Em Buông Tay Rồi. Anh Đi Đi

Quyển 1 - Chương 13: Một ngày bất bình thường




Nàng vừa bước ra cửa phòng y tế đã thấy bạn Phong đứng đó từ bao giờ. Chắc tại không cam lòng vì phải học thể dục đây mà. Thấy thế nàng trêu:

- Ai da. Học sinh nghiêm túc nha. Trốn giờ thể dục ở đây chơi nhé. Tí tui phô cô giáo.

- Cô trẻ con nó vừa vừa thôi chứ. Lớn rồi cái gì cũng phô cô giáo. Tôi là tôi ở đây để...- Phong định nói gì đó nhưng chuyển đề tài ngay- ... để hoàn thành nhiệm vụ cô giáo giao cho thôi. Không nhỡ cô mà làm sao thì tôi lại phải gánh trách nhiệm. Thế bây giờ cô thấy thế nào rồi?

- Tui còn khoẻ lắm, không tin nhìn đây nè.

Nói xong nàng xắn ống tay áo, cố làm hai cánh tay kiểu như lực sĩ mà khổ nỗi người gầy quá, chả thấy nổi con chuột nào mà chỉ thấy mỗi da bọc xương. Phong cười:

- Thôi khỏi cần khoe nữa, người thì gầy như que củi khô vẫn còn thích thể hiện.

- Thế lúc nãy ai chê ai nặng? Giờ lại chê người ta gầy. Mà thôi không tranh luận béo gầy gì nữa, về lớp thôi.

Phong giữ lấy một bên cánh tay:

- Để tôi dìu cô về.

- Hôm nay tự nhiên tốt đột xuất nha. Thôi miễn đi. Kẻo tí bạn dìu tui lên được đến lớp lại chê tui béo thì ngại lắm.

- Vậy cô tự đi đi nha.

- Xí. Đây không cần nha.

Nàng bước qua trước Phong đi lên lớp, nhưng mà khổ nỗi là tâm muốn đi nhưng chân lại không cho phép. Mỗi bước nàng bước đi nặng nề cứ như treo quả tạ vào chân ý. Kiểu này lên đến lớp không đứt hơi thì cũng đứt dây thần kinh cảm giác mất. Thôi thì lòng tự trọng cũng đâu có ăn được, nàng đành quay lại cầu cứu Phong:

- Nè. Tui xin lỗi vì mấy lời lúc nãy đã làm tổn thương sâu sắc tới tâm hồn trẻ thơ của bạn. Nhưng bây giờ bạn có thể giúp tui lên lớp được không?

- Đến hoàn cảnh này mà vẫn còn đùa được nữa thì tui cũng chịu cô luôn. Nhưng nể tình cô ốm nên tôi không bắt nạt. Sau khi cô khỏi tôi sẽ tìm cô tính nợ một thể.

- Được thôi. Nhưng bây giờ bạn giúp tôi đã.

Phong tiến tới dìu lấy một bên cánh tay đưa nàng về lớp.

Vừa lên đến cửa là bà Mai với bà Nhi lại tiếp tục bắn liên thanh:

- Không sao chứ má?

- Tui ổn. Bà muốn có sao thì tối nay nhìn lên bầu trời khác thấy.

- Tui còn tưởng bà làm sao, đương định rủ Nhi đi mua nải chuối với nén hương.

Đấy! Bạn bè là thế đấy! Thế mới đểu chứ nị. Nàng biết thực ra bà Mai đùa thế thôi chứ bụng bà ý tốt lắm nên cũng đáp lại:

- Nhờ phúc hai bà nên tôi còn sống lâu lắm, không đi gặp Diêm Ca sớm vậy đâu.

Ba đứa lại ngồi chém gió như không có chuyện gì xảy ra. Bỗng nhiên Nhi nói:

- Bà sướng nha. Ốm còn được bạn cùng bàn mua đồ cho.

Nàng quay lại nhìn. Hôm nay chắc là cậu ta uống nhầm thuốc hay sao ý, tranh thủ giờ ra chơi mà lễ mễ sách lên cho nàng một túm đồ ăn uống: nước dâu nè, kẹo anpelibe, kẹo capuccino mà nàng thích nhất. Khổ nỗi cái đầu mụ mị của nàng lại tưởng Phong mua cho chính cậu ta nên còn bĩu môi:

- Khiếp. Bạn là họ hàng với heo à?

Phong chẳng thèm đáp lại, cứ thế nhét hết đồ ăn thức uống vào cặp nàng. Nàng mở to hai mắt, à mà không đúng, phải là 38 cặp mắt còn lại trong lớp cũng ngạc nhiên nhìn Phong. Không ngạc nhiên sao được khi mà tự nhiên được người lạ cho đồ ăn chứ? Thấy lạ nàng sờ tay lên trán Phong:

- Chết rồi! Bạn sốt 36 độ 9 rồi.

- Suốt ngày chỉ biết đùa. Lo mà nghỉ ngơi đi.

Nàng vỗ má mình mấy cái, tự nói với mình: "Là thật sao? Không phải mình đang mơ à?"


Phong cười:

- Dạ thưa cô nương, không phải là mơ nên bạn tỉnh lại nhanh dùm tôi cái. Có cần tôi véo tai cho vài cái để xác thực không?

Nàng xua tay:

- Thôi thôi không cần đâu, tôi tỉnh rồi. Dù sao cũng cảm ơn.

- Miễn đi.

Cả ngày hôm đó nàng cứ suy nghĩ: "Sao hôm nay hắn tốt thế nhỉ?" Lúc nàng đang cóc cách đạp xe về cùng Nhi và Mai thì Phong còn chui đầu ra khỏi cửa xe ôtô, vẫy vẫy chào tạm biệt nữa. Nàng hết nhìn hai con bạn, ngoảnh trước ngó sau xem cậu ta đang vẫy ai. Nhi thấy thế trêu nàng:

- Người ta vẫy bà đấy bà nội, cứ ngoảnh đi ngoảnh lại chóng hết cả mặt. Mai ơi tôi ước mình được như bà Nguyệt.

- Bà ốm đi để tui chăm sóc, hay lại muốn ngồi cùng anh nào kia để người ta chăm sóc cho bà. - Mai giả vờ hờn dỗi.

- Thôi mà tui chỉ muốn ngồi cùng với bà thôi. - Nhi đành nịnh nọt.

- Biết đâu được ý.

Nàng bất đắc dĩ buông một câu giải toả mâu thuẫn:

- Thôi thôi hai má dừng lại đi cho con nhờ. Suốt ngày đi cùng nhau là chỉ có đấu võ mồm không ý.

Cả Nhi và Mai lại đồng thanh như mọi lần:

- Bà chắc không thế.

~~~

Về đến nhà, ba, mẹ và anh Bin nhìn thấy khuôn mặt xanh xao của nàng thì lo lắng, hỏi tới hỏi lui:

- Con bị ốm à? Con không khoẻ ở đâu?

Và sau đó là một màn "mưa" gắp thức ăn. Ai cũng tiện miệng nói: "Cái này bổ lắm nè. Con/em ăn đi cho chóng khoẻ". Thành ra thức ăn được đầy bát nàng tưởng như tràn ra cả bàn ăn luôn rồi ý. Nàng thở dài:

- Bố, mẹ, anh Bin. Ba người muồn con bội thực ạ?

- Cố gắng ăn đi con gái. Ăn nhiều mới khoẻ lên được, mới lớn nhanh còn "chống lầy" nữa chứ.

Nàng hết nói nổi. Nàng nghĩ về quãng thời gian sau này ra trường sẽ như thế nào. Lúc đó phải tự mình tự lập cuộc sống, bố mẹ cũng không thể mãi mãi làm điểm tựa cho mình được. Mình phải tự thân đứng lên từ điểm tựa bây giờ bố mẹ đã tạo dựng cho. Tuy nàng thích sống một mình nhưng vẫn thích có sự ân cần quan tâm của bố mẹ và anh hơn.

~~~

Lại những công việc như thường ngày, nàng mở sổ ra và vẽ vời hươu vượn.




"Bà già hôm nay bớt khó tính rồi, còn mua cho Nguyệt kẹo cappucino nữa. Nguyệt thích lắm luôn ý. Ấy đừng hiểu nhầm. Nguyệt thích kẹo bạn ý cho cơ."


Nàng thầm nghĩ: "Nể tình lòng tốt của "Bà già quạt gió thành băng"- Cún, hôm nay bổn cô nương đây có lòng chỉnh sửa nham sắc cho mi đây"

Nghĩ vậy nàng vẽ thêm hình một con cún, không ngần ngại vẽ thêm mắt kính. Sau khi hoàn thành tác phẩm của mình, nàng tặc lưỡi: "Nhìn cũng Cute, đáng yêu đó chứ. Đúng là mình vẽ có khác."