Em, Em, Em Thích Anh, Anh, Anh!

Chương 17




Khương Thiệu ngồi ở ghế lái.

Trên xe không còn ai.

Lục Nhung do dự muốn mở cửa sau chui vào.

“Đằng trước.” Khương Thiệu nhìn cậu.

Lục Nhung chỉ đành mở cửa bên ghế phó lái, chui vào rồi đóng cửa lại.

Lục Nhung cảm thấy không khí trong xe có chút loãng, tim cậu thình thịch đập, nhanh hơn lúc bình thường rất nhiều.

“Tôi, tôi…” Lục Nhung hơi nóng nảy, muốn nói gì đó, nhưng ấp úng mãi không ra được nửa câu đầy đủ.

Khương Thiệu không khởi động xe.

Anh xoay người, ấn chặt Lục Nhung vào ghế “Đây là lí do khiến cậu muốn kết thúc?”

Lục Nhung cảm thấy như mình đang bị dã thú nhìn chằm chằm.

Tùy thời tùy chỗ đều có thể bị cắn đứt cổ.

“Không, không phải.”

“Biết tôi đỗ xe ở đây từ lúc nào không?”

“Tôi, tôi…” Lục Nhung cố lấy dũng khí nhìn vào mắt Khương Thiệu “Tôi không biết.”

“Vốn dĩ tôi định về, nhưng lại thấy cậu lên xe bus, nên theo đến đây.” Khương Thiệu nói “Không phải cậu nhát như cáy à? Vì cái tên “học sinh” kia của cậu, mà cậu dám đi vào quán bar một mình? Đúng là tôi đã coi thường cậu rồi!”

“Chúng, chúng ta đừng như này.” Lục Nhung cảm thấy giọng nói lạnh như băng của Khương Thiệu như một lưỡi dao, đâm thẳng vào tim cậu. Đầu cậu hỗn loạn, viền mắt từ từ đỏ ửng “Xin, xin, xin lỗi, Khương Thiệu, tôi, tôi sai rồi!”

Khương Thiệu thò tay vào trong áo phông rộng thùng thình của Lục Nhung, vừa nắm lấy cái núm vú mềm mại kia vừa nói “Tôi không đồng ý.”

Đau đớn trước ngực làm Lục Nhung kêu lên khe khẽ.

Cậu mê man, nức nở hỏi “Cái, cái gì cơ?”

Một tay Khương Thiệu chui vào trong quần, cách lớp quần lót mà vuốt ve bờ mông của Lục Nhung. Đồng thời, anh cắn cái tai đỏ ửng của cậu “Tôi nói, tôi không đồng ý kết thúc. Cho dù là cậu bao dưỡng tôi hay tôi bao dưỡng cậu, cậu đều không có quyền nói kết thúc. Lục Nhung, tôi đã nói rồi, là cậu trêu trọc tôi trước.” Hai bàn tay to lớn của anh thay phiên nhau kích thích các điểm mẫn cảm trên người Lục Nhung.

“Đừng, đừng như vậy.” Viền mắt Lục Nhung càng đỏ “Đang, đang ở bên ngoài.”

Bên ngoài chính là ngã tư người đến người đi.

Dù đã khuya, trên đường không có ai, nhưng thi thoảng vẫn có người ra vào quán bar. Khương Thiệu lật Lục Nhung lại, để cậu quay mặt ra cửa sổ xe. Cửa sổ xe là loại bên trong nhìn được ra bên ngoài, nhưng bên ngoài không nhìn được vào bên trong.

Lục Nhung có thể thấy vài ba người đang đi từ quán bar đi ra.

Ngón tay Khương Thiệu ở trong thân thể Lục Nhung mở rộng.

Quá trình này giống như một hình phạt kéo dài, mà bên ngoài còn có người đứng giám sát.

Thân thể Lục Nhung hơi căng cứng, run rẩy.

Khương Thiệu nắm lấy mông Lục Nhung, áp cả người lên người cậu, liếm hôn vành tai mẫn cảm “Bảo bối, thả lỏng một chút, cậu thế này thì sao tôi vào được?”

Thấy bên ngoài có người đến gần, Lục Nhung sụp đổ bật khóc “Đừng, đừng, Khương, Khương Thiệu.”

Khương Thiệu không lưu tình, đâm thẳng vào.

Lục Nhung bị đặt ở chỗ ngồi chật hẹp, nhếch chân lên nhận sự xâm chiếm của Khương Thiệu.

“Đừng khóc mà, bảo bối.” Khương Thiệu hung hăng cắn tai Lục Nhung.

Lục Nhung đau chảy cả nước mắt.

Khương Thiêu lấy tay bịt miệng Lục Nhung “Nếu như cậu thu hút người bên ngoài đến đây thì phải làm sao?”

Cốc cốc cốc!

Bên ngoài thật sự có người gõ cửa.

Lục Nhung nhìn khuôn mặt xa lạ bên ngoài, cả mặt giàn dụa nước mắt, không ngừng lắc đầu.

Người kia hình như uống say, sau khi thấy gõ mà không có ai mở liền loạng choạng đi tìm một chiếc xe khác.

Lục Nhung mất hết sức lực, sợ hãi nức nở.

“Cậu không thích sao? Thấy cậu với “học sinh” của cậu ôm nhau lâu như vậy, tôi còn tưởng cậu thích làm loại chuyện này trước mặt người khác chứ.” Khương Thiệu giả vờ dỗ dành nói “Đừng khóc nữa, cậu không thích thì phải nói chứ. Cậu xem, giờ thế này rồi, cậu cũng nên làm tôi bắn ra trước đã, đúng không?”

Lục Nhung cong lưng, để mặc Khương Thiệu sờ nắn phân thân phía trước của mình.

Khương Thiệu rất hài lòng với Lục Nhung ngoan ngoãn như thế, tha hồ thay đổi mấy tư thế mà bình thường không được chơi, xong mới bắn ra.

Anh mặc quần áo vào cho Lục Nhung, thắt dây an toàn, đưa tay vuốt tóc cậu “Bảo bối, mệt sao? Bình thưởng giờ này chắc cậu ngủ rồi, tôi đưa cậu về.”

Lục Nhung nhắm hai mắt lại, lông mi ươn ướt.

Cậu lặng lẽ quay đầu ra phía cửa sổ.

Mẹ muốn anh trai.

Cha không cần cậu.

Khương Thiệu ghét cậu.

Cậu cho tới giờ, chưa từng là bảo bối của ai…