Em Gái, Quan Tâm Anh Chút Đi!

Chương 18




-Phàm tổng, đến thẳng công ty luôn ạ?-Một người đàn ông cung kính nói

-Khoan, đến PK trước-giọng nói lạnh băng nhưng không giấu nỗi sự mệt mỏi bên trong. Hắn đã ra nước ngoài giải quyết công việc suốt 2 tuần nay, đâu ai biết công việc trong 1 tháng mà anh bỏ ăn bỏ ngủ để hoàn thành chỉ trong 2 tuần, chỉ vì 1 người.. chính là nó. Lần trước cũng bởi tại anh mà nó phải vào bệnh viện

-Vâng

Chiếc xe dừng lại trước cổng công ty PK, chiếc xe thu hút không ít ánh nhìn từ những người xung quanh vì chiếc xe là số lượng có hạn có tiền chưa chắc đã mua được. Khi chủ nhân chiếc xe bước ra mọi người càng không thể rời tầm mắt, sao ông trời lại có thể ưu ái cho 1 người như thế chứ. Khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, mái tóc nâu đỏ được cắt gọn gàng, cái mũi cao dọc dừa, đôi mắt sắc bén tỏa ra một khí thế mà người ta vừa kính sợ vừa phải kính nể.

-Phàm tổng-Nữ tiếp tân thấy hắn vào vội cúi đầu chào

Hắn nhìn cũng không nhìn tới, khuôn mặt vẫn giữ nguyên một trạng thái-lạnh, trực tiếp lên phòng tổng giám đốc. Khi bóng anh dần khuất cũng là lúc các nhân viên nữ ở đại sảnh bu lại bàn tán

-Có thấy không? Đó là Phàm Thiên Hàn-Chủ tịch Phàm Thị đó

-Không ngờ ở ngoài càng đẹp hơn trong hình, đúng là người đàn ông vàng của thành phố S

-Nghe đâu anh ta không bao giờ gần nữ sắc, thân phận vô cùng phức tạp, nổi tiếng là lãnh đạm, ai lại gần anh ta đều không chịu nỗi hàn khí xung quanh, dù cho khuôn mặt có xuất chúng đến mấy đến nay vẫn chưa có bóng hồng nào dám tiếp xúc với anh ta

Phòng tổng giám đốc

-Hàn, công việc bên ấy xong rồi sao?- Hắn vừa bước vào đã nghe tiếng người nịnh nót nào đó lên tiếng

-Tạm ổn-Vẫn cái giọng âm độ đó

-Vậy hôm nay có việc gì mà khiến Phàm Tổng lặn lội đến chỗ tôi vậy-Khả Nhật đi tới quầy bar lấy 1 chai rượu và 2 cái ly đem đến bàn, rót rượu vào cả 2 ly

Hắn không ngần ngại mà cầm ly rượu được đối phương rót sẵn lên uống cạn một hơi

-Nhi đâu?

-Mày không hỏi thăm tao được 1 câu sao?-Khả Nhật giở giọng hậm hực

-Cần thiết?

-Tao không biết sao tao lại ngu ngốc chọn mày làm bạn thân nữa

-Nhi đâu?-Hắn kiên nhẫn lặp lại câu hỏi 1 lần nữa

-Nghỉ phép rồi

Hắn không nói lời nào nữa lập tức dậy đi về phía cửa

-Này, mục đích mày tới đây chỉ như vậy?-Khả Nhật lên tiếng hỏi

-Ừ-Hắn nói xong thì đã không thấy bóng dáng đâu nữa

Một chữ “Ừ” của hắn làm cho Khả Nhật càng nghĩ càng thấy mình giống như mình bị lợi dụng, khi đã hết giá trị lợi dụng thì sẽ bị vứt đi. Nhưng cũng đành chịu, ai bảo hắn là bạn thân của cái tên “cuồng em gái” kia chứ.

Sau bước ra khỏi PK hắn quay trở về biệt thự của hắn

Vừa bước vào đã có 2 người áo đen cung kính đứng trước mặt hắn 

-Bang chủ, đã sắp xếp 3 ám vệ đến bảo vệ tiểu thư

-Tốt, còn gì nữa không?-Hắn ngồi lên ghế sofa bên cạnh nghe thuộc hạ báo cáo, trên người là một cổ khí vương giả, tàn nhẫn đúng chất ông trùm xã hội đen

-Tiểu thư đã cho người điều tra bang chủ

-Điều tra được gì?-Hắn có chút khẩn trương, nếu như nó điều tra ra chuyện năm đó…

-Bang chủ yên tâm, chỉ điều tra được bang chủ là người nắm giữ số cổ phần lớn nhất trong Vương Thị

-Lui xuống

Hắn châm một điếu thuốc, nhắm mắt lại thả ra một ngụm khói trắng mờ mờ ảo ảo làm cho người ta cảm thấy có chút kì dị. Vẻ mặt hắn trở nên thâm trầm, không ai biết hắn đang nghĩ gì. 

Nó đang ngồi trong phòng đọc một sấp tài liệu dày cộm, lâu lâu bàn tay mềm mại lại lướt trên bàn phím máy tính. Khi nó làm việc, thì phải đeo kính, nhìn nó bây giờ chững chạc hẳn ra, khác với vẻ ngây thơ, dịu dàng hằng ngày.

Bỗng điện thoại nó đổ chuông

-Alo-Nó nói mà mắt vẫn nhìn vào tài liệu trước mặt

-Xin chào, đã lâu không gặp

-Có gì không?-Nó vừa nghe giọng lập tức bỏ xấp tài liệu xuống, đôi mày nhíu chặt lại

-Lại nói chuyện xa cách với anh như vậy rồi, em gái

-Tôi cúp máy đây-Nó không có hơi sức đâu mà cãi với anh ta

- Khoan đã. Tối nay quay về biệt thự-Đây chính xác là 1 lời ra lệnh

-Được-Nó cũng không có ý định từ chối, kế hoạch lần này hắn ta sao có thể thiếu chứ