Em Là Đôi Cánh Của Anh

Chương 7




Trử Tụng khoác áo khoác ra bên ngoài bộ quân phục, che đi những huân chương sáng lấp lánh trên ngực anh. Anh kéo tay Kiều Ưu Ưu tiến vào hội trường, tay anh nắm Ưu Ưu rất chặt như sợ nếu không để ý cô sẽ chuồn đi mất. Thực ra Kiều Ưu Ưu thấy không cần thiết phải như vậy, cô đã tới đây rồi thì sao có thể quay đầu lại?

Đã có rất nhiều người ngồi bên trong hội trường. Nhìn khắp một lượt sẽ thấy quân phục của hải quân, lục quân và không quân xếp ngay ngắn. Kiều Ưu Ưu ngẩng cao đầu, ưỡn ngực đứng bên cạnh Trử Tụng, dù có giả danh thì cũng cần đóng cho giống, quân nhân mà, ngẩng cao đầu và ưỡn ngực mới giống.

Tuy nhiên, cô vẫn gặp phải người quen là Lương Thiệu Huyên (người biết rất rõ Kiều Ưu Ưu.)

“Ai chà, không ngờ Ưu Ưu mặc quân phục lại đẹp thế này.” Lương Thiệu Huyên tắt máy bộ đàm, thấp giọng cười nói.

Kiều Ưu Ưu ngại ngùng vuốt nhẹ quân phục, tuy nó rất vừa vặn, ngay cả bảng tên treo trước ngực cũng là tên của cô, nhưng cô cứ cảm thấy đây là quần áo bị đánh cắp vậy.

“Chị đừng trêu em nữa, cứ như vừa đi ăn cắp về vậy.”

“Nói gì thế, bộ này là của em mà, nhanh ngồi vào chỗ đi, sắp bắt đầu rồi.”

“Thế còn chị?”

Lương Thiệu Huyên vẫy vẫy máy bộ đàm, “chị tới để làm việc nên phải ra phía sau.”

Ở mỗi vị trí đều có viết tên, ghế của Trử Tụng nằm ở hàng thứ hai, Kiều Ưu Ưu chỉ là người quan sát nên phải ngồi ở phía sau. Lúc ấy, Trử Tụng liên tục quay đầu lại để chắc chắn rằng cô vẫn còn ngồi đó. Kiều Ưu Ưu biết bản thân mình không có được sự tin tưởng từ Trử Tụng, nên lúc này đây lòng cô có chút thất vọng.

Khi lãnh đạo cao cấp ngồi vào chỗ thì Kiều Ưu Ưu và những người khác đồng loạt đứng dậy hành lễ. Có trời mới biết được lúc đó cô chỉ muốn chui xuống cái lỗ nào ở dưới đất, vì khi đứng lên cô đứng chậm hơn mọi người, khi hành lễ cô cũng chậm hơn. Mọi người hành lễ thì cô lại bắt đầu suy nghĩ xem mình có nên hành lễ hay không? Đến khi chưa tìm ra kết quả thì toàn thể mọi người đã hành lễ xong. Cô chỉ còn biết xấu hổ ngồi xuống cùng mọi người.

Trong số các lãnh đạo có một người không mặc quân phục, người đó quay đầu lại, cô chỉ muốn trốn đi, nhưng cuối cùng cô cũng bị ông nhìn thấy, đó là bố chồng cô. Dù sao cô tới đây cũng đủ xấu hổ lắm rồi, nhìn thấy thì nhìn thấy vậy.

Sau đó là hàng loạt những bài diễn văn dài dằng dặc, Kiều Ưu Ưu vừa nghe vừa buồn ngủ như sắp rơi cả đầu xuống, cô lấy tay giữ lấy đầu, tay trái mỏi quá lại đến tay phải, sau đó lại đổi tay.

Bỗng nhiên có một tràng pháo tay lớn, lớn tới mức làm người tinh nhạy như Kiều Ưu Ưu suýt chút nữa trượt từ trên ghế xuống. Quân nhân vỗ tay đúng là mạnh thật đấy, vỗ tay như thể tay không phải là của mình vậy, vỗ liên tục không ngại đau. Kiều Ưu Ưu cũng ngẩng đầu vỗ tay theo.

Một người áo xanh lam đứng lên bước tới bục chủ tịch, dáng người cao lớn, bước đi vững chắc. Dựa trên đôi mắt của Kiều Ưu Ưu, người đàn ông có dáng vẻ như vậy, dù không đẹp trai cũng sẽ có khí chất phi thường, nhất định là giống tốt.

Kiều Ưu Ưu nhìn anh bước từng bước lên bục chủ tịch, nhìn khuôn mặt nghiêng của anh vừa mơ hồ vừa có chút gì quen thuộc, anh đứng vững chãi ở chính giữa bục, hành lễ với các lãnh đạo ở đó. Sau đó anh quay mặt lại hướng xuống hội trường, hành lễ thêm một lần nữa. Chiếc mũ trên đầu anh che giấu đi ánh mắt tuyệt đẹp của anh, chỉ để lại một khuôn mặt đẹp trai và tuấn tú vô cùng. Dáng người đứng thẳng và trang nghiêm.

Đây không phải lần đầu tiên Kiều Ưu Ưu trông thấy Trử Tụng mặc quân phục, nhưng đây là lần đầu tiên cô cảm thấy anh thực sự là một quân nhân. Trên vai anh là cả Tổ quốc. Huân chương Chiến công rực rỡ trước ngực là minh chứng rõ ràng nhất của anh. Anh đã không còn là đứa trẻ vắt mũi chưa sạch, suốt ngày chỉ biết đi gây chuyện, đánh nhau, đấu đá không có gì là không biết của thuở nào. Thậm chí đã có lúc cô cho rằng Trử Tụng sớm muội gì cũng bị giam vào đồn cảnh sát.

Nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, anh đã trở thành một quân nhân, trở thành một chiến sĩ lái máy bay? Còn cô với tư cách là vợ của anh đến hôm nay mới biết được rằng anh đã từng lập rất nhiều chiến công.

Giọng nói của người quân nhân ở trên bục như kéo Kiều Ưu Ưu trở về với hiện thực.

“Đồng chí Giải phóng quân Không quân, trung tá, phi công đặc cấp Trử Tụng, trung đội trưởng trung đội 301, đã đạt thành tích vô cùng suất sắc trong khóa huấn luyện tại Doanh trại Không quân Quốc tế vừa qua, được quân đoàn trao phần thưởng vinh dự cao quý nhất, đem vinh quang về cho đất nước, được trao tặng Huân chương Quân đội hạng nhất của Quân giải phóng Nhân dân Trung Quốc.”

Lần này thì Kiều Ưu Ưu vỗ tay rất tích cực, hai bàn tay đỏ lên cô cũng chẳng quan tâm vì cô cảm thấy lần này thật quá vinh dự.

“Trử Tụng, trong nhiều trận chiến thực tế đã nhiều lần bảo vệ an ninh bầu trời Tổ quốc, dũng cảm chiến đấu, không tiếc thân mình bảo vệ và giành lại tài sản to lớn của đất nước. Ban tặng Huân chương Quân sự hạng nhất của Quân giải phóng Nhân dân Trung Quốc.”

Trận chiến thực tế? Không tiếc thân mình? Huân chương Quân sự hạng nhất?

Kiều Ưu Ưu đang cười tươi vì thấy vinh dự bỗng ngẩn người, tiếng vỗ tay bên tai cô bỗng trở nên xào xạc, người đứng ở phía xa kia không phải là Trử Tụng mà cô đã biết mười mấy năm qua, không phải là người chồng mà cô đã cưới được hai năm, là trung tá không quân đã lập chiến công hạng nhất. Tay phải giơ lên hành lễ rất lâu sau mới đưa xuống, tiếng vỗ tay vang lên không ngừng.

Trử Tụng rốt cuộc đã làm gì? Tại sao lại nhận được Huân chương Chiến công hạng nhất? Lãnh đạo bị làm sao vậy? Mới nói được một nửa, ngay đến cả lí do lập công cụ thể cũng không hề nhắc đến.

Một lúc lâu sau đầu óc Kiều Ưu Ưu vẫn trống rỗng, không biết nên làm gì, nên nghe cái gì, gặp người khác cũng không nghe rõ họ đang nói gì, nhìn thấy người khác vỗ tay thì do dự không biết có nên làm theo họ nữa hay không?

Sáng nay cô nói chuyện mà không suy nghĩ nên mới hỏi anh vì sao không có huân chương hạng nhất. Nhưng ai muốn nói gì thì nói, huân chương hạng nhất là cái phải dùng cả tính mạng để đổi lấy. Vậy sao Trử Tụng lại giành được? Trong quân ngũ anh ấy đã làm gì? Kiều Ưu Ưu ngẩng lên nhìn vị trí trung tâm ở ngay hàng ghế đầu tiên, ở đó xếp hàng mũ quân đội, ngoài những đỉnh đầu màu đen ra thì cô không nhìn thấy gì khác. Tin này mà truyền về nhà thì nên cảm thấy vinh dự hay lo sợ đây? Cô muốn biết bố chồng cô (cha Trử Tụng) lúc này cảm thấy như thế nào.

Sau đó những người lập công lần lượt lên nhận thưởng, Kiều Ưu Ưu không còn cảm thấy chán nản hay vui vẻ như lúc đầu mới tới, mà đầu óc cô lúc này vừa đau lại vừa choáng váng. Vậy nên cô lại suy nghĩ xem có nên tiếp tục xin nghỉ làm nữa hay không?

Cô đang nghiêm túc nghĩ xem việc nghỉ làm có làm ảnh hưởng tới tiền thưởng cũng như kì nghỉ của cô hay không. Tới khi mọi người đều lần lượt đi về, chỗ ngồi ở bên cạnh đều đã trống, cô vẫn ngồi yên ở đó.

Trử Tụng đi qua từng hàng ghế, xen qua dòng người tiến về phía Kiều Ưu Ưu, đứng trước mặt cô, rồi ngồi xuống bên cạnh Ưu Ưu nhìn cô đang ngồi thần người suy nghĩ. Kiều Ưu Ưu hình như cảm thấy được Trử Tụng đang ngồi bên cạnh mình nên hơi ngoảnh sang, hỏi: “Xin nghỉ làm thì nhớ nói rằng em bị chấn động não thật đấy nhé, được không?”

Trử Tụng cau mày, “được!”

“Thật à? Vậy em xin nghỉ tiếp, tiếp tục chấn động não.”

“Muốn chúc mừng anh hay muốn ở bên anh lâu hơn?” Trử Tụng nháy mắt, dưới ánh đèn đôi mắt đen của anh lấp lánh những tia sáng.

Kiều Ưu Ưu quay đầu lại, nhìn anh không chút cảm xúc.

Mọi người bên trong hội trường dần về hết, Trử Tụng đứng lên, giơ tay ra nói: “Đi thôi!”

Kiều Ưu Ưu nhìn bàn tay đang lơ lửng trước mặt, ngón tay thon dài mạnh mẽ, đây chính là bàn tay đã lái máy bay, nhờ vào đôi bàn tay này anh đã lập không ít chiến công, Kiều Ưu Ưu cô sao có thể nắm vào bàn tay này?

“Đi!” Kiều Ưu Ưu đứng lên, cánh tay chạm vào bàn tay của Trử Tụng rồi lướt qua.

Tay của Trử Tụng vẫn ở nguyên đó, anh nhìn vào bàn tay trống không của mình, ngón tay hình như vẫn còn vương lại chút hơi ấm khi cô lướt qua.

Ra khỏi hội trường, hai người, một người đi trước một người đi sau. Ở cách đó không xa có một chiếc xe quen thuộc đang đỗ, đứng bên cạnh là một người đàn ông mặc áo đen lịch sự hơi gật đầu với họ. Trử Tụng nắm lấy tay Kiều Ưu Ưu tiến về phía đó.

Cửa kính xe hạ xuống, Kiều Ưu Ưu vốn muốn tránh mặt nhưng lại không tránh được. Cô chỉ còn biết cúi đầu nói: “Con chào bố!”

Ông Trử hơi gật đầu, hiền từ nhìn Kiều Ưu Ưu, “Ưu Ưu rất có khí chất mặc quân phục đấy.”

“Cám ơn bố!”

“Tối nay về nhà ăn cơm nhé!”

“Vâng!” Trử Tụng trả lời.

Cửa kia của xe lại mở ra, người con thứ hai nhà họ Trử bước xuống xe, ông Trử đi trước. Trử Dương là đại tá lục quân, đóng quân ở ngoại ô Bắc Kinh.

Trử Tụng nhìn thấy Trử Dương thì ngoác miệng cười: “Ôi, anh hai.”

“Ừ” Trử Dương trả lời. Người con thứ hai nhà họ Trử tính cách hướng nội, vô cùng ít nói, trông nghiêm nghị hơn cả ông bố, anh tiến lại gần nói với Kiều Ưu Ưu, “cám ơn em, Ưu Ưu.”

Kiều Ưu Ưu ngẩn ra, lo lắng nghĩ đi nghĩ lại xem mình có đắc tội anh hai không.

“Minh Tử nói em sắp xếp thực tập cho con bé.”

Kiều Ưu Ưu thở phào, cười nói: “Anh hai, con bé cũng là cháu gái em, việc này đâu cần cảm ơn. Trử Tụng cũng cảm thấy đây là điều đương nhiên nên anh ấy chưa từng nói cảm ơn em.”

“Anh không phải chú ấy, mặt dày.” Câu nói này nói ra rất tự nhiên, không một chút khó khăn.

Ngay đến anh ruột cũng nghĩ vậy thì chắc chắn là nhân phẩm của anh có vấn đề. Kiều Ưu Ưu cười, gật đầu tán đồng.

Trử Tụng vòng tay qua cổ Kiều Ưu Ưu, khiêu khích nói: “Vợ của em muốn nói gì em cũng đồng ý, tư lệnh độc thân mau về nhà nghỉ ngơi đi, hai hôm trước mẹ đã chuẩn bị sẵn cho anh một cái máy tính cũ rồi đấy.”

Chắc là vì Trử Dương mặt mũi quá lạnh lùng nên các cô gái đều không dám lại gần anh. Vì thế nên đã ngoài ba mươi tuổi mà đến giờ anh vẫn chưa có bạn gái, mà chưa có vợ là vấn đề nan giải nhất cho đến thời điểm này của Trử gia.