Em Là Công Thức Mĩ Vị Tình Yêu Của Anh

Chương 20




Editor: ღDuღ, Nana Trang

Beta: Nana Trang

Tóc mái ngang của Tây Mễ được Ứng Khúc Hòa vén qua bên, tầm mắt quả nhiên rộng rãi không ít.

Dưới sự hướng dẫn của anh, cô đã cắt đứt đuôi tôm giống như hoàn thành một việc lớn, vừa lòng thỏa mãn như trút được gánh nặng.

Ứng Khúc Hòa buông cô ra, đi đến trước tấm thớt giúp cô sửa sang lại nguyên liệu.

Anh bẻ quả ớt khô làm hai, hạt ớt bắn tung tóe trên bàn. Đồ gia vị được đặt trong cái khây gốm thô, ớt khô đỏ rực và màu của hạt tiêu tựa như dầu sôi lửa bỏng nổi lên.

"Muốn làm tôm tít hương cay sao?" Tây Mễ hít sâu một hơi, tốc độ tim đập cuối cùng khôi phục lại như thường, giọng nói cũng bình ổn lại.

"Trận đấu sắp tới, có nhiều thứ không kịp dạy cô. Nhưng cô phải nhớ kỹ, một cay che ba xấu."

Ứng Khúc Hòa không nhanh không chậm bẻ ớt khô, động tác cẩn thận dịu dàng, đầu ngón tay dường như có một ma lực đang quanh quẩn lấy, hấp dẫn cô nhìn kỹ, không nỡ di chuyển tầm mắt.

Đôi tay này vô cùng đặc biệt, động tác bẻ ớt tựa như đang chồng lên tấm hình nào đó trong trí nhớ của cô.

Tây Mễ chưa từng nhìn thấy Ứng Khúc Hòa nấu ăn, nhưng chỉ cần nhìn đôi tay này, cô lại cảm thấy như đã từng quen biết. 

Ánh mắt của cô sững sờ nhìn vào hai tay của Ứng Khúc Hòa, nói thầm: "Ừm… Tôi chỉ nghe qua một tốt che ba xấu, chưa từng nghe qua một cay che ba xấu."

Khẩu vị ở quê Tây Mễ thiên về ngọt, vị cay ở quê và vị cay ở Cẩm Dương hoàn toàn không thể gộp làm một.

Vị giác ở Cẩm Dương thuộc tê cay, khẩu vị ở nơi này là lấy tê cay làm chủ.

"Bản thân của cay không phải là một hương vị, nó như một loại kích thích thần kinh người ta, nó là một cảm giác đau." Hai tay của Ứng Khúc Hòa đã có chút nóng đau, đổ chút dấm ăn vào lòng bàn tay chà chà, dùng nước rửa sạch, cái nóng đau ở hai tay liền biến mất.

Tây Mễ ngẩng mặt lên nói tiếp: "Cho nên, lúc đụng vào nó đầu lưỡi sẽ có cảm giác đau, sự nhảy cảm sẽ giảm xuống, thành ra sẽ ảnh hưởng tới sự phán đoán của những người thử món ăn? Thức ăn của nhà hàng họ Tây chúng tôi thiên về thanh đạm, bản thân tôi luôn muốn nếm thử khẩu vị nặng này nhưng vẫn chưa có cơ hội, cho nên cái danh trù thần của tôi ở trấn cổ cũng chỉ có tiếng mà không có miếng nào, nếu so với anh thì tôi chỉ là ếch ngồi đáy giếng."

Vậy mà thời gian trước cô lại khoe khoang tài nấu nướng của mình với Ứng Khúc Hòa, nghĩ đến đây Tây Mễ không khỏi lúng túng, có chút muốn chui vào trong đất. Cô có cảm giác mình là vua ếch ở đáy giếng mà dám nói với Đông Hải Long Vương “Tôi đã thấy biển rộng nhất".

Ứng Khúc Hòa nhìn ra cô bối rối, lại bún lên tráng cô một phát, khích lệ nói: “Cô còn trẻ mà đã có trình độ này, rất nhiều đầu bếp đều không sánh kịp. Cô có thiên phú, tiềm lực của con ếch cô vẫn còn rất lớn, tôi rất thưởng thức tài nấu nướng của cô, cũng rất thưởng thức thực đơn cổ của cô, có cơ hội cô viết thực đơn ra, khi nào rảnh hai chúng ta có thể làm thử."

Tây Mễ hít một tiếng, lau trán nói: “Anh theo dõi blog của tôi, tôi có post mấy thực đơn đó. Chỉ là… có thể thầy… sẽ không thích mấy cái đó à?"

"Ừ, nhưng vì cô ngược lại có thể thử xem."

Một câu "Vì cô" đánh thẳng vào trái tim Tây Mễ, lồng ngực như có một ngọn lửa bùng cháy chạy khắp cả người.

Nhiệt độ điều hòa trong phòng bếp mở rất lớn, nhưng Tây Mễ lại cảm giác mình hưng phấn như ăn phải ớt, thiếu chút nữa nổ tung tại chỗ.

Tây Mễ không dám nhìn thẳng vào Ứng Khúc Hòa, xoay người mở tủ lạnh giả bộ lấy nguyên liệu nấu ăn, hận không thể chui vào tủ lạnh.

"Tìm gì thế? Hai tầng trên là rau củ, hai tầng giữa là trái cây, tầng dưới cùng bên trái là thịt, bên phải là hải sản."

Tây Mễ cụng cụng cửa tủ lạnh, hận không thể ngất đi.

Cô không muốn tìm gì cả, chỉ muốn tìm chút mát mẻ, tĩnh táo chút mà thôi... Tùy tiện lấy ra một hộp sứa chưa được xử lý, đưa cho Ứng Khúc Hòa, đột nhiên có chướng ngại về ngôn ngữ, nói không ra lời.

"Sứa chưa được xử lý, bây giờ nấu ra chỉ có thể là nồi phân chó, cho nên, cô Tây Mễ à, cô lấy cho tôi là có ý định muốn tôi luyện muối hả?" Ứng Khúc Hòa để một tay ở trên mặt bàn đá cẩm thạch, ngón trỏ gõ gõ mặt bàn, nhìn chằm chằm vào đỉnh đầu cô, ánh mắt nghiêm khắc, "Biểu hiện hôm nay của cô làm cho tôi rất không hài lòng, ngẩng đầu."

Không ngẩng, không ngẩng, không ngẩng.

Cô hoàn toàn không dám ngẩng lên,… QAQ…..

Ứng Khúc Hòa lấy tay bưng cái đầu nhỏ của cô, cứng rắn kéo lên, phát hiện mặt cô bé này đỏ như quả ớt, "Cô rất nóng sao?" Đầu của cô quá nhỏ, năm ngón tay của anh có thể bọc lấy đầu cô. Nhỏ như vậy không khỏi khiến anh nổi lên ý muốn bảo vệ cô, không đành lòng dùng thái độ nghiêm khắc với cô. 

Đúng lúc tiếng chuông cửa vang, Ứng Khúc Hòa buông cô ra, hất cầm nhìn chỉ chỉ về phía bên ngoài, "Đi mở cửa."

Tây Mễ gần như chạy ra khỏi phòng bếp, đi đến cửa trước thông qua máy giám sát nhìn người đứng bên ngoài cổng, mặt của Quý Đông Lâm xuất hiện trên màn hình điện tử.

Sao anh ta lại tới đây?

Cô còn đang do dự có nên mở cửa hay không, Ứng Khúc Hòa đã lặng yên không một tiếng động đứng ở phía sau cô, khom lưng nhìn màn hình điện tử, gò má gần như dán sát vào lỗ tai cô.

Giữa hai người gần như không có khoảng cách, thậm chí cô còn nghe rõ được tiếng hít thở của anh.

"Ai vậy?" Ứng Khúc Hòa thẳng người lên, ấn phím call, hỏi người trong màn hình, "Tìm ai?"

Quý Đông Lâm nghe thấy trong bộ đàm truyền ra giọng nam cũng sửng sốt một chút, bạn của nữ thần không phải là nữ sao?

Sao lại là người đàn ông?

Có phải bảo mẫu tài xế quản gia gì đó không?

Nghĩ vậy trong lòng Quý Đông Lâm quả nhiên thoải mái không ít, anh nói: "Xin chào, đã quấy rầy, tôi là bạn tốt của bạn của chủ nhà mấy người, tôi đến tìm bạn của chủ nhà."

Bên kia bộ đàm im lặng một hồi, giọng nam từ tính nói: "Tôi chính là chủ nhà."

Bỗng nhiên Quý Đông Lâm có chút đau nhức. Sao nữ thần có thể ở cùng một chỗ với đàn ông? Cậu đau xót cắn môi, "Tôi tìm Tây Mễ."

Ứng Khúc Hòa dùng tay che mic lại, quay đầu nhìn Tây Mễ: "Tìm cô? Quen hả?"

Tây Mễ gật đầu, ấp úng nói: "Đây chính là bạn trên mạng trước kia tôi có nói với anh đấy."

"Vậy là không quen?"

Tây Mễ không phủ nhận.

Ứng Khúc Hòa tiếp tục nói vào cái mic: "Xin lỗi, bạn của tôi nói, cô ấy không có bạn tốt."

Ngoài cửa Quý Đông Lâm nóng nảy, kè sát mặt vào màn hình: "Nữ thần là tôi đây! Quý Đông Lâm! Fans hâm mộ!"

Ứng Khúc Hòa đang chuẩn bị tắt kết nối, Tây Mễ kịp đưa tay ngăn lại, "Ở bên trong hợp đồng dường như không có ghi... Học trò không thể tiếp đón bạn bè trong nhà?"

"Tôi là chủ nhà, muốn tiếp đãi khách cũng phải có sự đồng ý của tôi?" Ứng Khúc Hòa nhanh chóng ngắt kết nối, hoàn tàn cắt đứt liên lạc với bên ngoài, "Trời đã tối, cô muốn giữ anh ta lại ăn cơm sao?"

Tây Mễ chắp tay cầu xin anh, "Thầy Ứng, mặc dù tôi và anh ấy không quen thân, nhưng anh ấy cũng đã mời tôi ăn tôm hùm, phòng ở cũng do anh ấy thuê giúp tôi, tôi còn thiếu anh ấy một ân tình, hay là anh để cho anh ấy vào đi ha? Hôm nay tôi nấu cơm mời anh ấy ăn một bữa? Tiền cơm tôi sẽ đưa tiền mặt cho anh."

Ứng Khúc Hòa vốn không thoải mái, nhưng nhìn vào đôi mắt đáng thương của Tây Mễ, cuối cùng bại trận.

...

Quý Đông Lâm có chấp niệm chưa tới phút cuối chưa thôi, cuối cùng cửa sắt nhỏ cũng mở ra, Tây Mễ thò đầu ra, vẫy tay với cậu: "Quý Đông Lâm, mau vào đi."

Quý Đông Lâm mừng như điên đi theo phía sau cô, dọc theo đường đá vụn đi vào trong, đi qua suối phun, bể bơi...

Ở cửa trước, bã vai Tây Mễ bị Quý Đông Lâm vỗ vỗ, nhỏ giọng hỏi cô: "Nữ thần, nơi này có mấy người ở?"

"Hai người." Tây Mễ không suy nghĩ gì đã trả lời, nhớ tới cái gì đó liền xoay người xòe tay ra, "Tiền của tôi đâu? 300? Tối hôm qua coi như tôi ở một đêm, trừ 10 đồng, còn trả lại cho tôi hai 290 đồng."

"..." Quý Đông Lâm ngồi ở trên ghế đẩu đổi giày, giương mắt nhìn cô, "Nữ thần, tôi cảm thấy em thật sự không giống người thường."

Tây Mễ xùy một tiếng, trêu chọc nói: "Trong lòng anh không phải muốn nói ‘Tây Mễ cô thật sự không giống người thường, không giống với những thứ đẹp đẽ đê tiện bên ngoài, rất ngu ngốc không biết lễ nghĩa’ đúng không?" 

Quý Đông Lâm đổi dép xong đứng lên, hai tay làm thành hình đón đỡ: "Không, nữ thần em cảm thấy tôi là người như vậy sao?"

Tây Mễ dẫn anh ta đến phòng khách ngồi, rót cho anh ta một ly nước, sau đó để anh ta ngồi đợi một lát.

Quý Đông Lâm uống một ngụm nước quan sát bốn phía, bốn mắt nhìn nhau với Ứng Khúc Hòa mới vừa đi từ phòng bếp ra. Ứng Khúc Hòa lấy điều khiển, đổi kênh đến kênh kinh tế tài chính, anh cầm ly cà phê lên hớp một ngụm, phát hiện ánh mắt người nào đó như đóng đinh ở trên người mình, hơi nghiêng mặt qua ném cho đối phương một ánh mắt hình viên đạn.

Cái nghiêng này khiến Quý Đông Lâm hoàn thoàn nhìn rõ khuôn mặt của anh, lập tức bị sặc nước, ho đến tê tâm liệt phế một trận, da mặt dày ngồi lại gần ôm lấy cánh tay Ứng Khúc Hòa, ánh mắt ứa ra ánh sao: "Nam thần!"

Quý Đông Lâm đã hoàn toàn không biết nên hình dung tâm tình của mình như thế nào nữa rồi.

Biệt thự này không chỉ nữ thần của cậu ở, mà còn có cả nam thần ở nữa đấy! Ứng Khúc Hòa đó! Anh không chỉ là giám khảo của "Mỹ vị Trung Hoa" năm nay, trong giới là một đầu bếp nổi danh khiêm tốn an phận, từng tham gia tiệc do chính phủ tổ chức, đẳng cấp của anh đã vượt xa đầu bếp ở khách sạn năm sao rồi.

Có một lần Quý Đông Lâm dựa hơi của ông nội mà ăn món ăn anh làm. Một lần này, đủ để cậu nhớ kỹ hương vị ngấn trên đầu lưỡi một trăm năm. Hiện tại gần như không được ăn món anh làm, xin anh một bữa cơm còn khó hơn cả lên trời. Quý Đông Lâm kích động đến mức suýt chút nữa nhồi máu mà chết.

"Thả tay ra."

Giọng nói rét buốt của Ứng đại thần chặt đứt vui sướng của Quý Đông Lâm, rốt cục cậu cũng khôi phục lại như thường.

Cậu chỉ chỉ đầu mũi của mình hỏi: "Đại thần, anh còn nhớ tôi không? Tám năm trước anh làm tiệc mừng thọ cho ông nội tôi, chúng ta đã gặp nhau rồi."

Ứng Khúc Hòa không ấn tượng gì với cậu, nhưng tám năm trước anh thật sự có làm tiệc mừng thọ một lần. Ông cụ nhà họ Quý ở Tây Dương, đại thọ tám mươi tuổi, mời anh làm thọ yến, cũng là vì tình cảm thâm sâu với ông cụ, nên anh mới có cơ hội được tiến cử tham gia tiệc chính phủ.

Cháu trai nhà họ Quý tám năm trước hình như là một đứa bé học cấp hai?

Thái độ của Ứng Khúc Hòa thân thiết hơn nhiều, "Nhớ rồi."

Quý Đông Lâm kích động nắm lấy cánh tay anh lần nữa, "Vậy em nên gọi anh như thế nào? Chú Ứng? Ứng đại thần? Anh bảo dưỡng tốt quá, lúc còn nhỏ em gặp anh, anh vẫn còn rất trẻ, bây giờ gặp lại anh mà vẫn còn trẻ như vậy, trên mặt không có chút nếp nhăn nào, quả thật là bất lão trong truyền thuyết đấy."

"..." Ứng Khúc Hòa không chút cảm xúc rút tay ra, đứng dậy nhìn cậu từ trên cao xuống, rất muốn đá cậu ta một phát văng ra cửa.

Tám năm trước anh hai mươi hai tuổi, hiện tại cũng chỉ mới ba mươi, lại bị thằng nhóc thối này kêu bằng chú.

Cố tình bới móc?

Tây Mễ làm bốn món ăn: Tôm tít hương cay, nghêu áp chảo, thịt bò kho, gà xé trộn rau.

Nước tương của tôm tít là do Ứng Khúc Hòa làm, hương vị không tồi. Nghêu áp chảo đã là cực hạn hoàn mỹ đối với Quý Đông Lâm rồi, cậu chưa bao giờ ăn nghêu áp chảo nào ngon như vậy, nhưng Ứng Khúc Hòa lại cứ lựa xương trong trứng gà. 

Thịt bò và gà xé không tệ, bản thân Ứng Khúc Hòa cũng không thể bảo đảm làm ra hương vị tốt hơn cô. Vốn tâm tình của Ứng Khúc Hòa không tốt mấy, nhưng bởi vì thịt bò và gà xé của Tây Mễ mà ăn nhiều cơm hơn.

Quý Đông Lâm ăn ba chén cơm, nấc cục một cái nói: "Chú Ứng, cháu có thể yên lặng hỏi một câu là chú và nữ thần của cháu có quan hệ gì không?"

(* vì QĐL gọi UKH là chú tên xưng hô chú - cháu nhé, còn nếu gọi là anh thì đổi xưng hô lại, t nghĩ QĐL cố ý gọi chú cho TM nghe đó)

Ứng Khúc Hòa bị sặc cơm, khẽ ho một tiếng, chẳng mấy chốc điều chỉnh lại, "Vậy thì yên lặng."

"Chúng tôi là quan hệ thầy trò." Tây Mễ cũng bị tiếng "chú" kia làm cho sặc, cô dùng đũa chọt chọt cùi chỏ của nhóc thối kia, "Anh bao nhiêu tuổi vậy?"

"Hai mươi rồi." Quý Đông Lâm tự dưng thở dài một hơi, cúi đầu bới cơm, híp mắt cười nói: "Em đừng cảm thấy tôi già, năm mười lăm tuổi tôi đã bắt đầu cầm tiền nhuận bút, đã không chìa tay xin tiền trong nhà nữa. Nhà, xe đều tự mình mua, tôi có thể tự nuôi sống mình, cũng có thể nuôi vợ, con gái tương lai, nữ thần, em cân nhắc đến chuyện quen bạn trai có thể cân nhắc tôi không?"

Tây Mễ biết Quý Đông Lâm nói đùa, cũng hùa theo cậu nói: "Cậu nhóc, cậu phải gọi tôi một tiếng chị đấy, tôi lớn hơn cậu năm tuổi."

"Hả? Không thể nào đâu nữ thần? Sao tôi cảm thấy em nhỏ hơn tôi đấy?" Quý Đông Lâm giật mình một phen, rất nhanh lại nhếch miệng mỉm cười, "Không có chuyện gì, tôi có thể tiếp nhận tình yêu chị em, chênh nhau 10 tuổi tôi đều có thể tiếp nhận. Ôi, chú Ứng, chú kết hôn chưa?"

Kết cái quỷ...

Ứng Khúc Hòa lấy khăn lau miệng, chợt nói: "Chúng ta không thân quen mất, không nên tùy tiện mở miệng gọi chú, tôi không nhận cháu nuôi, lại càng không nhận con nuôi." Nói xong thì đứng dậy, ném mạnh khăn lau miệng trong tay xuống bàn, khí thế này quả thực muốn vứt thẳng lên mặt Quý Đông Lâm.

Đợi Ứng Khúc Hòa lên lầu, Quý Đông Lâm mới sờ sợ hỏi Tây Mễ: "Nữ thần, có phải tôi nói sai gì rồi không?"

"Ừ, anh còn đắc tội nặng nữa đấy." Tây Mễ nhét thức ăn vào miệng, dùng đũa chỉ vào cậu nói: "Ba mẹ của anh không dạy anh không nên tùy tiện gọi người ta bằng chú à? Huống hồ thầy của tôi không lớn hơn anh mấy tuổi, chỉ hơn mười tuổi thôi."

Quý Đông Lâm khiếp sợ, "Tôi tưởng anh ấy hẳn bốn mươi rồi!"

"Cho nên anh cho là như vậy?"

Quý Đông Lâm, "Tức là tám năm trước anh ấy đến nhà tôi làm tiệc mừng thọ, chỉ mới hai mươi hai tuổi? Còn trẻ vậy sao? Không khoa học chút nào? Làm đầu bếp trưởng lúc hai mươi hai tuổi, thật quá biến thái rồi đó?"

"Đúng vậy, thầy của tôi trâu bò ở điểm này đấy."

....

Quý Đông Lâm vừa về nhà lập tức cập nhập blog:

"Hôm nay được gặp Ứng Khúc Hòa, tôi cảm thấy mình sắp bay *ôm mặt*."

Phần bình luận lập tức sôi trào: " 

"Nam thần gặp nam thần? Hu hu, tôi cũng muốn ôm mặt say mê, nam thần rất thẳng, đừng cong."

"Ứng Khúc Hòa là ai?"

"Bạn ở trên không xem Mỹ vị Trung Hoa sao? Giám khảo siêu độc miệng đấy, giọng cực kỳ giòn, tay siêu đẹp. Rất nhiều người đều nghi ngờ anh ấy chính là Mỹ Thực Đạo. _(:3)∠)_"

"Nam thần đừng cong, đừng làm tiểu thụ T.T"

...

Tây Mễ lướt blog, ôm mặt cảm khái "fan cuồng" quả nhiên không đáng tin.

Ngày hôm qua còn nói chỉ thích một mình cô, hôm nay thì biến thành fan của Ứng Khúc Hòa. Fan cuồng gì đó cũng chỉ giữ được một ngày thôi.