Em Chỉ Là Của Riêng Tôi

Chương 17: Tôi xin lỗi




[ - A...

Tiếng la thất thanh của cô vang lên, cô đang sợ, rất sợ. Anh đang ôm cô lên giường, đè cô ra khiến cô sợ hãi mà trào nước mắt. Anh thực sự không hề kiểm soát được chính mình, anh không biết giờ đây anh đang làm cái gì nữa. Nhìn cô trào nước mắt, anh buồn, anh lo, anh hối hận. Anh không biết cảm giác bây giờ của anh là gì nữa. Anh rất sợ cô ghét anh, sợ cô giận anh, sợ cô bỏ anh mà đi. Anh rất sợ. Anh nghĩ mình thực sự yêu cô rồi!

- Tôi... Tôi xin lỗi! Tôi..- anh nói ấp úng. 

Anh từ từ thoát khỏi cơ thể cô trong khi cơ thể anh vô cùng khó chịu. Cô đang nấc cục, chắc cô sợ lắm, chắc cô lo lắm. Anh cũng khó chịu có thua kém gì cô đâu! Anh phải cố gắng lắm mới có thể khống chế được cu cậu "em trai" của mình. Lập tức đứng dậy, anh nhanh chóng bỏ vào nhà vệ sinh. Không phải anh chỉ muốn thoát khỏi ánh mắt đau buồn của cô, mà anh còn muốn dập tắt ý định xấu trong đầu mình. ]

- Huhuhu.. Huhuhu

Tôi đang khóc như một đứa trẻ, tôi không biết tại sao hết. Tôi vốn đã trở thành người của anh ta rồi mà vậy tại sao tôi vẫn không muốn để anh ta chạm vào người mình. Trong lúc hắn đè tôi ra, tôi nghĩ đến gương mặt của anh John, tôi lo, tôi muốn anh John là người đầu tiên của tôi. Lúc nãy, tôi sợ Khải lắm. Nhìn anh ta như muốn ăn tươi nuốt sống tôi vậy. Dẫu biết anh ta lạnh lùng, tàn ác, nhưng tôi vẫn muốn anh ta vì tôi mà dừng lại, vì tôi mà buông tha, vì tôi mà chờ đợi. Tôi chưa sẵn sàng!

[ Sau khi đã hạ hoả trong người, anh nhanh chóng bước ra ngoài. Anh sẽ giải thích cho cô, anh sẽ xin lỗi cô. Nhưng khi anh bước ra, cô đã say vào giấc ngủ từ khi nào rồi. Nhìn khoé mát cô vẫn còn vấn vương nước mắt, lòng anh lại nhói đau. Cô cuộn tròn như con mèo con đáng yêu, anh lại bắt đầu "nóng". Nhưng cũng may, anh lại một lần nữa khống chế được cơn thịnh nộ trong người.

Anh lại gần cô, lau đi những giọt nước mắt trên khoé mi cô. Càng nhìn cô, anh lại càng thấy cô đẹp đến lạ thường. Cô mang vẻ kiêu sa nhưng cũng rất dễ thương, rất đáng yêu. Anh nhẹ nhàng đặt cô lại ngay ngắn, rồi khéo léo nằm xuống cạnh cô. Và cứ thế hai người họ đều chìm sâu vào giấc ngủ. Không biết trong giấc nồng, cô có mơ về anh, anh có đón nhận cô?

***

Ánh sáng đang cố gắng len lỏi vào căn phòng. Nơi mà anh đang ôm cô, cô đang rúc vào anh, hai người họ đang ân ái như đôi tình nhân thực thụ. Anh khẽ nheo mắt, ánh nắng như kẻ thù hiện tại của anh. Liền mở mắt, anh thấy cô, cô xinh, cô ôm anh, cô rúc vào anh khiến anh có cảm giác hạnh phúc vô cùng. Anh muốn thời gian hãy quay chậm lại, để cho anh được hưởng hạnh phúc dù chỉ trong giây lát thôi cũng được.

Nhưng cô đã tỉnh, hai con người, bốn cặp mắt đang nhìn nhau. Cô bất giác sợ, sợ anh vô cùng!

- Anh tránh xa tôi ra!- cô hét.

- Em bé miệng thôi- anh vừa nhắc vừa bịt miệng cô lại.- Em mà nói to, mẹ tôi biết đấy! Đến lúc đó, không cứu vãn nổi đâu!

- Buông ra!- cô hất tay anh- Tôi ghét anh! Đồ máu lạnh.

Nói đoạn, cô liền đứng dậy, định chạy đi, cô muốn chạy khỏi anh thật xa, cô không thể kìm lòng được nữa. Nhưng, khi cô vừa định đứng dậy chạy đi, anh liền giữ tay cô lại. Do mất đà, cô ngay lập tức ngã quỵ xuống lòng anh! Hai người họ, đang kề sát nhau, cô thở, anh biết, tim anh đập, cô cũng biết. Không gian trở nên im ắng đến lạ thường.

- Tôi xin lỗi! Làm ơn! Đừng giận tôi!

Anh nói theo sự chỉ dẫn của con tim mà không biết cô đang khó hiểu vô cùng. Nghe đồn là anh rất lạnh lùng và cụ thể là hôm bữa ở bang hội. Vậy mà giờ đây, chuyện gì xảy ra thế này! Anh đang xin lỗi cô sao? Không thể tin nổi!

- Tôi..- cô ấp úng

- Đừng giận tôi nha!

Lời nói của anh vang lên kèm theo biểu hiện rất ư là đáng yêu của anh khiến cô bật cười trong vô thức. 

- Đó! Em cười rồi! Hết giận nha!- anh càng nũng.

- Anh buông ra đi!

Anh buông cô, anh tiếc. Nhưng phải làm vậy thôi! Cô đứng dậy, định đi nhưng chẳng may vấp phải cái chăn mà té ngã xuống giường. Mà không hiểu cô ngã kiểu gì mà ôm luôn cả anh mà nằm xuống giường. Còn hơn hết là họ đang hôn nhau!

Bốn con mắt nhìn nhau! Cô đẩy anh ra! Cô nấc! Cô ghìm lòng trước gương mặt hot boy của anh. Anh định hôn cô tiếp, nhưng cô né tránh, và rồi.... Cô quay mặt lại, nuốt nước bọt và đáp trả lại anh. Hai người họ đang hôn nhau, nụ hôn say đắm, nồng nàn. Anh nhẹ nhàng trườn tay xuống eo cô như muốn cởi dây buộc áo. Nhưng cô giữ lại, cô không muốn làm chuyện này quá sớm.

Họ ngừng hôn, nhìn nhau:

- Làm ơn!- cô nhìn anh với ánh mắt nhờ cậy.

- Tôi sẽ chờ tới khi em chủ động đến bên tôi! 

Cô cười, cười sau câu nói của anh, cười một cách nhẹ nhàng, đáng yêu. Anh đỡ cô dậy, để cô vào phòng vscn, anh lại cười. Anh thực sự khó hiểu về cô gái này.Từ trước đến nay, chưa có cô gái nào lại từ chối anh cả, cô chính là một ngoại lệ. Anh luôn muốn chơi đùa với phụ nữ, đặc biệt là với loại "gái vẫy". Nhưng trước mặt cô, anh lại không thể làm cô buồn. Liệu anh đã thực sự quên đứa trẻ hàng xóm ngày nào mà yêu cô sao? Không thể! Đứa trẻ ấy là người anh yêu nhất, là người mà luôn chia sẻ buồn vui với anh, là người mà không coi thường anh khi ba anh rời bỏ mẹ con anh. Nhưng tại sao với anh giờ đây cô mới là người quan trọng nhất! Anh rất khó hiểu! ]

***

Trên bàn ăn:

- Chào mẹ!- cả tôi và Khải đồng thanh khi gặp bác gái từ phòng ra.

- Chào hai đứa! Sao dậy sớm vậy?- bác từ tốn.

- Dạ! Hôm nay Hà Vy phải đến trường mẹ ạ!- Khải lên tiếng.

- À! Hà Vy không nghỉ được à con?-bác gái vừa nâng ly nước cam lên uống, vừa hỏi tôi.

- Dạ? 

- Thì ta hôm nay muốn đưa con đi chơi cùng ta mà!

- Nhưng mẹ ơi! Để mai đi! Hôm nay thứ 7 rồi!- Khải nói giúp tôi khi tôi véo tay hắn nhờ vả.

- Uk. Thế cũng được! Mà hôm qua con có ngủ ngon không Vy mà sao mắt con thâm cuồng thế kia!

Tôi ngỡ ngàng trước câu hỏi của bác gái. Thực tình tôi có muốn nó như vậy đâu, tất cả là do tên Khải chết bầm kia làm hôm qua tôi phải khóc ấy chứ! Tôi khẽ liếc qua hắn mà không hề biết nụ cười của ai đó đang nhìn chằm chằm tụi tôi. 

- Dạ, là do hôm qua cố quá mà mẹ! Mẹ đừng trêu vợ con nữa!- Khải trả lời mẹ hắn mà như chuyện ấy là thật khiến tôi tức lòi ruột.

- À ừ! Thôi ăn đi, con dâu ăn nhiều vào! Còn phải tẩm bổ chứ!

Vậy là bữa sáng của tôi trôi qua trong sự vui vẻ. Cả bác gái và Khải đều xỏ xiên tôi nhưng tôi cảm thấy ấm cúng đến lạ thường. Đây mới là cảm giác hạnh phúc của gia đình sao???

***

- Thôi! Anh đi làm đi!- tôi nói với Khải khi hắn chuẩn bị vào lớp cùng tôi.

- Sao? Tôi đi học mà. Tôi nào đã đủ tuổi đi làm đâu!- Khải ngạc nhiên.

- Tôi biết mọi chuyện rồi! Anh đã có bằng giáo sư rồi, lại còn đi học lớp 10 làm chi, trẻ con mà!

- Nhưng sao em biết?

- Thì do tôi nghe chú Đức nói chuyện với ai đó về anh mà! Tình cờ nghe được thôi!

- Chú Đức! À! Vậy em vào lớp đi! Tôi tới công ti, chiều đón em!

- Ok! Chiều gặp nha "ông xã"! Bye!

Tôi vào lớp trong sự kinh ngạc của mọi người. Chắc họ ngạc nhiên lắm về những chuyện xảy ra từ hôm qua đến giờ.

- Hà Vy!

Một giọng nói vang lên làm tôi giật bắn mình. Giọng nói này là của Linđa, đúng, chỉ có thể là của nhỏ. Tôi quay xuống nơi phát ra giọng nói ấy, nhỏ Linđa đang nhìn tôi với con mắt như muốn toé lửa. Tôi hiểu mà!

- Sao! Có gì mà mày phải hét lên như thế!- tôi đi xuống chỗ nhỏ và hỏi- Có gì từ từ nói.

- Mày về nhà hắn ở rồi phải không? Mày nói mày thích anh John mà mày lại làm cái trò này hả? Con nhỏ Min nó chuẩn bị lấn chiếm chỗ mày rồi đấy, nó đang sống ở nhà tao kìa. Mày còn không mau thì anh John không còn là của mày nữa đâu.

Nhỏ nói làm tôi nghe như sét đánh ngang tai. Cái gì mà sống chung, sao có thể, anh John đâu phải hạng người đó! Chuyện này là sao???

- Mày nói gì? À mà thôi! Anh John đương nhiên phải xứng đôi với người như Min rồi! Tao rút!

- Cô nói đúng đấy!- một giọng nói từ đâu chen vào.