Em Là Nhà

Chương 147




Thời gian thấm thoát thoi đưa, mới ngày nào còn tỏ tình thắm thiết, cầu hôn trên sân thượng Keangnam mà giờ hai cục bông đã biết chạy xe đạp cút kít líu la líu lo ý rồi.

Kể qua tình hình của mọi người trước nhé.

Con Mai đầu tiên đi, nó sau án phạt thì rời Hà Nội về miền núi làm giáo viên, lương trên đấy cũng ổn đó vì còn có hỗ trợ nữa mà, nghe đồn sắp cưới con trai trưởng bản rồi.

Con Vi đợt đấy bình phục xong thì cũng may không có di chứng gì cả, cơ thể khoẻ mạnh bình thường. Mẹ Vân thương nó muốn mua cho cái chung cư mà ba không chịu, chỉ cho cái nhà tập thể nhỏ ở Thành Công.

Bạn sau cú sốc đó thì tính cách cũng thay đổi ít nhiều, sống khép kín hơn. Nó gặp ba mẹ đẻ rồi, hai người ấy thế nào mà lại sống cùng nhau mở quán bán trà sữa chân trâu ở vỉa hè. Nó đón ba mẹ và con trai về nhà ở cùng, chăm đi dạy hơn, ngoài ra còn dạy thêm tiếng anh nữa, rỗi rãi thì xuống quán phụ giúp gia đình.

Thằng An có lẽ là người có số phận thảm thương nhất. Đầu tiên là con Vi quyết bán hết đồ hiệu đi để có tiền cho vụ kiện tụng. Nó tố cáo thằng An tội ngoại tình cộng với cố ý gây thương tích, hai bên tranh giành mãi rốt cuộc chẳng hiểu kiểu gì mà thằng kia chỉ bị ngồi tù sáu tháng thôi.

Vấn đề là vừa ra tù được không lâu thì bị dính HIV, hình như là do chơi gái, mình thấy mấy thằng em bảo con Vi cố ý trả thù, nói chung sự thật như nào tới giờ còn chưa rõ, chỉ biết kết quả là hơi bị tàn khốc.

Khoa học giờ tiên tiến nên dính cái đó mà điều trị tốt, hình như điều trị ARV thì phải, vẫn có thể sống thọ và lành mạnh như người bình thường, nhưng mà gia đình vẫn buồn chứ, biết là không lây lan qua giao tiếp nhưng vẫn bị xa lánh.

Ba mẹ bạn khóc lên khóc xuống, suy nghĩ nhiều nên ốm đau quanh năm, tội lắm. Hai vợ chồng nhà nó li dị nhưng con Vi thắng quyền nuôi con, xong rồi nó cũng cấm tiệt thằng bé về nhà nội luôn.

Nhà bác Nga Rob có hai thằng cu sinh đôi, con lai nên đẹp kinh khủng khiếp.

Đại ca Hoàng vẫn ép a.

Dì Hạnh lấy Đức, mới lấy năm ngoái nên còn đang kế hoạch hoá. Thằng Đức mua được mảnh đất gần quán bánh của mình nên chuyển quán bia sang đấy, hai đứa nó giờ có Đức Hạnh quán hoành tráng lắm.

Cậu Kì học xong rồi nhưng cậu còn muốn ăn chơi bên Sing thêm mấy năm nữa.

Ba Quốc mẹ Vân thì về resort Hà Tây tận hưởng tuổi già, công ty giao lại cho các chú quản hộ. Hi vọng lớn nhất của ba mẹ đặt hết vào chú Hưng bé nhỏ.

Còn ai nữa nhỉ, à bé Tùng.

Lấy vợ rồi, chuyện tình cũng trớ trêu lắm.

Nghe Hạnh kể là lần đầu tiên gặp nhau là ở quán mình, con bé ấy là nhân viên mới nên chưa quen, thấy Tùng ngày nào cũng gọi bia thì nó ngứa mồm khuyên bảo.

-“Chú ơi già rồi uống nhiều bia rượu không tốt đâu ạ.”

Nó học trung cấp y dược nên chắc bệnh nghề nghiệp thôi. Khổ thân động vào đúng ông Tùng đang điên máu, bị hất cốc bia một phát vào mặt, phục cái là không khóc không gào, ngược lại còn rất cứng miệng.

-“Cháu không thèm chấp chú.”

Nó là sinh viên năm cuối đi làm thêm, tính ra thì hai đứa có chênh nhau mấy đâu mà chú chú cháu cháu như đúng rồi luôn.

Xong cũng xảy ra cơ số chuyện, xong cũng không hiểu sao bé cảm nắng chú Tùng, theo đuổi kịch liệt, thương hai đứa trẻ lắm. Mình nghĩ cu cậu cũng có cảm tình đấy chứ ghét thì còn lâu mới tiếp cận được. Đó đó rồi duyên phận đưa đẩy yêu nhau lúc nào không hay.

Con bé cá tính nhưng tốt tính, dì thích lắm.

Mấy thằng em út còn lại vẫn mải chơi, yêu đương nhí nhố nhưng chưa muốn lập gia đình.