Em Buông Tay Rồi. Anh Đi Đi

Quyển 1 - Chương 20-1: Kế hoạch 102 và bí mật sau bức ảnh




Hôm nay là ngày thứ hai nàng đếm làm bảo mẫu, nhưng có gì đó khác khác nha. Nàng tự công nhận mình có trí nhớ siêu phàm, đi đến đâu chỉ cần một lần là nàng nhớ hết nên hôm nay nàng tự đạp xe đến. Lúc nàng đến chỉ có Phi ra đón, còn chẳng thấy tiểu Nguyệt đâu. Nàng hỏi Phi, Phi đặt tay lên ngực mình, tỏ vẻ đau đớn. Cái này nàng hiểu nha, là bị đau tim, chắc nó thất tình ý mà. Nghe Phi nói con bé khóc dữ lắm, khóc từ tối qua tới giờ luôn, cứ nằm trong phòng, ăn chẳng chịu ăn, chơi chẳng chịu chơi, Phong có nịnh hoài mà vẫn khóc.

Con bé khoá phòng chặt, nàng đành phải dùng lời ngon ngọt:

- Tiểu Nguyệt à, em sao vậy? Xem mở cửa rồi hai chị em mình nói chuyện nha. Em gái ngoan.

Con bé mở cửa:

- Cuối cùng chị cũng đến. Hôm nay, em nhất định phải nói chuyện này rõ ràng với chị.

Nó đúng là có khí chất của một người 12 tuổi hơn là em bé sáu tuổi. Nàng đáp:

- Có chuyện gì vậy em nói chị nghe xem nào?

- Chị thích anh Phong phải không?

- Đâu có. Sao tự nhiên em lại hỏi vậy?

- Hôm qua lúc chị bị ốm ý, em nhìn thấy anh Phong còn ngồi chăm sóc chị. Anh ấy nhìn chị trìu mến lắm. Thế mà chị nỡ lòng nào đấm anh em bao nhiêu phát mà anh Phong không nói gì. Em tức giận thay anh em đó.

Hả? Có nhầm không vậy. Phong mà không tức giận mới lạ đó. Em gái ơi em tin tưởng anh mình quá rồi.

- Nhưng thôi. Em bỏ qua cho chị. Hôm nay nhà mình sẽ đông vui lắm đó và sẽ có cả trò hay để xem nữa chị. Chị giúp em hạ màn kịch này nha.

Tuy nàng không biết kế hoạch của tiểu Nguyệt là gì nhưng cũng gật đầu đồng ý. Vừa lúc có tiếng xe dưới nhà, tiểu Nguyệt hô lên:

- A!!! Mọi người về rồi đấy, chúng ta bắt đầu thôi. Chị nhớ phải phối hợp với em đó.

Nói rồi con bé chạy nhanh xuống dưới nhà. Nó nhanh miệng chào hỏi:

- Con chào bác trai, bác gái, chào anh Phong và "Hân Như cân đẩu vân" ạ.

Phong lườm nó:

- Em sao gọi chị như vậy?

- Sao em lại không được gọi chị ấy như vậy?

Mẹ Phong giải thích:

- Con gái à. Con gọi chị như thế là xấu lắm đó. Cô giáo cũng dạy con gọi chị đàng hoàng thì mới là học sinh ngoan chứ.

Hân Như xua tay:

- Không sao đâu cô. Con thấy tên em ấy gọi con cũng dễ thương mà.

Nói rồi Hân Như xách một túm quà, mang đến cho tiểu Nguyệt:

- Hôm nay chị đến chơi với em nè. Chị còn có chút quà cho em nữa đó.

- Hihi. Cảm ơn chị. Nhưng hôm nay chị phải chơi một mình rồi, em hôm nay chỉ thích chơi với chị Nguyệt thôi.

Hân Như hơi nhăn trán, bố mẹ Phong thì ngạc nhiên:

- Nguyệt là ai vậy con gái?

- Chị ý là bảo mẫu của con với Phi ạ. Con chỉ thích chơi với chị ấy thôi.

Nó gọi Đại Nguyệt:

- Chị Nguyệt ơi ới ời. Chị ra chơi cùng em đi.

Nguyệt đang sắp xếp lại phòng cho tiểu Nguyệt, từ trên phòng nói vọng ra:

- Ừ. Em chờ chị một chút để chị dọn dẹp nốt nha.

- Vâng chị.

Hai phút sau nàng đã có mặt dưới tầng:

- Con chào cô chú, chào cậu chủ ạ.

Vì Hân Như đứng sau Phong nên nàng không để ý. Lúc chào nàng lại cúi đầu, đến lúc ngẩng lên thì Như cũng quay đầu lại. Nàng bất ngờ: "Cô gái tiểu Nguyệt nói là Hân Như sao? Không phải chứ?". Vậy là một ngày gặp nhau nhưng hai lần mà cả hai lần đều đi cùng Phong, hai người này có gì đó mờ ám nha.

Kể từ lúc cô Thoa - mẹ của Phong nhìn thấy Nguyệt, cô liên tục day day mắt, cô còn quay sang chồng:

- Chồng à. Anh thử véo em cái xem nào.

Khi bố Phong véo nhẹ một cái, mẹ Phong mới nghĩ thầm: "Trên đời này sao lại có truyện trùng hợp thế nhỉ? Cứ như là mình đang là nhân vật trong một câu chuyện teen nào đó ý. Hazz. Lại để mẹ đây phải ra tay rồi". Cô nở nụ cười thân thiện:

- Chào con. Rất vui được gặp con.

Nói rồi cô quay sang nói với Phong:

- Hôm nay con chuẩn bị cơm nước nhé.

- Mẹ à. Con...

- Con gì chứ? Thỉnh thoảng bố mẹ mới về nhà. Con lớn rồi, sắp "xuất gia" đến nơi rồi, làm đi sau này con gái nó mới yêu.

Phong muốn từ chối, đơn giản vì ngay sau đây cậu sẽ phải đánh lol cùng với đồng bọn. Hân Như biết ý Phong vội nói giúp:

- Dạ vâng. Cô chú cứ nghỉ ngơi đi ạ. Con với Phong sẽ lo chuẩn bị bữa tối ạ.

Tiểu Nguyệt thấy thế thì bắt đầu "pê rờ" cho nàng:

- Cô ơi chị Nguyệt nấu ăn cũng đỉnh của đỉnh luôn ý. Hay tối hôm nay chúng to coi như là một cuộc thi nấu ăn đi cô. Con, anh Phong, anh Phi, Nguyệt tỉ một đội, chị Hân Như một đội được không ạ?

Con bé này, nó đã bao giờ thử món ăn nàng nấu đâu mà phát biểu hoành tráng thế. Cô Thoa nhéo má con bé:

- Thế thì không công bằng cho chị Như rồi.

- Kệ cô ạ. Chị Như nấu quen rồi mà. Hay anh Phi sang đội chị ý đi.

Nó đẩy Phi sang chỗ Như:

- Anh Phi. Em xờ in xin, lờ ôi lôi ngã lỗi nhé.

Cô Thoa vỗ tay:

- Được rồi, chúng ta bắt đầu thôi. Đội nào chiến thắng sẽ có quà nhá.

Tiểu Nguyệt phấn khích:

- Oh yeah. Bọn con nhất định sẽ giành giải ạ. Thôi đội con đi nấu đây ạ.

Nó dùng hai tay kéo hai anh chị. Sao mà nó khoẻ thế không biết, nó có biết hai anh chị nặng cũng không kém một tạ trừ mười một cân rưỡi không hả? Phong uể oải bước theo. Đến bếp, cậu chỉ rình lúc hai chị em tên Nguyệt không để ý là chạy tót lên phòng. Nhưng đầu tiên là phải rón rén, rón rén từng bước một, trông cứ như kiểu làm gì đó vụng trộm lắm ý trong khi đó rõ ràng đây là nhà mình.

Kế hoạch nhanh chóng thất bại. Khi vừa bước mấy bước thì đằng sau đã có tiếng nói:

- Anh hai. Anh làm gì mà phải rón rén thế? Ra đây giúp bọn em làm cái coi.

Phong đành bịa lí do:

- Anh ngồi nãy giờ ê cả mông luôn rồi mà đâu có việc gì để cho anh làm đâu.

- Đâu có. Tại anh lười thôi chứ đâu thiếu việc. Hay nể tình anh em, em cho anh một con đường sống nè. Bây giờ song Nguyệt em sẽ nấu, còn tí nữa anh sẽ rửa hết đĩa bát nha.

- Ừ. Vậy hai người cứ nấu đi ha. Anh đi đây.

- Bờ ai bai anh.

Phong đi rồi, tiểu Nguyệt mới bắt đầu "pê rờ" cho anh:

- Anh em nhìn thế thôi mà trẻ con dã man con ngan luôn nha. Anh rất nghe lời em, chính vì vậy em rất thích ở đây vì anh ấy cứ coi em nht bà chủ còn anh Phong là ôsin. Thích lắm chị ạ.

Con bé này nó đâu biết, anh Phong làm ôsin cho nó, nàng lại làm ôsin cho cả nó và Phong. Tính ra thì bên nào khổ hơn nhỉ?

-----

(Trên Phòng bố mẹ Phong)

- Bố nó ơi. Bố nó có thể đi mua cho vợ vài cuốn truyện được không nhể. Nhớ là phải teen Việt Nam chính cống đó nhá.

- Vợ này. Mình cũng gần bốn mươi rồi đó. Bây giờ vợ đọc thể loại này, sau này con dâu mình nó biết được thì nó nghĩ thế nào. Với lại bây giờ tôi mà ra quán sách đó, người ta không ngạc nhiên vì đi mua truyện cho vợ mà người ta thấy tôi đẹp trai, cứ tró chuyện xung quanh tôi, tha hồ cho bá ghen nổ mắt nhá.

- Hừ. Ông thật xấu tính. Tôi là tôi muốn mua để trau dồi kinh nghiệm làm mẹ chồng thôi. Chứ bình thường cho tiền tôi cũng chả đọc nhá. Tôi nhớ cái hồi xưa ý, mấy lần tôi với ông đạp xe mười mấy cây số đi mua truyện cùng ông suốt, có thấy ma nào dám bước đến gần ông đâu.

- Đơn giản vì lúc đó bà chính là con ma đi bên tôi suốt còn chi nữa. Mạng bà mạnh quá nên có ai dám đến gần tôi nữa.

- Ông... Túm lại là hôm nay ông mà không mua thì ngay bây giờ đừng nhìn mặt nhau nữa.

- Thôi được rồi. Lát nữa ăn xong tôi với bà cùng đi. Hài lòng chửa?

- Ông này. Hai thằng con trai rồi còn muốn chửa cái gì nữa.

- Tôi lạy bà làm sư phụ.

- Bỗng nhiên lại có đồ đệ. Vui ghê ý. Ông lại khiến tôi nhớ cái thời tôi với ông còn trẻ quá đi.

Hai người mải mê ôn chuyện xưa cũ, đến khi Nguyệt lên mời hai cô chú xuống ăn cơm thì câu chuyện mới chấm dứt.

------

Sau khi đã nấu xong phần của mình, nàng lên tầng gọi Phong và cô chú xuống. Bước vào phòng của Phong, không thấy người đâu, nàng chậm dãi đi tìm. Nhưng khi nghe có tiếng nước chảy trong nhà tắm, biết là Phong đang làm vệ sinh nên nàng không dám gọi. Thấy máy tính vẫn mở, nàng bước đến xem.

" Phong à. Hoa bắt đầu có tình cảm với ấy ngay từ lần gặp đầu tiên. Phong có nhớ hôm đó lúc về Phong đứng cửa lớp mình, trái tim mình bồi hồi xao xuyến khó tả. Lúc nào trong đầu Hoa cũng chỉ có Phong, Hoa nhớ Phong mọi lúc, mọi nơi. Ăn cơm, lau nhà, ngồi học,... hay thậm chí cả đi toilét. Cứ nghĩ đến Phong là tớ mới ăn được nhiều cơm, năm bát một bữa; còn khi đi vệ sinh, cứ nghĩ đến vẻ mặt của Phong là mọi thứ cứ "tuôn ra" suôn sẻ lắm."

"Học lớp a1 ấy thế nào? Hay là ấy sang bên này học cùng Hoa cho vui nè. Sang bên này rồi hai đứa mình ngắm nhau cả ngày".

" Phong à. Sao mấy hôm nay ấy chả ra gặp tớ vậy".

" Hôm nay ngồi cùng bàn với Phong thì Hoa vui lắm. Lần sau chúng ta lại ngồi cùng nhau nữa nha".

Tất cả tin nhắn này đều được gửi từ tên nick facebook: "Emnguyệnchếtvìanh Khỉ gió ạ". Ôi trời! Không biết em nào mà lại có tên nick hay dữ vậy, chém cũng sến nữa, chắc lại học chuyên văn rồi. Văn đâu mà dồi dào kinh, làm nàng cảm động muốn ... đi toilet luôn. Cười thầm một hồi nàng mới nhận ra nick này quen quen nha. A!!! Người này chẳng phải tối hôm qua nàng vẫn chat cùng sao. Là bạn Hoa học a2 chứ ai.

Sau một hồi đắn đo suy nghĩ, nàng quyết định bỏ điện thoại ra, ghi lại khoảnh khắc đáng nhớ này. "Tách tách" vài cái là đã có cả một bô ảnh kỉ niệm rồi. Trước khi tắt máy nàng còn nói: " Hoa à. Tình yêu nó không có lỗi, mà lỗi nó ở bạn thân. Muội đành làm trái lương tâm mình một lần, tất cả vì sự nghiệp dìm hàng vô điều kiện tên bà già quạt gió thành băng. Ai em so ny e lếch sừn".

Bỗng có tiếng hắng giọng, nói thì thầm bên tai:

- Vui nhỉ!

Nàng không để ý nên trả lời luôn:

- Tất nhiên.

Có tiếng nghiến răng ken két:

- Định làm gì?

Nàng vẫn thản nhiên:

- Định dìm hàng.

Một giây sau, nàng lúc này mới nhận ra sự thật phũ phàng, xấu hổ không dám quay đầu lại, mặt nhăn nhúm. "Ôi trời ơi sao lại đen thế chứ nị, cứ gặp cậu ta là làm chuyện tốt cũng chả thành xong. Đúng là khắc tinh, à không đúng, là bạch cốt tinh chứ".

Dù sao cũng không thoát được, nàng phải quay đầu lại, giấu điện thoại lại đằng sau. Vô tình hai đôi mắt chạm nhau, tay nàng chạm vào áo tắm (đơn giản áo tắm là áo mặc sau khi tắm, mọi người đừng nghĩ đen tối nha. Phong nhà ta men chính cống đọ). Mặt nàng đỏ lựng lên vì xấu hổ. Mãi hơn một phút sau, nàng mới hoàn hồn. Nàng nói ngập ngùng:

- À. Hì hì. Không có gì đâu. Tui gọi bạn xuống ăn cơm thôi. Bạn cứ chat tiếp đi nha.

Giọng Phong vẫn sặc mùi máu lửa:

- Đưa cái điện thoại ra đây.

Nàng không muốn đưa, vẫn cứ nhì nhằng:

- Điện thoại tui không có gì đâu.

- Cô thử không đưa xem.

- Bạn sẽ làm gì?

- Cô nghĩ tôi sẽ làm gì trong một căn phòng chỉ có hai người.

Phong càng tiến đến, Phong càng lùi lại, mãi cho đến khi lưng nàng chạm tường. Nàng hoảng sợ, đầu óc cuối cùng cũng nảy ra một ý: đá vào đúng chỗ hiểm của Phong. Nghĩ là làm, nàng giơ chân lên đá. Phong không lường trước được hành động này của nàng nên dính trưởng, nằm lăn lộn mếu máo. Nàng chớp lấy thời cơ chạy trốn:

- A.... Không đùa với bạn đâu. Mà thôi, dù sao tớ cũng lỡ đá rồi, thu lại cũng đâu có được. Cũng tại bạn dê xồm quá mà. Thôi cho tớ xin lỗi nha.

Nói xong nàng lao như gặp ma ra ngoài. Thấy dáng điệu Nguyệt chạy đi như một con thỏ sợ chết, Phong đang đau cũng không nhịn được phì cười, nghĩ: "Cô ta nghĩ gì thế không biết. Đơn giản là hai người, một trai một gái trong một căn phòng, mà nữ phái lại yếu hơn nam phái, điều đương nhiên là mình sẽ... giành lấy cái điện thoại của cô ta rồi. Người đâu mà đã xấu xí lại còn thích ảo tưởng, ai thèm động vào cơ chứ".

Do sợ hãi Phong sẽ làm gì mình nên Nguyệt hấp tấp chạy, vô tình va phải một cái bàn, một khung ảnh rơi xuống đất. Nàng vội nhặt lên, may là không sao. Nàng chỉnh lại bức ảnh. Trong ảnh, một bé gái khoảng bốn, năm tuổi, có nụ cười toả nắng đang nắm tay một bé trai. Nhìn hình ảnh này sao lòng nàng đột nhiên thấy quen quen. Phong bước đến giật lấy tấm ảnh:

- Không nên tự tiện động vào đồ của người khác.

- Hôm nay bạn lại dạy giáo lí tôi cơ ý. Chưa đủ trình đâu nha con.

Nói rồi nàng chuồn thẳng. Còn lại Phong, cậu cẩn thận lau những hạt bụi nhỏ li ti trên khung ảnh, ngắm nhìn đứa bé gái, chắp nối những mảnh ghép kí ức của những năm tháng trước đây.