Em Làm Ơn Im Đi, Được Không?

Chương 14




THỬ ĐẶT ANH VÀO ĐỊA VỊ CỦA TÔI

Anh đang chạy máy hút bụi thì điện thoại đổ chuông. Anh đã hút bụi căn hộ được nửa chừng và đang làm phòng khách, sử dụng đầu vòi để hút lông mèo mắc giữa những cái gối tựa. Anh ngừng lại lắng nghe rồi tắt máy hút bụi. Anh nhấc điện thoại.

"A lô," anh nói. "Myers nghe đây."

"Myers," chị nói. "Anh khỏe không? Anh đang làm gì đấy?"

"Không làm gì hết," anh nói. "Chào em, Paula."

"Chiều nay văn phòng có tiệc," chị nói. "Anh cũng được mời. Dick mời anh."

"Chắc anh không đến được," Myers nói.

"Dick vừa mới bảo gọi điện cho anh bạn già nhà em đi. Lôi anh ấy xuống đây làm một ly. Lôi anh ấy ra khỏi cái tháp ngà và trở về thế giới thực một lát. Khi nhậu Dick rất tếu. Myers?"

"Anh nghe," Myers nói.

Myers từng làm việc cho Dick. Dick lúc nào cũng nói tới chuyện đi Paris để viết tiểu thuyết, và Myers nghỉ việc để viết tiểu thuyết, Dick nói anh sẽ đợi tên Myers xuất hiện trên danh sách best-seller.

"Bây giờ anh không tới được."

"Sáng nay bọn em mới nghe được vài tin khủng khiếp," Paula tiếp tục, như thể chị không nghe anh nói gì. "Anh nhớ Larry Gudinas không. Anh ấy vẫn còn ở đây hồi anh bắt đầu làm. Anh ấy hỗ trợ mục sách khoa học một thời gian, rồi người ta đẩy anh ấy ra làm việc vặt, rồi xử anh ấy luôn. Sáng nay bọn em nghe tin anh ấy tự tử. Anh ấy tự bắn vào mồm mình. Anh hình dung ra không? Myers?"

"Anh nghe," Myers nói. Anh cố nhớ Larry Gudinas và hình dung lại một anh chàng cao, khòm, đeo kính gọng kim loại, cà vạt sáng màu, hói hai bên đầu. Anh có thể hình dung ra cú giật, cái đầu toác ra. "Lạy Chúa," Myers nói. "Thật buồn khi nghe chuyện đó."

"Tới chỗ văn phòng đi anh, được không?" Paula nói. "Mọi người chỉ trò chuyện, uống vài ly và nghe nhạc Giáng sinh thôi. Đến nhé," chị nói.

Myers có thể nghe thấy mọi âm thanh ở đầu dây bên kia. "Anh không muốn tới," anh nói. "Paula?" Mấy bông tuyết lả tả bay ngoài cửa sổ khi anh nhìn ra. Anh sờ cửa kính và lấy mấy ngón tay viết tên mình lên cửa kính, chờ đợi.

"Gì cơ? Em nghe," chị nói. "Thôi được," Paula nói. "Vậy thì, mình gặp nhau uống chút gì ở quán Voyles nhé? Myers?"

"OK," anh nói. "Voyles. Cũng được."

"Mọi người ở đây sẽ thất vọng nếu anh không đến," chị nói. "Đặc biết là Dick. Dick ngưỡng mộ anh, anh biết đấy. Dick ngưỡng mộ anh thật lòng. Anh ấy bảo em thế. Anh ấy ngưỡng mộ sự can đảm của anh. Anh ấy nói nếu cũng can đảm được như anh, anh ấy đã nghỉ việc từ nhiều năm rồi. Dick nói phải can đảm lắm để làm giống như anh. Myers?"

"Anh đây mà," Myers nói. "Anh nghĩ anh sẽ nổ máy xe được. Nếu không, anh sẽ gọi lại cho em."

"Vâng ạ," chị nói. "Hẹn gặp lại anh ở Voyles. Nếu không thấy anh gọi lại, năm phút nữa em sẽ rời khỏi đây."

"Cho anh gửi lời chào Dick," Myers nói.

"Em sẽ chuyển lời," Paula nói. "Anh ấy đang nói về anh.”

Myers cất máy hút bụi đi. Anh bước xuống hai dãy bậc thang tới chỗ xe anh đang đỗ ở ô cuối cùng bị tuyết phủ đầy. Anh vào xe, nhấp chân côn vài lần, rồi đề thử. Xe nổ máy. Anh đè mạnh chân côn.

Trong khi lái xe, anh nhìn những người xách túi mua sắm đi lại vội vã trên vĩa hè. Anh liếc nhìn bầu trời xám đầy bông tuyết, nhìn những tòa nhà cao tầng tuyết đọng giữa các khe và trên rìa các cửa sổ. Anh cố nhìn ngắm mọi thứ, lưu giữ chúng cho sau này. Anh vừa viết xong một truyện mà chưa bắt đầu truyện khác được, điều đó khiến anh chán nản. Anh tìm thấy quán Voyles, một quán bar nhỏ ở góc gần cửa hàng quần áo nam giới. Anh đỗ xe xe phía sau rồi đi vào. Anh ngồi ở quầy bar một lúc rồi cầm ly đến cái bàn nhỏ gần cửa.

Khi bước vào Paula nói, "Chúc mừng Giáng sinh," và anh đứng dậy hôn lên má chị. Anh kéo ghế cho chị.

Anh nói. "Scotch nhé?"

"Scotch," chị nói, rồi nói "Scotch với đá" với cô phục vụ.

Paula nhấc ly của anh lên uống cạn

"Cho tôi một ly nữa," Myers nói với cô phục vụ. "Anh không thích chỗ này," Myers nói sau khi cô ta đi.

"Chỗ này thì sao?" Paula nói. "Mình đến đây luôn mà."

"Anh chỉ không thích," anh nói. "Mình uống một ly rồi đi chỗ khác."

"Sao cũng được," chị nói.

Cô phục vụ mang đồ uống đến. Myers trả tiền rồi cụng ly với Paula.

Myers nhìn chị đăm đăm.

"Dick gửi lời chào anh," chị nói.

Myers gật đầu.

Paula nhấp một ngụm. "Hôm nay anh làm việc được không?"

Myers nhún vai.

"Anh làm gì?" chị nói.

"Không gì hết," anh nói. "Anh hút bụi.”

Chị cầm lấy tay anh. "Mọi người đều gửi lời chào anh."

Họ uống cạn ly.

"Em có ý này," chị nói. "Sao mình không ghé thăm nhà Morgan một tí. Mình chưa gặp họ bao giờ, Chúa ơi, mà họ về lại đây đã mấy tháng rồi. Mình có thể ghé ngang chào họ một tiếng, chúng tôi là vợ chồng Myers đây. Ngoài ra, họ đã gửi thiệp cho mình. Họ bảo mình ghé thăm trong dịp lễ. Họ mời mình. Em không muốn về nhà," cuối cùng chị nói và lần tay trong bóp tìm thuốc lá.

Myers nhớ mình đã chỉnh máy sưởi và tắt hết đèn trước khi ra khỏi nhà. Và rồi anh nghĩ về những bông tuyết bay dạt ngang cửa sổ.

"Còn cái thư xúc phạm mà họ bảo họ nghe nói mình có nuôi mèo trong nhà thì sao?" anh nói.

"Đến giờ thì họ quên chuyện đó rồi," chị nói. "Dù sao thì đó không phải là chuyện gì ghê gớm lắm. Ôi, đi nào, Myers. Ghé qua đi."

"Mình nên gọi trước nếu mình định ghé qua," anh nói.

"Không," chị nói. "Thế mới vui. Không cần gọi. Cứ đến gõ cửa chào hỏi, nói mình từng sống ở đây. Được không? Myers?"

"Anh nghĩ mình nên gọi điện trước," anh nói.

"Đang dịp lễ mà," chị nói, đứng lên khỏi ghế. "Đi nào, anh."

Chị kéo tay anh và họ đi ra dưới trời tuyết. Chị bảo đi xe chị rồi sẽ lấy xe anh sau. Anh mở cửa cho chị xong, thì đi vòng qua bên ghế khách.

***

Anh bồi hồi khi nhìn thấy những ô cửa sổ sáng đèn, thấy tuyết trên mái nhà, thấy chiếc xe có thùng kéo ở ngõ vào nhà. Các màn cửa để mở và ánh đèn trên cây thông Noel nhấp nháy với họ từ cửa sổ.

Họ ra khỏi xe. Anh nắm khuỷu tay chị khi họ bước qua một đống tuyết tiến về phía cổng trước. Họ mới đi được vài bước thì một con chó xồm to đùng phóng ra từ góc ga ra xộc thẳng về hướng Myers.

"Ôi, Chúa ơi," anh nói, khòm người lại, giật lùi, đưa tay lên cao. Anh trượt chân trên lối đi, áo khoác bùng nhùng, anh ngã vào đống cỏ đông cứng ngắc và trong cơn sợ hãi cầm chắc con chó sẽ xông vào cắn họng. Con chó gừ lên một tiếng và bắt đầu đánh hơi áo khoác của Myers.

Paula nhặt một nắm tuyết ném con chó. Đèn cổng bật sáng, cửa mở, một người đàn ông gọi. "Buzzy!" Myers đứng dậy phủi phủi.

"Cái gì đó?" người đàn ông ở cửa nói. "Ai đó? Buzzy, lại đây, anh bạn. Lại đây!"

"Chúng tôi là vợ chồng Myers," Paula nói. "Chúng tôi đến chúc Giáng sinh."

"Vợ chồng Myers à?" người đàn ông ở cửa nói. "Đi ra! Vào trong ga ra. Đi, đi!" "Vợ chồng nhà Myers," ông ta nói với người đàn bà đứng sau lưng đang cố nhìn qua vai ông.

"Vợ chồng Myers," bà ta nói, "À, kêu họ vào, kêu họ vào, trời ạ." Bà ta bước ra cổng và nói, "Vào nhà đi, xin mời, ngoài này lạnh cóng. Tôi là Hilda Morgan còn đây là Edgar. Chúng tôi rất vui khi gặp anh chị. Xin mời vào."

Tất cả vội vã bắt tay nhau tại cổng trước. Myers và Paula bước vào còn Edgar Morgan đóng cửa lại.

"Đưa áo khoác cho tôi. Cởi áo khoác đi," Edgar Morgan nói. "Anh không sao chứ?" ông ta nói với Myers, quan sát anh thật kỹ, và Myers gật đầu. "Tôi biết con chó đó khùng, nhưng nó chưa bao giờ lôi thứ gì như vậy. Tôi nhìn thấy hết. Tôi đang ngó ra cửa sổ thì chuyện xảy ra."

Lời bình luận này với Myers có vẻ kỳ cục, anh nhìn người đàn ông. Edgar Morgan khoảng bốn mươi, gần như hói, mặc quần đen, áo thun, mang dép da.

"Nó tên là Buzzy," Hilda Morgan thông báo và cau mặt. "Đó là chó của Edgar. Tôi thì chả chịu được con gì trong nhà, nhưng Edgar mua con chó này và hứa sẽ để nó ở hẳn bên ngoài."

"Nó ngủ trong ga ra," Edgar Morgan nói. "Nó đòi vào nhà nhưng chúng tôi không cho, anh biết không." Morgan cười khùng khục. "Nhưng, ngồi xuống, ngồi xuống, bỏ qua cho cái sự bề bộn này nhé. Hilda, dời mấy thứ này đi chỗ khác để ông bà Myers có chỗ ngồi."

Hilda Morgan dọn cái sofa đầy những gói, giấy bao, kéo, hộp ruy băng, nơ bướm. Bà để mọi thứ xuống sàn nhà.

Myers để ý thấy Morgan lại chằm chằm nhìn anh, lần này thì không cười.

Paula nói, "Myers, có cái gì trong tóc kìa anh."

Myers đưa tay lên sau đầu thấy một nhành cây nhỏ bèn bỏ vào túi.

"Cái con chó đó," Morgan nói và lại cười khùng khục. "Chúng tôi đang uống trà, cà phê và gói mấy món quà muộn. Ông bà uống với chúng tôi một tách mừng ngày lễ nhé? Ông bà uống gì?

"Gì cũng được ạ," Paula nói.

"Gì cũng được," Myers nói. "Nếu biết ông bà đang bận chúng tôi đã không đường đột."

"Thôi đi," Morgan nói. "Chúng tôi đã... rất tò mò về gia đình Myers. Ngài sẽ uống đồ nóng chứ?"

"Thế cũng tốt," Myers nói.

"Còn bà Myers?" Morgan nói.

Paula gật đầu.

"Tôi sẽ mang hai tách đồ uống nóng lên," Morgan nói. "Em này, anh nghĩ mình cũng đã sẵn sàng phải không?" ông ta nói với vợ. "Đây chắc chắn là dịp tốt."

Ông cầm cốc của vợ vào bếp. Myers nghe tiếng cửa tủ bếp đánh ầm và nghe một tiếng lầm bầm nghe như lời nguyền rủa. Myers nheo mắt. Anh nhìn Hilda Morgan lúc đó đang ổn định chỗ ngồi trên cái đôn ở một đầu sofa.

"Ông bà ngồi xuống đây," Hilda Morgan nói. Bà ta vỗ vỗ thành sofa. "Chỗ này, bên cạnh lò sưởi. Khi ông Morgan quay vào ta sẽ bảo ông ấy làm cho nó bùng lên lại." Họ ngồi xuống. Hilda Morgan hai tay nắm nhau đặt trên đùi, người khẽ nghiêng về phía trước, dò xét gương mặt của Myers.

Phòng khách vẫn giống như anh nhớ, ngoại trừ trên bức tường đằng sau ghế Hilda Morgan ngồi anh thấy ba bức ảnh nhỏ được đóng khung. Trong một bức ảnh, một người đàn ông mặc đồ vest và áo măng tô đang ngả nón chào hai quý bà cầm ô che nắng. Bối cảnh là một sảnh rộng có ngựa và xe ngựa.

"Ở Đức thế nào?" Paula nói. Chị ngồi trên mép cái gối tựa, ví để trên đầu gối.

"Chúng tôi thích nước Đức lắm," Edgar Morgan nói trong khi đi từ bếp vào mang theo một cái khay và bốn cốc lớn. Myers nhận ra mấy cái cốc.

"Bà đi Đức bao giờ chưa, bà Myers?" Morgan hỏi.

"Chúng tôi muốn đi," Paula nói. "Phải không, Myers? Có thể sang năm, hè sang năm. Nếu không thì hai năm nữa. Chừng nào chúng tôi đủ tiền. Có lẽ ngay khi Myers bán được cái gì đó. Myers viết văn."

"Tôi cho rằng một chuyến đi châu Âu sẽ rất bổ ích cho một nhà văn," Edgar Morgan nói. Ông để cốc lên trên miếng lót. "Xin cứ tự nhiên." Ông ngồi xuống cái ghế đối diện vợ và nhìn Myers. "Trong thư ông nói ông nghỉ việc để viết văn"

"Đúng vậy," Myers nói và nhấp một ngụm.

"Hầu như hằng ngày anh ấy đều viết cái gì đó," Paula nói.

"Thật thế không?" Morgan nói. "Thật ấn tượng! Hôm nay ông viết gì, cho hỏi được không."

"Không có gì cả," Myers nói.

"Đang là ngày lễ mà," Paula nói.

"Bà hẳn tự hào về ông ấy lắm, bà Myers," Hilda Morgan nói.

"Đúng vậy," Paula nói.

"Tôi thấy mừng cho bà," Hilda Morgan nói.

"Hôm nọ tôi nghe được một chuyện mà có lẽ ông sẽ quan tâm," Edgar Morgan nói. Ông lấy thuốc ra và bắt đầu nhồi tẩu. Myers châm một điếu thuốc và nhìn quanh tìm gạt tàn, rồi thả que diêm ra đằng sau ghế sofa.

"Thực sự đó là một chuyện kinh khủng. Nhưng có thể ông sử dụng được nó, ông Myers à." Morgan bật lửa và rít tẩu. "Gì cũng biến thành văn được, ông biết rồi, đại khái thế," Morgan nói, cười khà và vẩy que diêm. "Có anh chàng này tầm tuổi tôi. Anh ta là đồng nghiệp trong mấy năm. Chúng tôi biết nhau sơ sơ, và có vài người bạn thân chung. Rồi anh ta chuyển đi, ra làm ở một trường đại học gần đó. Hừ, anh biết đấy, thỉnh thoảng chuyện này hay xảy ra - anh ta ngủ với một sinh viên của mình.”

Bà Morgan tặc lưỡi tỏ ý không tán thành. Bà thò tay xuống lấy một gói quà nhỏ màu xanh lá cây và bắt đầu đính một cái nơ đỏ lên

"Theo các nguồn tin, đó là một câu chuyện tình ái nóng bỏng kéo dài mấy tháng," Morgan tiếp tục kể. "Thực ra là kéo dài đến tận gần đây. Chính xác là cách đây một tuần. Ngày hôm đó - vào buổi tối - anh ta thông báo với vợ - họ đã cưới nhau được hai mươi năm - anh ta thông báo với vợ rằng anh ta muốn ly dị. Ông có thể tưởng tượng người đàn bà tội nghiệp kia phản ứng thế nào - đột ngột như thế, đại khái vậy. Họ cãi nhau kịch liệt. Cả nhà đều tham gia. Cô ta ra lệnh cho anh ta cuốn khỏi nhà ngay lập tức. Nhưng ngay khi anh ta chuẩn bị đi, con trai anh ta ném một hộp xúp cà chua trúng vào trán. Anh ta chấn thương phải chở vào bệnh viện. Tình trạng anh ta khá nghiêm trọng."

Morgan rít tẩu ngó Myers.

***

"Em chưa bao giờ nghe một chuyện như thế," bà Morgan nói. "Edgar, chuyện đó thật kinh tởm."

"Kinh khủng," Paula nói.

Myers cười gằn.

"Giờ có chuyện này cho ông đây, ông Myers," Morgan nói, đón cái cười gằn và nheo mắt lại. "Nghĩ về câu chuyện mà anh sẽ có được, nếu anh có thể chui vào đầu anh ta."

"Hoặc đầu của cô ta," bà Morgan nói. "Của người vợ. Nghĩ về chuyện của cô ấy nữa. Bị phản bội theo kiểu như thế sau hai mươi năm. Hãy nghĩ cô ấy có cảm giác như thế nào."

"Nhưng hãy thử tưởng tượng những gì thằng bé tội nghiệp phải trải qua," Paula nói. "Tưởng tượng xem, suýt giết chết cha nó."

"Vâng, tất cả chuyện đó đều đúng," Morgan nói. "Nhưng đây là cái mà tôi nghĩ rằng chưa ai nghĩ đến. Hãy nghĩ về chuyện này một lúc. Ông Myers, ông có đang lắng nghe không? Hãy nói cho tôi nghe ông nghĩ gì về chuyện này. Ông hãy đặt mình vào chỗ của một cô sinh viên mười tám tuổi yêu một người đàn ông có vợ. Nghĩ về cô ta một lúc xem, rồi ông sẽ nhìn thấy các khả năng phát triển cho câu chuyện của ông."

Morgan gật đầu và ngả người ra sau trên ghế, vẻ thỏa mãn.

"Tôi e là tôi chẳng thông cảm gì với cô ta," bà Morgan nói. "Tôi chẳng thể tưởng tượng được cô ta là loại người gì. Ta đều biết thừa cô ta loại nào, cái loại dụ dỗ mấy lão già. Tôi cũng chả thông cảm gì cho ông kia - người đàn ông, kẻ theo đuổi, không, tôi không thông cảm. Tôi e là trong trường hợp này tôi chỉ có thể cảm thông với người vợ và cậu con trai."

"Cần phải có một Tolstoy để kể chuyện này và kể cho ra trò," Morgan nói. "Không kém hơn một Tolstoy. Ông Myers, nước vẫn còn nóng."

"Đến giờ phải về rồi," Myers nói.

Anh đứng dậy ném điếu thuốc vào lò lửa.

"Ở lại đã," bà Morgan nói. "Chúng ta còn chưa kịp quen nhau. Ông không biết là chúng tôi đã... bàn tán về ông như thế nào đâu. Bây giờ cuối cùng chúng ta mới gặp nhau, ở lại một chút nữa. Đây là một ngạc nhiên thú vị mà."

"Chúng tôi cảm kích về tấm thiệp và lời nhắn của ông bà," Paula nói.

"Tấm thiệp?" bà Morgan nói.