Em Chỉ Không Muốn Gặp Gỡ Người Khác

Chương 11-2: Tại sao muốn có nhiều lí do như vậy (2)




“Em đang khóc?” Anh cau mày nhỏ giọng hỏi.

Từ Độ Dao đột nhiên ngẩng đầu lên, nắm lấy hai vai anh khẽ lắc nhẹ: “Cuối cùng là em không tốt ở điểm nào? Em đã làm gì không đúng? Anh nói đi, em có thể thay đổi mà.”

Lộ Thừa Hữu yên lặng nhìn cô: “Tại sao lại hỏi là em không tốt ở điểm nào, có lẽ chỉ tại anh không đủ tốt mà thôi.”

Cô vẫn cúi đầu khóc nức nở, cô quen anh lâu như vậy, cũng hiểu anh phần nào. Ngày hôm nay anh đối xử như vậy với cô, cái gì cũng đồng ý với cô, giống như phạm nhân trước lúc hành hình sẽ được cho ăn một bữa cơm thật thịnh soạn, nhưng sau cùng chỉ là sự tuyệt vọng.

Anh không phải là một người hay thay đổi nguyên tắc, nhưng có thể nói khi anh đã quyết định điều gì, anh trực tiếp dùng một cách thức khiến người ta cảm thấy tàn nhẫn nhất.

“Bởi vì em không tìm ra lí do, tìm không ra được lí do để rời khỏi em.”

Lộ Thừa Hữu nhìn cô một chút, không quản nữa, trực tiếp ngồi xuống chỗ khác: “Anh còn chưa nói gì, em đã biết anh muốn làm gì à?”

“Trước kia không phải anh đã từng nói có lẽ em không phải là người hiểu anh nhất, nhưng là người duy nhất hiểu anh hay sao?”

“Anh cũng biết em là người thích hợp nhất với anh.”

“Nhưng mà, hiện tại anh không muốn, không phải sao?”

Anh dùng tay lau đi nước mắt trên mặt cô: “Là do anh không có được may mắn đó.”

“Điều gì khiến anh thay đổi ý định vậy? Em rất muốn biết, thật sự rất muốn.”

Ánh mắt của anh có chút bừng tỉnh: “Chỉ trong nháy mắt thôi, tự nhiên cảm thấy sống như vậy có khi nào lại tốt hơn không.”

Đầu ngón tay của cô run lên, trước giờ cô vẫn luôn dựa theo ý nghĩ của anh mà an bài cuộc sống của mình, vậy mà bây giờ anh lại nói không biết có khi nào tốt hơn không.

Không phải là cô có điểm nào không tốt, mà vì anh không muốn mà thôi.

Nhưng cô lại hy vọng bản thân mình có điểm nào đó chưa được, nếu như vậy còn có khả năng thay đổi.

Cô nhìn gương mặt anh tuấn của anh, đột nhiên bật cười: “Có ai từng nói với anh là, người nào yêu anh cũng đều rất bi thương chưa?”

Đương nhiên Lộ Thừa Hữu không đồng ý: “Có lẽ anh còn đau khổ hơn.”

“Nếu như vậy, thì cũng đáng đời anh. Cho anh một bài học.”

“Thì ra anh khiến em không thoải mái như vậy, để em phải nguyền rủa anh thế này.”

“Đúng là như vậy, biết đâu nhìn anh bị ngược đãi, em sẽ cảm thấy thoải mái hơn.” Đương nhiên, cô càng mong muốn anh bị cô gái kia ngược đãi, nhưng cô không muốn nói, ít nhất cũng không phải vào lúc này. Nếu như quyết tâm để mình thoải mái một chút, vậy thì cứ thoải mái thôi.

Lộ Thừa Hữu cầm lên một nắm cát: “Biết đâu lời nguyền rủa của em lại thành hiện thực.”

Trong lòng Từ Độ Dao đau xót: “Xem ra người khiến anh phải để tâm đã xuất hiện rồi.”

Anh không gật đầu, cũng không lắc đầu: “Anh không biết, chỉ cảm thấy nên làm như vậy, bởi vì anh không muốn thấy cô ấy khóc.”

Trong lòng cô đau xót, vậy anh nhìn em khóc thì chịu được hay sao?

Trong đầu cô bây giờ xuất hiện rất nhiều suy nghĩ, cô nghĩ mình xem như cũng hiểu rõ về anh, nhất định anh không phải loại người bội tình bạc nghĩa, vô số ý niệm lướt qua, đột nhiên cô mở miệng: “Là học tỷ? Tô Thiển Oanh?”

Cô nhớ đến sự việc ở bệnh viện lần trước, thì ra người hiểu rõ anh nhất chính là “bạn gái trước”.

Anh nhíu mày, dường như vấn đề này khiến anh khó xử, nhưng anh không phải là dạng người lừa gạt người khác: “Nên mới nói là do anh không tốt, trong lúc duy trì quan hệ nam nữ với em, lại cùng người khác nảy sinh quan hệ, việc này anh đã sai rồi.”

Tuy rằng sự việc xảy ra cũng là ngoài ý muốn, trong hai ngày ở đây, có nhiều ý nghĩ kì lạ cứ luẩn quẩn trong đầu anh, lúc trở lại bình thường thì mọi việc đã như bây giờ.

“Không có sai đúng nào cả.” Chỉ có yêu hay không yêu, đúng hay không đúng chẳng có nhiều như vậy.

Nếu như anh là người như vậy, cũng không nên nói cho cô biết, cứ tiếp tục đi, nhưng đáng tiếc anh không phải loại người đó. Có lẽ cô lao vào anh như vậy nên bây giờ không thể nào thoát ra, rõ ràng anh chưa thề non hẹn biển gì với cô, hết lần này tới lần khác là tự bản thân cô nghĩ đến những điều hoang tưởng đẹp đẽ, lúc những điều ấy tan biến dần, nên trách anh khiến cô nảy sinh mơ mộng, hay nên tỉnh táo lại, vì sao bản thân phải suy nghĩ đến những giấc mơ không bao giờ thực hiện được ấy?

Nên tự trách mình quá tham lam.

Vệt nước mắt trên mặt cô đã khô, nỗi buồn khó có thể khống chế trong lòng cũng đã được xoa dịu, chỉ là cô hiểu rằng, mình phải tự chữa lành vết thương này. “Anh và học tỷ quen biết nhau đã lâu rồi nhỉ!”

“Biết sao?” Anh hơi bừng tỉnh: “Dường như từ lúc ra đời đã biết cô ấy đó.”

Từ Độ Dao nở nụ cười: “Vậy em yên tâm rồi.”

“Sao?”

“Em có thể tự nói với bản thân, là do chúng ta biết nhau quá muộn, chỉ tại thời gian gặp nhau không đúng.”

“Nếu lí do này khiến em cảm thấy dễ chấp nhận hơn, vậy thì cứ nghĩ như vậy đi.”

Cô hơi bất mãn: “Giống như miễn cưỡng vậy.”

“Vậy anh phải nói như thế nào?”

“Phải nói là do anh quá kém cỏi, không xứng với em, cho nên anh cảm thấy tự ti, không thể làm gì khác ngoài việc rời xa em.”

Lộ Thừa Hữu gật đầu: “Thì ra là như vậy, anh sẽ nói lí do tại sao đối với em lại cảm thấy tự ti, là bởi vì em quá tốt. Đây chính là mấu chốt của vấn đề.”

“Đúng rồi đó, đấy chính là mấu chốt của vấn đề.”

Cô nở nụ cười, nếu sự thật như vậy thì tốt rồi, nhất định cô sẽ nói với anh: Em không bao giờ ghét bỏ anh.

Chỉ là bây giờ, cô rất muốn rất muốn rất muốn nói cho anh biết: “Thật ra, em muốn được như học tỷ.”

“Tại sao?”

“Ít ra chị ấy được anh thích.”

“Anh nói thích lúc nào?”

“Vậy tại sao anh lại chọn chị ấy?”

“Bởi vì, có vài thứ nhiều hơn so với thích.”

“Đó là cái gì?”

“Có rất nhiều thứ.”

Từ Độ Dao không buồn rầu nữa: “Học tỷ cùng với anh, nhất định chị ấy rất hạnh phúc.”

“Em sai rồi.”

“Gì cơ?”

“Con người luôn qua lại với nhau, không có người nào bởi vì sống chung với ai mới hạnh phúc. Hạnh phúc là hạnh phúc, là sự qua lại với nhau.”

Trong lòng của Từ Dộ Dao như bị sét đánh, hay đây mới thực sự là mấu chốt. Cô vẫn luôn cho rằng mình cùng anh ở bên nhau là đã thỏa mãn, đó chính là hạnh phúc, thật quá mức tầm thường, quên mất vốn là bọn họ cần phải ngang hàng, cô không cần phải đuổi theo theo sau lưng anh.

“Anh nói đúng.”

Lộ Thừa Hữu nhìn bầu trời: “Có lẽ em cũng đúng, có thể anh sẽ vì người khác mà hạnh phúc cũng nên.”