Em Có Thể Yêu Anh Sao?

Chương 2: Thời thơ ấu (2) : Năm 15t (1)




“Dì…. dì à…, con…con không cưới lão đâu, con…con mới có 15 mà dì. Dì tha cho con đi dì.“

Tiếng khóc nức nở của Lãnh Băng Băng vang lên trong căn phòng ẩm mốc thiếu ánh sáng, tiếng khóc đập tan vào khoảng không im ắng đến quỷ dị. 

Mụ đàn bà to béo ngồi xuống cạnh cô, nhẹ nhàng xoa đầu cô, nịnh nọt:

“Con à, con nghe dì. Dì biết con còn trẻ, nhưng tuổi của con thì ở quê cũng đủ để lấy chồng rồi còn gì, dì cũng là nghĩ cho con, lo cho con. Nhà của ông ấy giàu nhất huyện này, mai sau về là con không cần đói khổ, không cần làm việc, tiền tiêu thỏa thích. Như vậy, chú dì cũng yên tâm phần nào về con. Nuôi con từ hồi con còn bé tí, đón con ở cô nhi viện, dì coi con như con đẻ của mình vậy, làm sao mà không thương con chứ. Giờ chú dì già rồi, không có công lao cũng có khổ lao, con đừng phụ tình như vậy chứ” 

Gã đàn ông bên cạnh cũng nhanh chóng tiếp lời, lời nói sặc mùi giả dối:

-“Những việc lúc trước chúng ta làm đều không phải với con, con chắc không để bụng chứ. Nếu con thương chú dì, thì con đồng ý cho chú dì an tâm, con nghĩ xem, nhà ông ấy giàu, bao nhiêu tiền của, từ nhỏ sống với ta, con đã không đủ ăn đủ mặc, giờ về nhà giàu, còn gì tốt hơn nữa? Con cũng đến lúc báo đáp chúng ta rồi chứ?”

Lãnh Băng Băng lau nước mắt, im lặng, ngước nhìn mặt của người mà cô gọi là chú dì từ hồi nhỏ, chậm rãi nói:

-“Đợi đến khi con lớn, có thể kiếm ra tiền rồi con nuôi chú dì không được sao, chú dì thương con, sao cứ ép con phải cưới?”

Lời cô vừa dứt, mặt của 2 người họ biến sắc, mụ đàn bà lập tức chối đây đẩy, lời nói có chút gấp gáp, vội vã:

-“Sao có thể? Giờ chúng ta đã già rồi, nuôi chúng ta còn không xong, làm sao nuôi thêm con được.”

-“Không nói nhiều, chú dì đã nghĩ cho con như vậy rồi, con còn nhỏ, chưa hiểu chuyện. Tóm lại, mai con phải cưới” – Gã đàn ông to tiếng, lời nói chắc như đinh đóng cột.

Lãnh Băng Băng tức giận đến đỉnh điểm, gào lên:

-“Thật ra chú dì không thương con, chú dì nuôi con chỉ đem con đi bán phải không? Chú dì có còn coi con là cháu không vậy? Các người có còn lòng dạ con người không vậy? Tôi chỉ đáng giá 10 vạn thôi sao? “

“Cháttt!”

“Nuôi mày lớn để rồi mày cãi lại bọn tao như vậy hả? Đừng có rượu ngon không uống lại thích uống rượu phạt! Tóm lại, mai mày phải cưới, công tao nuôi mày 10 năm, không phải đổ xuống ao”- Tiếng bạt tai cùng tiếng chửi rủa của gã đàn ông vang lên. 

Sau đó, hai vợ chồng cùng ra khỏi phòng, bỏ lại cô một mình trong căn phòng ẩm mốc, tối tăm.

Lãnh Băng Băng ngước đôi mắt đầy oán giận nhìn vào cánh cửa vừa bị đóng, cô lẩm nhẩm:

“Không..! Không…., mình không thể cứ như vậy mà sống, quá đủ rồi, mói thứ đã quá đủ rồi! Mình sẽ bỏ trốn, mình sẽ rời khỏi căn nhà này, rời khỏi nơi gớm ghiếc này”-Gạt nước mắt, cô nhanh chóng sắp xếp những bộ quần áo cũ nát vào chiếc cặp đã rách đến không thể rách hơn với sự lo lắng, kinh hoàng đến tột độ.

“Kéttttt”

“Ngủ chưa con?”-Tiếng mụ đàn bà vang lên.

“Nó ngủ chưa”-Gã đàn ông to béo hỏi dồn.

“Thấy im ắng, chắc nó ngủ rồi đấy” 

“Ừ, chắc nó nghĩ thông suốt rồi, hôm nay tôi đã nhận 10 vạn của lão, mai bà phải nói nhỏ nhẹ với nó, để nó biết đường” 

“Biết rồi! Thôi! Về phòng đi”

“Rầm” 

“Mình phải nhanh chóng rời khỏi nơi này, nếu không, mình sẽ không biết ra sao nữa” – Tim đập thình thịch, nghĩ đến gã đàn ông to béo hôm nay nhìn cô với ánh mắt dâm dục, cô cảm thấy thật sợ hãi.

_________________________

“Hừ…….hôm nay không thấy con nào ngon cả, toàn mấy đứa con gái đã dùng rồi ….ợ…..thật là khó chịu.Shittt ” – Một gã đàn ông gầy còm, tay cầm chai rượu chửi thề, xung quanh còn một vài tên khác.

“Đại ca, đại ca, có đứa con gái đang ngồi góc kia kìa “ – Một thằng to béo ăn mặc nhếch nhác mắt sáng rực chỉ vào Lãnh Băng Băng – cô đang ngồi ôm mặt khóc ở một góc tường. 

Tên đàn ông được gọi là đại ca nhanh chóng đưa mắt nhìn theo hướng tay chỉ, ánh mắt sáng rực, nụ cười bẩn thỉu đi dần đến chỗ cô:

“Heyyy! Người đẹp…Làm gì ngồi một mình buồn ở đây thế, đi với anh, đảm bảo đêm nay em sẽ được vui vẻ. Hahahahha…”-Vừa nói hắn vừa sờ soạng tay cô. 

“Áaaaa! Các anh là ai, anh đi ra đi. Đừng chạm vào tôi” – Lãnh Băng Băng hét lên, đôi mắt long lanh nước mắt đầy sợ hãi, bàn tay nhanh chóng giật ra. 

“Mẹ! Con ranh này, mày lại còn làm cao gì hả, được ông đây để mắt là vinh dự đấy, mày hiểu chưa” – Gã đàn ông cầm lấy cổ tay cô. 

“Hôm nay cô em không xong với các anh đâu, biết đường thì ngoan ngoãn chút” – Những lời nói ô uế không ngừng vang bên tai, cô gái bé nhỏ sợ hãi, run cầm cập.

“Làn da mới trắng nõn làm sao. Giọng nói thật dễ nghe, lâu lắm mới gặp được một đứa hợp gu”-Tên đàn ông vẫn không ngừng mân mê, đưa ra những lời nói ghê tởm.

“Roẹttttttttttt”

“ÁAAAAAA! Cứu tôi với, có ai không, cứu tôi vớiiiiiiiiiiiiiiii”-Tiếng hét thất thanh của Lãnh Băng Băng vang lên đầy sự tuyệt vọng, đau đớn đến tột cùng. 

“Hahahahhaha! Không ai đến cứu cô em đâu, ngoan ngoãn an phận đi” – Những tiếng cười chói tai vang lên trong đầu cô, trước mắt của cô, mọi thứ dần trở nên nhạt nhòa, nhạt nhòa, tối tăm, tối tăm, cô chỉ nhớ cô đã ngã xuống………