Em Chỉ Là Của Riêng Tôi

Chương 11: Đánh nhau!




- Tôi chọn... Ài.... Tôi có phải đồ vật đâu mà hai người cứ trao qua đổi lại vây! Anh John à, em mặc dù thực sự rất muốn trở thành bạn gái anh nhưng anh đã hỏi ý kiến em chưa mà lại nói vậy!- tôi bức súc.

- Hahaha. Anh thấy chưa? Tôi đã nói là cô ấy chọn tôi rồi mà! Anh chẳng là gì hết! Haha....- tên Khải chết bầm liếc mắt "đưa tình" với anh Jonh.

- Mà cả anh nữa ấy! Ai bảo anh tôi là vị hôn phu của anh hả? Tôi chỉ bảo sẽ làm theo yêu cầu đó của anh thôi mà! Anh đừng có mà ảo tưởng nữa nha!- cái tên Khải này làm tôi tức chết mà.

Quay sang nhìn mặt của hai kẻ đối diện, tôi phát hiện ra ánh mắt đượm buồn của anh John và ánh mắt đỏ vì tức của Khải. Hai người này kì thật, tôi nào có nói sai sự thật đâu! Song, tôi nào có muốn anh John bị tổn thương đâu, anh ấy luôn đối xử tốt với tôi cho dù tôi không hề có quan hệ gì với ảnh. Được anh coi là bạn gái tôi vui lắm nhưng tôi đâu thể nhận lời. Tất cả đều do cái tên Khải chết tiệt ấy mà ra.

- Mau theo tôi!- Khải ra lệnh rồi kéo mạnh tay tôi làm tôi giật mình!

- Anh buông tôi ra! Anh bị làm sao vây?- tôi ấm ức nói trong khi đang bị hắn kéo đi không thương tiếc.

- Khải! Cậu buông Vy ra!

Anh John hét lên phía chúng tôi mà yêu cầu Khải. Và:

- Hư! Anh muốn chết phải không? Anh tin tôi giết anh không? - Khải nói.

- Anh dám sao?- Anh John nói lại đầy thách thức.

Và thế là chuyện gì đến cũng đã đến. Cuộc ẩu đả giữa hai hotboy đã diễn ra. Hai người họ đang đánh nhau. Thực tình giờ đây tôi đang rất lo cho Khải, không phải bởi tôi thích hắn mà là vì anh John rất giỏi võ. Anh ấy đã là đai đen trong đội tuyển karate cấp thế giới. Bất kì ai cũng khó lòng mà có thể đánh bại anh.

Nhưng, chuyện gì đang xảy ra thế này. Khải hoàn toàn đang áp đảo John. Tôi thực sự chưa thấy chuyện này bao giờ hết.

- Hai người thôi đi, đừng đánh nữa! Có ai không? Giúp tôi với!

Tôi không biết phải làm gì nữa, ngoài cách gọi người tới thì tôi không còn cách nào khác cả! Và may thay, tất cả mọi người đã tới,họ đã kịp thời ngăn cản được vụ ẩu đả này. Nhìn hai con người bạo lực kia khiến tôi muốn khóc vô cùng. Tại tôi mà họ mới đánh nhau, tại tôi mà họ mới bị thương. Tất cả đều là tại tôi mà ra cả...

- Vy! Có chuyện gì vậy? Sao tự dưng họ lại đánh nhau? Anh John không bao giờ mất bình tĩnh đến mức đánh nhau như thế này cả. Tại sao vậy?- Cái Linđa vừa lo lắng, vừa tra hỏi tôi.

- Tao... Tao.. Huhu..

Đoạn, tôi không kìm được lòng mà oà khóc rồi chạy đi. Tôi cảm thấy mình thật vô dụng mà!

- Hà Vy!- cả ba ngươi: Linđa, Khải, John hét vọng lên kiến tôi càng chạy nhanh hơn, chạy một cách vô thức.

{ P/s:

Chào tất cả độc giả thân yêu!

Ichi rất cảm ơn các bạn đã theo dõi truyện của mình. Đây là tác phẩm đầu tay của mình nên có lẽ trong truyện sẽ có nhiều sai sót và không logic. Nhưng mong các độc giả sẽ bỏ qua hoặc cmt để Ichi có thể biết và sửa chữa.

Thật sự cảm ơn các bạn! }