngày hôm qua trên người, cô không nói nhưng Khương Minh lại lặng lẽ chuẩn bị cho cô.

Khương Minh vẫn luôn không phải là người treo chữ yêu trên đầu môi, cũng không thích nói với cô những lời dịu dàng buồn nôn, nhưng lại luôn xuất hiện bên cạnh cô khi cô cần, truyện bên diiendanlequydon.com, bất kể là cố ý hay vô tình. Từ trước đến nay Nam An An không phải là người tin vào số mệnh, nhưng chưa bao giờ như bây giờ lại cảm thấy vận mệnh huyền diệu như thế.

Anh ở đây, mấy năm trước, vài năm sau, giống như sớm một giây hay muộn một giây thì cũng không gặp được người ấy.

Thật ra Nam An An cũng không phải thu dọn đồ đạc gì cả, cô thay quần áo xong sau đó điện thoại cho Nam Vi Vi nói mình muốn xuất viện về thành phố C, rồi trực tiếp rời khỏi phòng bệnh theo Khương Minh cùng nhau về nhà.

Lúc đi ngang hành lang vừa vặn đi qua mấy cô y tá, y tá nhỏ giọng thảo luận bệnh nhân phòng bệnh cạnh của cô ta ---“Ôi, bộ dáng tiểu soái thật đáng tán thưởng, đáng tiếc quá….” Y tá trẻ tuổi lắc đầu tiếc nuối: “Ôi trời, cũng may là tay trái….”

“Chỉ có thể nói xui xẻo…” Một cô y tá khác phất phất tay, “Cũng may ngày hôm đó tuyết rơi đọng rất dày lại mềm, lúc đó đè xuống lún được một chút, chứ không thì sau này chỉ để trang trí rồi. Loại chuyện tai nạn xe cộ này, haizzzz.”

Y tá trẻ tuổi lúc nãy hạ giọng: “Không phải là tai nạn xe đâu, là cố ý đó, tôi nghe nói chính là con nhà giàu đời thứ hai ở thành phố C lái xe đè qua, bọn trời đánh này!”

Một vị y tá khác nói tiếp: “Hình như chính là vì người mỹ nữ con nhà giàu nằm ở phòng sát bên cạnh cậu ta, dường như cậu ta có ý đồ gây rối với mỹ nữ con nhà giàu đó, nên em họ người con gái đó mới khiến một bàn tay của cậu ta bị tàn phế ….”

“Cắt, đây cũng quá độc ác đấy, mỹ nữ con nhà giàu có thì quý báu hơn người bình thường sao.”

Đám y tá càng đi càng xa, giọng nói cũng từ từ nhỏ lại.

Nam An An đứng tại chỗ trong lòng có chút đè nén.

Nam An An cúi thấp đầu tựa vào tường hành lang, cô cũng không nói rõ được cảm xúc lộn xộn này là gì. Đứng một lát Nam An An cứ tiếp tục đi về phía trước, vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Giản Diệu đứng cuối hành lang.

Thời gian mấy ngày cả người Giản Diệu đã gầy gò đi nhiều, ngón tay Nam An An vô thức nắm góc áo khoác, xoay người đi qua hành lang bên kia.

Trên tay Giản Diệu còn quấn băng vải đứng tại chỗ, dõi theo Nam An An càng chạy càng xa, cô không quay đầu lại.

Giống như hoàn toàn biến mất trong sinh mệnh của cậu ta.

Giản Diệu cúi đầu, muốn chạy đuổi theo cô nhưng cuối cùng không bước nổi một bước.

Lúc mới gặp, cô từng nói “Không có ba tôi, tôi là một quả trứng” ung dung mà lạnh nhạt, khi cúi đầu viết số điện thoại di động của cậu ta vào lòng bàn tay ánh mặt trời giữa trưa dát lên mặt cô một tầng ánh sáng màu vàng nhạt ấm áp, sau đó nữa lúc xảy ra chuyện bài viết cậu ta đưa Nam An An uống say về nhà, rất muốn lên nhà cô nói chuyện, cô cười tủm tỉm nói “Hấp đầu heo.”

Rõ ràng khi đó, ngay cả lời đồn đại chuyện vô căn cứ cũng không muốn cô nghe thấy sợ Nam An An bị tổn thương, cuối cùng người làm cô đau lòng chính là cậu ta, chính cậu ta cũng đã phải trả giá đắt.

Cậu ta không biết rốt cuộc vì sao lại đến bước này, có lẽ người nhà họ Giản vĩnh viễn không thể làm được chuyện là yên lặng chúc phúc cho người yêu.

Đêm đó cậu ta uống rượu, có lẽ hơi cồn đã kích thích dục vọng sâu kín nhất trong lòng cậu ta, thời gian dài như vậy, cậu ta trông vào phần tình yêu vô vọng và không được đáp lại, chỉ nghĩ muốn làm cái gì đó để chấm dứt tất cả, hoàn toàn có được cô, hoặc là mãi mãi mất đi… Giống như một tay cờ bạc điên cuồng, chỉ muốn đánh cuộc một lần.

……….

Lúc Nam An An vừa đi ra khỏi bệnh viện, ánh mặt trời mùa đông rất êm dịu. Tuyết đang tan nên vẫn còn hơi lạnh, nhưng đắm chìm dưới ánh mặt trời như vậy lại khiến trong lòng người ta cảm thấy khoan khoái, giống như trái tim ngột ngạt lúc này được ánh mặt trời chiếu rọi. Nam An An ôm tay đứng trước cửa bệnh viện chờ Khương Minh đi ra.

Cô đợi không bao lâu thì Khương Minh từ cổng chính bệnh viện ra tới, Nam An An lại gần ôm anh đi theo Khương Minh xuống gara dưới tầng hầm. Lúc lên xe đột nhiên nghĩ tới nguyên nhân Khương Minh đến thành phố A và dự tính ban đầu của cô khi tới đây, nên vội vàng hỏi: “Khương Minh, ông nội anh có khỏe không, có muốn em đi cùng với anh tới thăm ông không?”

Khương Minh thò người qua cài dây an toàn giúp cô xong rồi lắc lắc đầu: “Ngày khác đi.”

Anh không nhiều lời, lần này ông cụ huy động nhân lực, một mặt là vì anh đã nhiều năm không về nhà họ Khương mừng năm mới, mặt khác có lẽ chính là ông cụ còn chưa chết tâm về chuyện anh và Du Hạ ở cùng một chỗ. Ông cụ mặt mày hồng hào nằm trên giường bệnh vẫn luôn kéo tay anh nói mấy bánh bao nhỏ thật đáng yêu, nhà lão Vương hàng xóm có chắt rồi.

Khương Minh thấy ông nội anh vui vẻ nói chuyện, lại trả lời một câu khiến ông cụ buồn rầu: “Không sao, ông ấy cũng nhiều chắt trai hơn ông.”

Ông cụ dựng râu trừng mắt dứt khoát chỉ rõ Du Hạ đứng bên cạnh quan tâm anh tốt đẹp cỡ nào.

Ngược lại Du Hạ cũng từ chối nhiều lần, nhưng rõ ràng ông nội anh lại cho rằng đây chẳng qua là sự rụt rè của con gái.

Vốn tối hôm đó anh còn tưởng ông cụ thật sự bị bệnh, mới nói ngày hôm sau muốn đón Nam An An qua đây thăm ông nội anh.

Bây giờ dưới tình huống như vậy, trước tiên anh không muốn thẳng thắn đối phó với ông nội anh để khiến Nam An An đi qua đây trong lòng bị ấm ức, về phương diện khác, chuyện ông cụ giả giờ đau ốm…Anh quả thật rất tức giận.

Nhất là trên đường tới đây Nam An An còn xảy ra chuyện như thế.

Nghe Khương Minh nói thế Nam An An gật đầu không nói tiếp chuyện này nữa, đại khái cô cũng có thể đoán được nguyên nhân vì sao.

Khương Minh vừa lái xe ra khỏi tầng hầm, di động đặt ghế phía sau liền vang lên, anh lái xe nên ra hiệu Nam An An nghe máy.

Nam An An níu vào ghế chỗ kế bên tay lái thò tay cầm điện thoại lên, vừa đúng lúc Khương Minh có thể nhìn thấy cái mông vểnh lên của cô từ trong kính chiếu hậu nên khó tránh khỏi có chút khoái chí. Anh dời lực chú ý lên đường đi, tự an ủi bản thân vừa về đến nhà là có thể muốn làm gì thì làm rồi.

“A lô, xin chào.” Nam An An ổn định trở lại chỗ ngồi, lễ phép nghe máy.

Bên kia truyền tới giọng nói già nua nhưng ngữ điệu rất mạnh mẽ: “Bảo tên nhóc

Khương Minh nghe máy!”

Nam An An đặt di động lên tai Khương Minh, Khương Minh liền nói câu “Ông nội, con đang lái xe,” rồi thừa dịp đèn đỏ thò tay ấn cái nút màu đỏ.

Hình như ông nội Khương Minh không thích cô, Nam An An đặt điện thoại về chỗ cũ.

Dù là như thế, dọc đường về thành phố C tâm tình Nam An An cũng có chút vui sướng, Khương Minh lái xe không mở nhạc, toàn bộ quá trình Nam An An hát thay thế. Khương Minh cảm thấy rất tốt, mặc dù Nam An An sợ Khương Minh biết ngũ âm của mình không được tốt cho nên vẫn luôn hát một bài.

Một lát sau hiếm thấy Nam An An dừng hát Khương Minh nhìn cô một cái: “Sao không hát nữa hả?”

Nam An An ừng ực uống mấy ngụm nước, xấu hổ khoát tay, cô mới nhớ tới về đến nhà cô và Khương Minh sẽ cẩn thận làm chuyện yêu đương, dọc đường đi về mà cứ hát thế này thì có vẻ cô quá gấp gáp không chờ đợi được không biết dè dặt. Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng Nam An An không nói ra, tùy tiện tìm đề tài khác chuyển qua: “Khương Minh, em làm một bàn đồ ăn chắc chắn đã mốc meo lên rồi!”

“Chắc người giúp việc theo giờ hẳn là đã dọn dẹp.” Khương Minh lên tiếng nói.

Khoảng cách giữa thành phố A và thành phố C không tính là xa, hơn nửa canh giờ xe đã chạy vào ngoại ô thành phố C, càng gần nhà Khương Minh thì trong lòng Nam An An càng khẩn trương, cô cúi đầu xem lướt nhanh qua các tình tiết có thịt của H văn trên trang Mỹ Lệ trong ipad… Dường như không có gì để cô có thể học hỏi, về cơ bản đều là nam chính làm, nữ chính chỉ cần nằm ngửa và thở gấp là có thể biến thành tiểu yêu tinh giày vò người ta rồi.

Nam An An hơi yên tâm, rồi lại bắt đầu lo nghĩ không biết Khương Minh có cần học tập một chút hay không, thôi quên đi, ngộ nhỡ Khương Minh cho rằng cô đang nghi ngờ anh không được thì sao?

Nhưng mà cô đúng là đang nghi ngờ thật.

Rốt cuộc Nam An An vẫn không nhịn được, nhỏ giọng nói đề nghị của cô cho Khương Minh nghe.

Khương Minh hai tay cầm lái, nghe vậy thờ ơ nói: “Ừm…. Anh chạy xe không thả tay được, em đọc thử đi.”

Bị trêu ghẹo Nam An An nhìn màn hình “A, ông xã, a đè lên, a…” Im lặng, mẹ kiếp!

“Hửm?” Có lẽ thấy cô không đọc tiếp, Khương Minh thúc giục.

Nam An An quả quyết cất di động đi rồi cười một tiếng: “A ha ha ha, không cần đâu, em tin anh.”

Khương Minh không phụ lòng tin tưởng của cô, vào tới cửa cô vừa cởi áo khoác đã bị Khương Minh ấn lên tường hôn thiếu chút nữa thở không nổi, một tay Khương Minh giữ ót cô một tay ấn lên tường, hôn như gió táp mưa rào. Bệnh nặng mới khỏi chân Nam An An hơi yếu không tự chủ được trượt xuống dưới một chút, lại bị Khương Minh kéo lên.

Cô còn chưa kịp phản ứng cả người đã bị bay vút lên không trung, Khương Minh ôm cô lên lầu rồi ném cô trên giường lớn sau đó đè lên.

Với tiết tấu này của họ ngày trước, đến đây tất nhiên là đã kết thúc.

Nhưng bọn họ đã giao hẹn rồi, nên tiết tấu này mới là vừa bắt đầu thôi.

Rèm cửa sổ không kéo, Nam An An nhìn bộ dạng của Khương Minh cũng không dám nói kéo rèm cửa sổ lại đã mà dứt khoát nhắm chặt hai mắt mình, còn ngoan ngoãn rút thắt lưng của bản thân, dứt khoát nằm ngửa bộ dạng mặc kệ người ta chơi đùa.

Khương Minh đưa tay dễ dàng kéo quần jean đang trên eo cô vứt xuống sàn, lông mi Nam An An run rẩy khi Khương Minh kéo quần giúp cô thì bản thân cũng lặng lẽ cởi áo len ra, Khương Minh không nhịn được cúi đầu khẽ cười một tiếng, ánh mắt Nam An An cũng hé mở cười theo Khương Minh.

Ngón tay thon dài của Khương Minh lướt qua mắt nai của cô, phác họa lên hàng lông mi dày, rồi một đường trượt xuống chọc vào lúm đồng tiền của cô.

…..(Tôi xấu hổ tắt đèn, xin hãy ghét bỏ tôi!)

Đàn ông nghẹn lâu rồi khá đáng sợ, Khương Minh không chỉ chứng minh được anh được hay không mà còn chứng minh được là anh kinh người cỡ nào.

Nam An An bị anh đè lên giường làm liên tiếp tới khóc, mỗi một lần cầu xin tha thứ đều đổi lấy tâm tư sâu kín của Khương Minh ---

“Tay anh lạnh?”

“Thận anh hư?”

“Anh lãnh cảm?”

“Anh không được?”

Nam An An dùng hình ảnh sống động để giải thích thế nào mới là chân chính cái gọi là gió chiều nào che chiều ấy ---

“Tay anh nóng!”

“Thận anh tốt!”

“Anh tuyệt đối không lãnh cảm!”

“Khương Minh, anh mạnh mẽ, anh mạnh mẽ!”

“Là em không được….”