Em Gái À! Chúng Mình Kết Hôn Nhé

Chương 5




nó bước đều trên con đường, chả là hôm nay nó muốn đi bộ hít thở chút không khí buổi sáng

nó nhớ lại lúc sáng lúc nó mới ngủ dậy...

yến nhi, oppa đâu rồi- nó lăng xăng chạy xuống bếp

hình như công ty có hợp đồng dành dải đất ở bên Nam Mỹ nên đi từ sớm lắm

hiện tại....

haizzz, chán vậy không biết anh mới đi một lát sao mình nhớ thế không biết - nó quay quay cái đồng hồ rồi lại tiếp tục thở dài

này, hoài an- gia hưng từ đâu mọc ra gọi có ý ới mà mải suy nghĩ nên không nghe

làm gì mà gọi quá trời đất mag không nghe- cậu vỗ vai nó mới giật mình nhìn sang

à không có j, mà sao ông lại đi bộ vậy xe đâu - nó ngó nghiêng một hồi rồi hỏi

à hôm qua tui đâm phải người ta nên bị ba tịch thu 3 ngày - Gia hưng gãi đầu mỉm cười làm lộ hai núm đồng tiền rất duyên

một tuần này tôi cũng chết thật rồi - nó lại thở dài

why

anh tui đi công tác khoảng tuần sau mới về mà sao nhớ thế này không biết. anh như năng lượng của tôi zậy- haizz

thôi đừng có thở dài nữa không ai hít mất khí của bà đâu mà cứ hít vào cho lắm rồi thở ra cho mạnh - Gia Hưng trêu nói

uk... hả ông nói cái gì cơ đứng lại cho tôi - biết ngay sẽ thế nên Gia Hưng đã chạy mất dạng

cổng trường ...

chị, hoài an hôm nay yến nhi không đi học à- phúc lâm thấy nó liền chạy lại hỏi

bốp... nguyên chiếc giày của nó dính vào mặt - phúc lâm muốn chết ngất

he he cảm ơn em trai yêu dấu nhìu nhìu - Gia Hưng lấy giày xuống khỏi mặt Phúc Lâm rồi cười gian manh

hu hu hôm qua em đã xin lỗi rồi sao chị còn đối xử như vậy với em cơ chứ - Phúc Lâm xoa xoa cái mặt một cách tội nghiệp

chị xin lỗi, có tránh thì nên quay 180 độ mà trách thằng anh bất nhân kia kìa... mà lúc nãy hỏi gì vậy - nó cũng thấy thương thương nhưng nghĩ anh làm em chịu cũng chẳng sao

em hỏi Yến Nhi đi học chưa - mặt Phúc Lâm đã in nguyên vết giày

kia kìa vừa nhắc tào tháo là tào tháo đến ngay, thôi hai đứa cứ chăm sóc nhau đi, tui đi - nó kéo Gia Hưng đi luôn

khoan đã để tôi xin lỗi nó chuyện hôm qua đã - Gia hưng định quay lại

bộp ... chúng nó phải cảm ơn cậu thì có, vào lớp tui kể cho- nó lấy chiếc giày còn cầm trên tay đánh lên đầu cậu rồi cứ thế lôi xềnh xệch vào lớp

wa đúng là như phim hàn nhẩy - Gia hưng chống tay lên bàn nói với vẻ thích thú

chứ sao, Yến Nhi mà không bệnh tui cho haii đứa ở bên nhau suốt đêm luôn - nó chắt lưỡi tiếc rẻ

đúng là tiếc thật, mà thôi thua keo này ta bày keo khác lần sau nhốt hai đứa nó ở chỗ nào ấm áp một chút cho yên tâm - gia hưng lại vuốt cằm suy nghĩ

đúng vậy cho đến lúc hai đứa nên duyên vợ chồng thì hai chúng ta sẽ là nguyệt lão giăng sợi chỉ đỏ cho hai con ha ha ha ha- nó mỉm cười thỏa mãn

(p/s: thì ra là kế của hai ông bà này, thảo nào)

cô không sao chứ - Phúc lâm lẽo đẽo theo nó

không sao - yến nhi cũng ngập ngừng không dàm quay lại

tít... tít - máy của Yến Nhi báo có tin nhắn

người gửi : 012********

" tao cảnh cáo mày lần cuối, ngoài giờ học ra tao cấm mày lại gần anh Phúc Lâm của bọn tao nếu không thì đừng trách"

hừ, đúng là ngu xuẩn. Hôm qua sắp cảm lạnh tao đã thấy não tao nóng lắm rồi - Mặt Yến nhi xám kịt

này tui có việc nhờ anh giúp tôi nha - yến nhi Phanh lại lamg Phúc lâm chấn vào người

chuyện gì - Phúc lâm ngây thơ hỏi

anh có cảm thấy phiền khi bị bọn con gái bàm theo không - nó nhìn Phúc lâm chớp chớp mà không biết rằng tim ai đó đang lệch nhịp

à ... ờ thì cũng có chút chút -phúc lâm trẻ con giơ 1 đốt tay lên để thê hiện

vậy làm bạn trai tôi một ngày tôi sẽ cắt mấy cái đuôi cho anh - Phúc Lâm đơ tập một

lấy lại bình tĩnh tim ơi từ từ không ai đập mất phần mày đâu - xíii tôi biết tui đẹp trai nhưng không cần phải vậy tôi quen với mấy kiểu làm phiền này rồi - lấy lại vẻ cool boy Phúc lâm mỉm cười

* chớp chớp * giúp tôi lần này thôi, tui sẽ coi anh là bạn tốt suốt đời

trật tự đi tim người ta nghe thấy tiếng mày đập đó - coi như tôi giúp cô nhưng chỉ một ngày thôi đó, bình thường thì đừng mơ nhưng thấy biết ơn cô đã đến tìm tôi nên tôi mới giupw đó - Phúc lâm vuốt tóc

thank, Yến Nhi cầm tay Phúc Lâm vui vẻ đi vào lớp

chị vân con nhỏ đó hình như không biết sợ là gì thì phải - từ đằng xa một đứa con gái lên tiếng

chiều ra về gọi nó lên sân thượng thăm hỏi một chút - vân nhìn nó một cách khó chịu

reng... reng ... reng

đúng như dự đoán một đứa con gái đến gọi cô đi

yến Nhi bước vào phía trên cùng của sân thượng

chị Vân nó đến rồi ạ - con nhỏ lúc nãy lại gần chỗ cái vân

tao nhớ là đêm qua đã nhắn một số tin cảnh bá và tin cuối cùng là vào sáng nay cũng đã nhắn nốt một tin mà sao mày không chịu nghe lời vậy ngoan ngoãn ngay từ đầu thì bây giờ đâu phải lên đây - Vân nâng cằm Yến Nhi lên

khì - Yến nhi nhếch mép cười

thì tao làm vậy cũng chỉ muốn biết tụi bây đến đâu mà dám làm cho con miu nhà tao thức giấc - cô giật phăng cái tay ra

HA HA HA, thôi không nói nhiều nữa lên đi để nó còn về nhà nấu cơm - vân khoát tay cho bọn đàn em

ở xa xa có ba bóng người đang lấp ló

chúng ta mau lại giúp đi yến Nhi sẽ bị đánh chết mất -Gia hưng và Phúc lâm nhìn vẻ l lắng

không sao đâu, hai người sẽ phải hối hận khi nói câu vừa rồi

bộp... cô chạy lên dáng cho em thứ nhất mặt nở hoa, em thứ hai bụng đánh trống, em thứ ba treo giò .... rồi cứ thế từng người từng người hi sinh một cách oanh liệt bằng mỗi cách khác nhau và chẳng mấy chốc cồn một người ciuoois cùng là vân

này, mày đừng tiến lại gần tao - vân khua khua tay để giữu khoảng cánh nhưng nhi càng tiến lại thì cô càng lùi lại

không biết cảm giác được đánh con nhà giàu thì sẽ thế nào nhỉ, có nên nương tay một chút để mớ siticon trên mặt mày không rơi xuống không nhỉ hay là để tao chở thẳng mầy đến khoa chấn thương chỉnh hình nhỉ - khóe môi yến nhi lại khẽ nhếch lên

thôi đi Yến Nhi - Phúc lâm bước ra ngoài mắc dù nó và gia hưng cố ngăn

anh Phúc Lâm em sợ qua - vân giả vờ chạy lại phía anh

TRÁNH RA - phúc Lâm hét lên làm vân giật nảy mình

đúng là tôi ngu ngốc - Phúc Lâm nhìn Yến Nhi rồi bước xuông

zeee - còn hai người đằng này thì âm thầm ăn mừng

để rồi xem, Yến Nhi sẽ đi tìm cho coi con bé sợ bị giận lắm - nó thầm thì

Yến Nhi mặt đơ như cây bơ nhìn theo bóng phúc lâm. Ánh mắt lộ rõ sự khó hiểu tột cùng nhưng cuối cùng không hiểu vì sao cô cũng cất bước chạy theo

này Phúc Lâm anh bị làm sao vậy - Yến Nhi tìm mãi mới thấy Phúc Lâm ở sân sau trường

không có gì - Phúc Lâm tức tối quay mặt sang chỗ khác

anh thất vọng về tôi ak, chắc anh không biết vốn dĩ tôi là người xấu mà- cô ngồi xuống bên cạnh Phúc Lâm mặt xụ xuống

................- không khí bỗng chìm vào im lặng

nếu anh không thích tôi người đây nữa thì thôi - Yến Nhi định đứng dậy thì mật bạn tay giữ lại

khô... không phải vậy đâu - Phúc lâm thấy cô sắp đứng dậy thì quay sang giữ lại

hì vậy mà cứ tưởng - Yến Nhi mỉm cười rồi ngồi xuống lại

không hiểu sao dạo này tim tôi thất rất khó chịu nó cứ đập loạn xạ trước mặt của Nhi nhưng lúc nãy thấy dàng vẻ đáng ghét của Nhi Lâm cũng chẳng thấy ghét Nhi chút nào - Phúc Lâm đặt tay lên tim mình

chắc anh bị cảm thôi để tôi lấy thuốc cho - yến nhi mặt hơi đỏ

HA HA HA HA - Phúc Lâm cười lớn

gì vậy = mặt Yến Nhi nghệt ra

nhìn mặt cô kìa ha ha mắc cười chết mắt - Phúc Lâm cười nắc nẻ mặc cho mặt Yến nhi đang tối lại

ha ha lúc nãy thấy cảnh trên sân thượng tôi chỉ sợ cô đánh chết con nhà người ta nên ngăn lai - thôi ngồi đó đi tôi về đây

Yến Nhi nhìn thân ảnh đó xa dần mà bất chợt nở một nụ cười vô cùng chua chát- thấy chưa anh ta đâu có thích mày đâu

đằng xa Phúc Lâm đứng tựa lưng vào một góc tường thở hắt ra - haizz cô ấy chỉ muốn nhờ mình để có một gặp để " nói chuyện " với bọn con gái thôi

30 phút sau Yến Nhi mới lê được cái thân tàn về nhà...

tiểu thư à, em về rồi- Yến nhi thấy nó đang nằm than ngắn thở dài trên ghế

em dọn lên đi chị đói lắm rồi -nó vẫn nằm dài trên ghế

không liên lạc được với cậu chủ sao ạ- Yến nhi nhặt cặp sách của nó dưới đất lên

uk, không gọi được gì hết - nó chán chường

chắc cậu bận việc, không sao đâu chắc mai sẽ gọi được thôi. chị ăn cơm nha - Yến Nhi đi vào bếp

nó nhìn cả bàn đồ ăn rồi lại nhìn sang ghế hắn- anh ăn cơm chưa nhỉ, mới một ngày mà đã thấy thiếu đủ thứ luôn

.........................................................

nó lăn qua lăn lại trên giường cũng đã một tiếng đồng hồ mà vẫn không sao chợp mắt được một chút. nó nhớ anh quán lần này nó cảm thấy khó chịu như vậy vì đây là lần đầu tiên anh nó đi có việc lâu mà không hề báo trước cho nó một tiếng

càng nằm nó càng thấy buồn nên ôm gối xuống phòng Yến Nhi

trời ơi chắc tui chết mất - nó nhìn đống chăn của Yến Nhi rồi quay bước đi luôn

nó đi dọc theo dãy hành lang mà không hay biết đang đứng trước cưa phòng của anh

đẩy cửa bước vào nó vẫn ngửi được mùi thơm của anh nó thoang thoảng đâu đây

nắm xuống trên giường hắn nó nhớ lại những hôm lạnh quá cứ nằng nặc đòi sang ngủ chung hay mấy lần có thằn lằn nó đều qua đây lánh nạn . điều nó thấy hạnh phúc nhất là được hắn ôm vào long cảm giác rất ấm apf và an toàn.

sua nghĩ hồi lâu thì nó thiếp đi lúc nào không hay

nó lại tiếp tục lê cái thân tàn đến trường hắn ván bặt vô âm tín, mặc dú tối qua có ngủ được nhưng tâm trạng và sắc mặt của nó cũng chẳng khá hơn được bao nhiêu.

chẳng lẽ hắn định bỏ rơi nó sao sống mũi nó bất chợt cay cay

hôm nay Yến Nhi bị cảm rồi. không biết vì sao phái cái đống chăn tối hôm qua mà cô vẫn bị cảm. nói thật chuyện này như cơm bữa con bé vốn rất yếu ớt mà luôn tỏ ra mạnh mẽ để không bị người khác nắt nạt thôi.

mất 10 phút sau nó bước vào đến lớp. cả lớp nhìn cô như sinh vật lạ, tất nhiên là vậy rồi hôm nay mắt nó không kẻ mà có một đường thâm phía dưới mắt. đôi môi vẫn đó tươi nhưng vì nó không cười nên nhìn thật thảm hại vân vân và mây mây. thôi tóm lại là hôm nay nó vẫn đẹp vẫn dễ thương nhưng khổ là bông hoa này sắp tàn rồi

ném bộp cái cặp xuống bàn, nó định ngồi luôn mà không biết ai đang ngồi trên ghế may mà Gia Hưng tránh được nếu không thì nát đùi. bọn con gái nhốn nháo hết lên khi thấy anh một nửa treo trên ghế còn một nửa nằm dưới đất trông thật hết sức thảm hại.không quan tâm mình vừa gây ra tội lớn gì nó nằm xuống bàn ngủ luôn ở đây ồn ào hưn nhà nó nhiều nên nó thấy an toàn

NÀY! bà định ám sát tôi ... à - Gia Hưng hét lớn tức giận khi vừa được bọn con gái giải cứu nhưng thấy nó đang ngủ thì lập tức im bặt ngồi xuồng trật tự vì sợ tuyệt chiêu " giày phi tiêu " nếu đánh thức nó dậy và một phần là anh thấy tim mình có chút lệch nhịp và xót xa khi nhìn bộ dạng của nó

reng... reng... reng - 3 tiết học gian nan tôi qua nhanh chóng khi nó chỉ biết nằm ôm cái bàn và áp tai nghe nó nói chuyện

nó ôm cái bụng sôi ùng ục lết xuống can- tin mắt nó cũng hết thâm vì ngủ được ngon. nó thở dài nhìn cả một dãy xếp hàng mua đồ ăn, nhưng thật bất ngờ cải một hàng dài dịch sang một bên nhường chỗ cho nó vào mua trước. mỉm cười hạnh phúc nó tung tăng đi vào trong

đặt một đống đồ ăn trên bàn nó bắt đầu tập trung ăn uống nhưng trông người tự dưng bất chợt chửi rủa kịch liệt_ chết đi cái đồ đại đại ác ma dám bỏ rơi em gái xinh đẹp này không thương tiếc à ta cắn ta cắn, mỗi một từ cắn nó lại cắn cái bánh mì một cái thật mạnh đầy vẻ tức giận ( may mà chị không hét lên chứ không cả trường mất công khiêng đi bệnh viện )

tiết thứ tư vẫn đang diễn ra hết sức suôn sẻ thì ánh mắt " trìu mến " của cô giáo hướng về phía nó

Hoài an, em hãy cho biết theo em trong tác phẩm tắt đèn tâm trạng của hai cậu em trai như thế nào khi mẹ bàn chị gái, suy nghĩ trong 30' và trả lời - cô đẩy gọng kính lên nhìn nó

dạ.. dạ - nó ấp úng thả phao cứu hộ khắp nơi nhưng vẫn không có sự trợ giúp nào

nhắm mắt nói đại thôi - dạ thưa cô hai em sẽ rất cô đơn, đau lòng và vô cùng nhớ chị mặc dù chị bỏ hai đứa đi - tự dưng nó thấy nhớ đến tình trạng hiện giờ của nó

chưa đủ lắm nhưng tạm được, ngồi xuống và chú ý bài giảng đi - cô phẩy tay nhẹ ý cho nó ngồi xuống ròi cúi xuống nhìn sách

thở phào nhẹ nhõm nó ngồi xuống quắc mắt nhìn sang Gia Hưng

hi gi , tại tui không biết nên không nhắc được chứ tôi mà biết chắc chắn sẽ bày cho bà mà - Gia Hưng lấy tay quạt nhẹ cho nó hạ hỏa

nó lại tiếp tục nhìn chằm chằm vào cái điện thoại

..........................................................................................................

chẳng mấy chốc mà 4 ngàu trôi qua một cách lặp đi lặp lại. sáng đi học trưa ăn tối ăn, ăn tối....

lại thế, cái cặp của nó lại yên chí nằm trên sàn gạch tháo cái cà- vạt ném xuồng luôn tháo nốt hai cúc áo cho mát nó lững thững đi lên phòng mà không biết ai đó đang ngồi trên ghế sofa nhìn nó mà thở dài ngán ngẩm

hắn đang định đứng lên thì nó lại lững thững đi xuống vẫn cái ánh mắt vô hồn ấy nó ngòi xuống ghế uống nước

sao cài ghế hôm nay êm ái thật - nó thầm nghĩ ( *=.=)

bất chợt một bàn tay ôm nó từ đằng sau kéo nó vào lòng - nó định hét lên nhưng tim nó chợt thắt lại, mùi hương mà bấy lâu nay nó nhớ nhung đang ở ngay bên cạnh nó

ngước mặt với đôi mắt hơi cay cay lên nhìn hắn - nó nhìn rất lâu rồi nhẹ nhàng chạm vào mặt hắn như sợ hắn sẽ tan biến mất

hắn mỉm cười nhìn con mèo nhỏ là nó trong lòng - nhớ anh lắm sao

như đánh trung tim đen nó gật đầu liên tục rồi tự dưng ngước mắt chảy dài

chợt nó thấy môi mình ấm áp lạ thường khỏi cần nói cũng biết tự dưng hắn cúi xuống thật sát ... nhẹ nhàng đặt lên môi nó một nụ hôn. vào khoảnh khắc này mọi sự nhớ nhung tức giận hay tủi thân đều tan biến hết tất cả chỉ có thể diễn đạt bằng hai từ ... ngọt ngào

nó đặt tay lên môi mình cảm nhận sự ngọt ngào vẫn lan tỏa đâu đây. mặc dù từ trước giờ cứ có gì hạnh phúc hay được hắn tặng quà vào ngày sinh nhật nó đều bay lên hôn lên môi hắn nhưng sao bây giờ tim nó cứ đập liên hồi vậy

nhóc con, anh chỉ "thơm một cái mà sao mặt ngây ra vậy - hắn mỉm cười gian manh

anh... như vậy mà anh bảo là thơm sao - nó tức giận đành vào ngực hắn

hì, vậy cho em " thơm" lại là được chứ gì trước giờ em vẫn " thơm" anh có sao đâu - hắn véo nhẹ mũi nó

thôi ăn cơm thôi em đói bụng - nó định đứng dậy nhưng hắn lại giữ lại

anh muốn ăn thơm ( ý hắn là quả dứa ) - lại nhe răng ra cười

anh...- nó bật dậy đi thẳng vào bếp kệ hắn vẫn đang tự kỉ một mình

ăn xong nó về phòng nhưng lăn lóc một hồi trên giường nó quyết định ôm gối qua phòng hắn

anh ngủ chưa - nó ngó vào thì thấy hắn vẫn ngồi trên bàn làm việc

nhìn nó mỉm cười hắn kéo một cái ghế nữa lại gần hắn

vẫn ôm khư khư cái gối trên tay nó bước lại ngồi trên ghế với vẻ mặt khá nghiêm nghị

sao cả tuần vừa rồi anh chẳng gọi cho em gì cả - mặt nó phụng phịu

sao vậy, anh chỉ sợ gọi cho em anh sẽ nhớ quá mà bay vè đây luôn mà không làm việc được thôi - hắn mỉm cười với nó đồng thuời đặt hai tay lên cái thành ghế mà nó đang ngồi

không phải chuyện đó... em đã hỏi ông quản gia ông bảo mọi việc chỉ tong 3 ngày nhưng anh lại ở lại thêm 4 ngày - mặt nó hơi cúi xuống một chút sợ anh nó sẽ nổi cơn thịnh nộ với nó vì dám quản chuyện đi hay ở của anh trước giờ điều đó là cấm kị

nhưng không hắn không hề tức giận mà lại tiếp tục mỉm cười

anh chỉ muốn ở lại lâu hơn một chút để xem nhóc có nhớ anh không thôi, còn anh thì nhớ lắm luôn - lần này hắn kéo cái ghế sát vào một chút rồi vồng tay ôm lấy nó nói nhỏ bên tai - ... và anh cũng biết được một chuyện quan trọng hơn khi ở lại thêm

nó nhăn mặt vì lời nói và hành động kì lạ của hắn từ lúc về đến giờ nhưng nó cũng không quan tâm nữa

sáng hôm sau....

những tia nắng làm rực sáng cả căn phòng khẽ mơn man trên khuôn mặt đang ngủ say của nó nhưng có cái này chưa nói, đây là phòng hắn

cố gắng cựa quạy nhưng vô ích nó cảm nhận có gì đó đang khóa nó thật chặt

him híp mắt nhìn lên nó thấy hắn một tay ôm chặt nó vào lòng còn một tay chống đầu lên nhìn nó. mỉm cười một cái nhẹ nó ôm lấy hắn định ngủ tiếp

thôi dậy đi 9h rồi - hắn nằm xuống lại mặt sát kề mặt nó

không em muốn ngủ nữa - nó vòng nốt tay còn lại ôm hắn chặt hơn

cưng thật đây - hắn lấy ai tay ép chặt hai má làm miệng nhó chu về phía trước

cứ thế điều gì đến cũng phải đến hắn chầm chậm tiến sát vào, sát vào hơn......

cốc... cốc - lão quản gia gõ nhẹ cửa bên ngoài :(

chuyện gì vậy - hắn trả lời còn tay vẫn ôm chặt mặc nó đang dãy dụa để thoát ra ngoài

cậu và tiểu thư dậy ăn cơm - lão quản gia vẫn vô tư trả lời mà không biết mình đang mắc một sai lầm lớn

ông xuống đi lát nữa chúng tôi xuống - hắn thả mình nằm xuống

bây giờ chịu dậy chưa - nó vẫn lắc lắc đầu

hì, không dễ vậy đâu hắn đỡ nó dậy không thương tiếc kéo vào nhà vệ sinh luôn