Em Chưa 18, Anh Nào Dám

Chương 15




Buổi tối, àn cơm xong thì cả hai cùng chơi game tới 11h đêm.

"Lục buồn ngủ rồi, Lục ngủ trước đây." Nói rồi anh chạy vào phòng, lăn lên giường ngủ. Cô đi vào

"Này, đồ đần, lại muốn ngủ với tôi nữa hả -_- "

"Lục sợ ngủ một mình lắm... sợ lắm"

"Haizz...thôi được rồi"

Anh khoái chí, nhếch môi cười.

"Anh không được động vào tôi á nghe, cấm vượt qua ranh giới"

"Tử Lục sợ ma, Tiểu Cửu ôm Lục đi."

"Sao anh lắm điều thế hả #-_- "

"Đi mà T.T Lục sợ ma lắm". Nhìn cách anh sợ như một đứa con nít, đúng là giả bộ giỏi thật.

Cuối cùng cô cũng bị anh lừa, cô cũng là người tự vượt ranh giới, cô ôm anh vào lòng, vuốt lưng anh.

" Ngoan, ngủ đi, đừng sợ, có Tiểu Cửu đây."

Cái khoảng khắc này thật là bình yên và hạnh phúc.

Anh cọ đầu vào ngực cô rồi ôm cô lại. Đúng thật là biết chớp lấy thời cơ mà.

"Tiểu Cửu....". Anh nói nhỏ nhẹ

" Sao?"

"Sau này Tiểu Cửu có bỏ Tử Lục mà đi không?"

"Không đâu, em sẽ chăm sóc cho anh mà". Cô xoa đầu anh

"Cửu hứa nha ^^"

"Ừ....hứa, được rồi, ngủ đi"

Anh vui và cảm động, gặp được một người phụ nữ chăm sóc cho mình mặc dù mình không được bình thường như thế này, nếu là người khác thì chắc bỏ anh đi lâu rồi. Anh ôm chặt cô hơn.

Cảmơnem, cảmơnemđãđếnbêncạnhanhđểcuộcsốnganhhạnhphúcýnghĩahơn, emchínhcảthếgiớicủaanh, mộtthếgiớiđầysựyêuthươngchânthành.

Yêu em......

-------------------

Nắng mai chiếu qua cửa sổ kính, mang theo ánh sáng chiếu xuyên vào phòng, rọi vào hai khuôn mặt ai kia đang ngủ say giấc.

"Oáp.....". Cô tỉnh giấc nhìn sang anh thấy anh đang ngủ say nên cô để anh ngủ thêm rồi đi xuống bếp để nấu bữa sáng.

Anh dậy, cả hai cùng ăn.

" Này, bữa nay em sẽ ra ngoài tìm việc làm, em dừng lại việc học rồi, anh muốn đi không"

"Yeahhhhh....được ra ngoài rồi...hihi". Anh vui vẻ

Thực ra thì anh rất ấy nấy về việc Tiểu Cửu phải nghỉ học ở trường chỉ vì mình.

Cô đến công ti X xin việc, thư kí nói cô lên gặp trưởng phòng, cô vào phòng, nói anh chờ ở ngoài.

Anh đứng chờ cô, lâu lâu lại nhìn qua cửa kính để được ngắm khuôn mặt của cô.