Em Là Vị Hôn Thê Của Tôi

Chương 7: Nguy kịch




Tiếng máy móc kêu lên "píp,píp"

- Không được rồi máu của bệnh nhân đang chảy ra quá nhiều

--------------------------Đường phân cách thời gian------------------------

Đôi mắt mờ dần cho đến khi chỉ nghe được những âm thanh "ù,ù" xung quanh. Bỗng một tên con trai nào đó chạy vào hai tay ôm chặt lấy nó hỏi:

- Na, cậu không sao chứ?

Nó khóc, nước mắt giàn giụa lắc tay người bên cạnh:

- Hàn tớ không sao mau gọi xe cấp cứu. Nhanh lên!

Cậu bạn bên cạnh rút ra một chiếc điện thoại giống y hệt chiếc của hắn:

- Alo mau đưa một chiếc xe qua đây

- Thưa cậu chủ vị trí.........

- Một lũ ngu sử dụng GPS ấy.- cậu ta sập máy

- Chết tiệt- Hàn nhìn Na-nó vẫn đang khóc. Cái quá khứ ấy vẫn không thể khiến nó quên đi. Mọi chuyện diễn ra trong quá khứ vẫn khiến nó ám ảnh tới bây giờ.

"pí po pí po" tiếng chiếc xe cứu thương vanh lên

- Mau đưa bệnh nhân lên xe

Thế đấy mọi chuyện chỉ diễn ra trong chớp nhoáng cái sự thật ấy nó có nên nói cho hắn biết không đây?

------------------------------quay trở về hiện tại----------------------------------

Đã vài tiếng trôi qua Hàn ngồi cạnh nó. Còn nó đã thiếp đi có lẽ là do quá mệt vì khóc nhiều. Nó vẫn luôn như vậy giả vờ là một người vô tư nhưng cái quá khứ ấy của nó cậu là người hiểu rõ nhất chắc chắn đó chính là ngày khiến nó thay đổi nhiều đến như vậy. Cậu vuốt ve mái tóc của nó đã bao lâu rồi cậu mong muốn như vậy nhưng nó đã chẳng còn là cô gái ngây thơ như trước kia nữa rồi. Tuy rất bình thản nhưng nó luôn rất cảnh giác chẳng còn cho ai lại gần.

"Xoạch" cánh cửa phòng cấp cứu mở ra. Nó choàng tỉnh lại lao đến hỏi vị bác sĩ

- Bác sĩ mọi việc sao rồi

- Tình hình bây giờ rất nguy cấp e là...

- Sao lại nguy cấp chẳng phải chỉ bị thương ở vai thôi sao?

- Đúng là vậy nhưng...

- Nhưng?

- Cậu ta bị bệnh máu không đông

- Bị bệnh máu không đông?

Nó thầm nghĩ căn bệnh này vô cùng khó chữa nha lần nầy

- Lấy đồ ra đây tôi sẽ phẫu thuật cho hắn

- Na cậu định làm gì vậy - Hàn hỏi

- Báo ân- nó trả lời

Nói rồi nó bước vào phòng cấp cứu. Đã vài tiếng trôi qua nó vẫn chưa ra khỏi căn phòng ấy. Cánh cửa phòng mở ra. Ca phẫu thuật thành công hắn được đưa vào phòng dương sức.

- Tốt quá rồi- Nó thều thào rồi trao đảo ngã vào lòng của Hàn

Điều duy nhất nó thấy được là trần nhà mày trắng và tiếng gọi của Hàn