Em Là Nhà

Chương 103




-“À quên, ở đây tôi có vài tấm demo, ông anh xem thử xem sao?”

Cờ hó cầm ảnh giả bộ ngắm nghía chẹp miệng, chán chê rồi mới cợt nhả nhét vào túi áo người yêu mình.

-“Khổ thân giáo sư, Nguyệt mãi vẫn chưa quên được, không dưới một lần cùng tôi vui vẻ, thỉnh thoảng còn ưỡn ẹo kỉ niệm vài tấm ảnh gợi tình…”

Ôi mẹ thằng mặt lờ, điêu đíu chịu được.

-“Ông anh làm nghiên cứu ít ít thôi, đến cả người yêu cũng không đáp ứng được…chết thật…nào, giờ muốn nhường cổ phần hay muốn bàn dân thiên hạ biết mình bị cắm sừng nào?”

Phải nói lộn hết cả tiết, mình mà là người yêu chắc đấm toè mỏ nó luôn, thế mà giọng anh vẫn cứ bình tĩnh thản nhiên được mới vãi chứ.

-“Anh cũng mới gửi email, chú hình như chưa check thì phải?”

Thằng bé lúc đầu còn vênh váo lắm, chỉ là từ lúc mở điện thoại xem xem cái gì đó thì mặt mũi tái mét.

-“Ông…khốn nạn…”

-“Mỗi tuần một em, khá khen cho chú. Nhưng anh cũng không rỗi hơi đến vậy, trong tay chỉ có năm video HD thôi, ba anh mà được xem thì chắc không nhẹ tay như anh đâu, rất có thể tới lúc đó, chú đến chân giữa cũng không còn.”

Bạn An chắc ức hộc máu rồi, tay nắm thành quyền, nâng lên rồi lại phải hạ xuống, rốt cuộc đếch dám làm gì cả, bực bội quay về.

Công nhận các cụ nói chuẩn thật, đừng trông mặt mà bắt hình dong, giáo sư ý à, tưởng hiền hiền như cục đất, ai dè đâu thâm đến bất ngờ.

Đến một ngày, người yêu biết được bộ mặt thật của con Mai thì sao nhỉ? Không biết nó sẽ thảm tới mức nào đây?

Nghĩ mà sướng ngẩn ngơ hết cả người, ai đó đứng trước mặt mình từ bao giờ cũng không hay.

Trời ạ, người hùng của em đây rồi, cưng muốn chớt.

-“Người ta lên chơi, tiện thể mang cơm cho đằng ấy.”

Mình tươi cười toe toét, anh thì chẳng hiểu cơ sự làm sao mặt lạnh như tiền. Đùa nhau hả?

Anh nhìn mình, cái nhìn nửa bi thương nửa thất vọng, sau rồi thở dài đi qua.

Gì vậy?

Chơi trò người vô hình à?

Mình cầm hộp cơm trên tay mà hoang mang style thế chứ nị, ngập ngừng mãi mới quyết định chạy lên phía trước chặn anh lại.

-“Anh muốn ở một mình, em về trước đi.”

-“Sao vậy?”

-“Không sao.”

-“Vậy cầm cơm ăn đi, rồi em về.”

-“Không muốn ăn.”

Nhìn mặt anh kiểu chán đời lắm ý, mình sốt hết cả ruột.

-“Sao không muốn ăn? Nhọc à, hay ốm? Nói em nghe…”

-“…”

-“Thế thích ăn cái gì để em về làm rồi mang lên cho.”

-“Không cần, không nuốt nổi.”

Anh quát, anh ít khi quát mình lắm. Không hiểu giận cái gì nữa?

Trước giờ dù có đành hanh như nào, làm sai bất kể cái gì, cũng chẳng bao giờ anh như này, mình ruột gan nẫu nề hết cả, nước mắt rưng rưng, sụt sà sụt sịt.

-“Vậy mà còn nói cả đời ăn cơm em nấu…”

Thấy tủi thân cực ý, nói xong câu ấy thì mặc kệ luôn, lủi thủi ra đường cái bắt xe về. Khổ là chưa kịp bắt thì đã bị ai đó tóm lại, vác tống lên xe người ta. Cả quãng đường đi anh không nói một lời, lạnh lẽo kinh khủng khiếp.