Em Là Đôi Cánh Của Anh

Chương 22




Chuyện báo thù nói thực ra rất đơn giản, Trử Tụng có thể có hàng trăm cách khiến Lưu Nhị Lăng khó chịu. Nhưng bình thường anh và Lưu Nhị Lăng gặp nhau không đấm nhau thì cũng sẽ tìm cách hại nhau, ân oán báo đi báo lại, đã không thể giết người diệt khẩu được thì chuyện báo thù cũng cần phải nghĩ cho kì quái.

Kiều Ưu Ưu, cô không phải là người rộng lượng, lòng dạ nhỏ mọn như lỗ kim, chỉ một chuyện cỏn con thôi cũng có thể khiến cô nhớ mãi, từ đó về sau hoặc sẽ không thèm để ý tới bạn hoặc sẽ cố sống cố chết khiến bạn khổ sở. Lưu Nhị Lăng sẽ không còn có nước cứu, anh ta thuộc loại thứ hai.

Trử Tụng có trợ thủ, Lưu Nhị Lăng lại chỉ một mình tác chiến, đương nhiên cảm thấy rất không công bằng, nhưng vợ anh ta lại tỏ ra chuyện chẳng liên quan tới mình nên chỉ có mình anh ta đối phó với hai người, hai nắm đấm đánh không lại bốn tay, lần nào cũng thất bại đi về.

Chuyện này khiến cho Lưu Nhị Lăng về sau chỉ cần nhìn thấy Kiều Ưu Ưu thôi là sẽ vòng sang đường khác, hoặc sẽ đứng nói chuyện với mọi người và giả vờ không nhìn thấy cô.

Chẳng mấy khi Kiều Ưu Ưu có nhã hứng muốn xuống lầu đi dạo, Trử Tụng dĩ nhiên rất sung sướng được đi cùng cô, nắm lấy bàn tay nhỏ của cô, không có lí do gì cũng có thể tự nhiên hôn vào môi cô, sẽ làm anh cảm thấy giống như có cơ hội được làm những việc mà mình chưa được làm trong mười năm qua.

Họ tay nắm tay bước đi, ánh đèn sáng trưng, bỗng nhìn thấy dáng người ở phía trước rất quen thuộc, nhưng người đó hình như lại cố ý trốn họ, muốn quay đầu đi ngay nhưng lại bị người ở bên cạnh kéo trở lại.

Trử Tụng và Kiều Ưu Ưu đi tới, trước mặt họ là Lưu Nhị Lăng và vợ anh ta. Kiều Ưu Ưu cười gọi vợ anh ta một tiếng. Vợ Lưu Nhị Lăng nhìn thấy Kiều Ưu Ưu liền cảm thấy rất vui, trước đây luôn nhìn thấy cô ở trên ti vi, thật không ngờ lại có cơ hội được gặp người thật. Khi biết được chuyện Lưu Nhị Lăng giở trò vùi Kiều Ưu Ưu vào trong tuyết, cô đã dạy cho anh ta một bài học nhớ đời.

“Anh chị cũng đi dạo à?”

“Đúng vậy!”

Kiều Ưu Ưu nhìn Lưu Nhị Lăng, cười nói: “Anh hai sao vừa nhìn thấy bọn em là muốn tránh đi thế?”

Kiều Ưu Ưu làm theo đúng như nguyện vọng của Lưu Nhị Lăng đó là gọi anh ta một tiếng anh hai, nhưng cái tiếng anh hai này anh ta quả thật không muốn nhận.

“Đâu có chuyện đó, tôi chỉ là để quên đồ nên quay lại thôi.”

“Có phải là cái này không?” Trử Tụng lấy từ trong túi ra một gói thuốc lá Trung Hoa còn mới nguyên đưa ra trước mặt Lưu Nhị Lăng.

Lưu Nhị Lăng bỗng chết lặng, biểu hiện trở nên cứng nhắc, giọng nói lại càng gay gắt, vẫn cố tỏ ra vẻ tự nhiên cười hỏi: “Sao lại đưa cho tôi?”

Trử Tụng nghiêm túc nói: “Hôm nay không phải tôi vừa cầm mất của anh nửa bao thuốc sao, đây là đền cho anh.”

“Cậu nhớ nhầm hay sao chứ, cậu không biết tôi “cai thuốc” rồi à.” Lưu Nhị Lăng liên tục nháy nháy mắt với Trử Tụng, hai từ “cai thuốc” đặc biệt nhấn mạnh hơn.

“Không nhầm đâu, đúng là anh mà, đừng có giả bộ nữa.” Trử Tụng không thèm để ý tới biểu hiện nháy mắt nhíu mày ra hiệu của Lưu Nhị Lăng, anh nhét luôn bao thuốc vào túi áo khoác của anh ta, sau đó kéo tay Kiều Ưu Ưu rời khỏi hiện trường.

Kiều Ưu Ưu lén lút quay đầu lại nhìn thì thấy bao thuốc bị Lưu Nhị Lăng vứt xuống đất, kéo tay vợ mình không ngừng nịnh nọt, bộ dạng thảm hại của anh ta lúc này khiến cho Kiều Ưu Ưu cảm thấy vô cùng dễ chịu.

“Trử Tụng, anh thật là tốt.”

“Tốt à?”

“Tốt!” Đôi mắt Kiều Ưu Ưu sáng lên, gật đầu thật mạnh.

Trử Tụng buông tay cô ra, vòng tay ôm lấy cổ cô, ưu thế về chiều cao giúp cho trọng lượng cơ thể anh có thể ép Kiều Ưu Ưu xuống dưới mình, “Miệng thì nói tốt mà sao không thể hiện ra chút?”

“Hai chúng ta đã thân thiết đến vậy rồi mà, không cần thể hiện.”

“Thế thì…” Trử Tụng suy nghĩ, nhân lúc Kiều Ưu Ưu không chú ý, anh nâng cằm cô lên hôn cô một cái vừa nhanh vừa chuẩn xác.

Kiều Ưu Ưu bị dọa chết khiếp, “Đây là sân khu tập thể quân đội, chỗ nào đèn cũng sáng trưng, không chừng có ai đang đứng ở trước cửa sổ nhà mình lúc này mà nhìn thấy, nhỡ mà bị nhìn thấy thì không phải là mất mặt lắm sao?”

“Hôn vợ mình, không có gì là mất mặt.”

“Người bị anh hôn mới mất mặt.” Kiều Ưu Ưu nhanh chóng thoát ra khỏi cánh tay anh rồi tăng tốc đôi chân, muốn đẩy anh ra những rất rõ ràng việc này là không thể.

* * *

Trử Tụng vốn da thịt dày nên những vết thương nhỏ ở chân và tay lành lại rất nhanh, hơn nữa còn không để lại sẹo, một tuần sau đã được các bác sĩ tuyên bố khỏi hẳn, có thể bay được rồi.

Những ngày tươi đẹp thường trôi đi rất nhanh, kỳ nghỉ của Kiều Ưu Ưu đã đi hết một nửa, vừa mới chớp mắt mà mười ngày đã trôi qua. Bao nhiêu năm qua, lần đầu tiên họ ở bên nhau lâu như vậy. Trử Tụng ban ngày thì đến doanh trại, nếu không bận thì tới trưa anh sẽ về nhà ăn trưa cùng Kiều Ưu Ưu, buổi tối ôm cô ngủ, cuộc sống rất thoải mái.

Trước đây họ không ở cùng nhau mà quen với việc sống ở hai nơi khác nhau, nhưng lúc này họ lại quấn lấy nhau, nên nếu bây giờ lại phải tiếp tục những ngày tháng xa cách thì sợ rằng sẽ vô cùng khó chịu.

Kiều Ưu Ưu mỗi ngày vẫn cùng với Nhiễm Nhiễm tìm kiếm những con đường để vào được sân bay của doanh trại nhanh nhất, dù cô vẫn biết rằng việc đó là không thể, nhưng cô vẫn tràn đầy hi vọng. Tuy nhiên cũng do chơi cùng với người bạn nhỏ nên sự ngây thơ của cô lại được bộc lộ ra. Rất nhiều lần cô không thể kiềm lòng mà nghĩ rằng: “Nếu có một đứa con gái thì thực ra cũng không tồi, như vậy sẽ có người ở bên cạnh cô, cô sẽ bỏ thời gian ra chăm sóc cho con gái, khiến cuộc sống trở nên phong phú hơn, còn có thể đứng từ góc nhìn của đứa trẻ để nhìn ngắm cái thế giới muôn màu luôn thay đổi này.”

* * *

Trử Tụng vẫn luôn nhớ tới mong ước bé nhỏ của Kiều Ưu Ưu, anh thậm chí còn vì cô mà vi phạm kỷ luật quân đội, lén lút đưa cô vào sân bay. Kiều Ưu Ưu vui sướng đến phát điên giống như Nhiễm Nhiễm lần trước, chạy nhảy tung tăng. Trử Tụng chưa từng phát hiện ra Kiều Ưu Ưu lại là một người dễ thỏa mãn đến vậy.

Kiều Ưu Ưu cúi người như con mèo trốn ở hàng ghế sau, Trử Tụng tiến thẳng vào cửa chính doanh trại mà không gặp phải trở ngại nào, sau đó lại đi một đoạn rất dài nữa mới tới cái nơi được mệnh danh là sân bay của Sư đoàn Không quân. Tuy nhiên khắp nơi lại là một màu đen kịt, không thể nhìn thấy cái gì, sự hưng phấn của Kiều Ưu Ưu trong phút chốc tan biến hẳn.

“Chẳng nhìn thấy cái gì cả, không có máy bay, đến người cũng chẳng thấy đâu.”

“Nóng vội thì chẳng làm được gì đâu.”

“Vẫn chưa đến ư? Không phải chứ? Một cái sân bay quân đội mà chiếm nhiều đất như vậy, có khi cũng bằng với khu số 1, 2, 3 của sân bay quốc tế thủ đô rồi ấy chứ.” Kiều Ưu Ưu mấp máy mắt, Trử Tụng đã cho giảm tốc độ xe.

Kiều Ưu Ưu nhanh nhẹn chống tay nhìn ra ngoài cửa sổ, dán sát mặt vào cửa kính, mấy chiếc máy bay đang đậu ở cách đó không xa, ở xung quanh trái phải trước sau của mỗi chiếc đều có đèn chiếu sáng, bên dưới có những nhân viên mặt đất mặc áo khoác dày, trong tay cầm bảng thống kê hoặc các thiết bị không ngừng chạy xung quanh máy bay.

Những chiếc máy bay chiến đấu khi nhìn từ trên màn hình sẽ cho ta một ảo giác, đó là nó rất nhỏ nhắn và duyên dáng khi bay lượn trên bầu trời. Nhưng lúc này cô được tận mắt nhìn thì lại thấy rằng thực ra khối lượng của máy bay chiến đấu cũng thật không nhỏ, đứng sừng sững giữa màn đêm, đầu máy bay sắc nhọn cơ hồ bất cứ lúc nào cũng có thể xuyên thủng bầu trời, khiến người ta có cảm xúc dâng trào.

“Đây là máy bay J-11, cải tạo từ máy bay chiến đấu của Liên Xô, loại hạng nặng.” Trử Tụng giải thích ngắn gọn.

Kiều Ưu Ưu vẫy tay nói: “Anh lái chậm thôi, em vẫn chưa nhìn thấy rõ.”

“Nếu chậm hơn thì chỉ còn cách xuống bò thôi.”

Khu vực sân bay không cho phép dừng xe, nếu dừng thì lập tức sẽ có xe tuần tra đi tới. Anh đang rất nghi ngờ nếu cứ đi với tốc độ rùa bò thế này thì không biết có thu hút sự chú ý của xe tuần tra hay không.

“Bắt đầu từ đây trở đi sẽ là máy bay J-10.”

“Bình thường anh hay lái chiếc nào?”

“Anh ư? Đều có thể lái!” Trử Tụng nhướn mày đắc ý nói.

Kiều Ưu Ưu bĩu môi. Trử Tụng quả thực là một phi công vô cùng xuất sắc, anh đã lập được rất nhiều chiến công, Trử Tụng cũng là một trong số những phi công ưu tú nhất được lựa chọn từ các doanh trại để tiến hành bay thử chiếc máy bay J-20 mới được thử nghiệm thành công. Vì việc này mà ngay đến kì nghỉ của năm anh cũng đã phải hủy bỏ, cứ nghĩ tới điều này là Kiều Ưu Ưu lại không nhịn được nên bĩu môi.

Trử Tụng chỉ vào chiếc máy bay đang đỗ trước mặt, “Đây chính là chiếc mà anh vẫn thường bay.”

“Cũng chẳng khác gì so với những cái khác.”

“Đây chính là chiếc máy bay mà anh đã phải trải qua rất nhiều khó khăn mới có thể bay trở về đấy. Nếu không phải là anh, nó đã…” Trử Tụng hối hận đến nỗi chỉ muốn cắn lưỡi, vừa mới vui vẻ lại nói năng lung tung rồi. Đúng là tự mình làm khổ mình!

Kiều Ưu Ưu nhíu mày: “Anh có ý gì vậy?”

“Ưu Ưu, anh dẫn em đi xem máy bay trực thăng nhé!”

Kiều Ưu Ưu dịch người từ bên cửa sổ ra giữa xe, giọng nói lạnh lùng: “Trử Tụng, có chuyện gì muốn nói thì tốt nhất là nói hết ra, anh có tin là bây giờ em sẽ mở cửa rồi nhảy ra khỏi xe, khiến cho tất cả mọi người ở sân bay đều biết anh đưa em vào đây không? Xảy ra chuyện gì thì tự anh gánh hết!”

“Chẳng có gì để nói cả.”

“Được, vậy anh nói cho em biết, anh trải qua khó khăn vất vả thế nào? Không có anh thì nó sẽ làm sao?”

Trử Tụng nhìn sắc mặt của Kiều Ưu Ưu qua gương chiếu hậu, lảng tránh nói: “Ừm, chiếc máy bay này đã cùng anh mấy năm rồi.”

“Trử Tụng!” Kiều Ưu Ưu bỗng nhiên cao giọng: “Anh nói rõ cho em biết, có phải là vì nó mà anh mới lập được chiến công hạng nhất?”