Em Muốn Trốn Sao, Bảo Bối?

Chương 97




Dạ Nguyệt đang mơ màng ngủ thì đột nhiên giường phía sau cô lúng xuống, tiếp đó là hơi thở ấm áp phà vào trong hõm cổ cùng cánh tay mạnh mẽ ôm siết ngang eo cô.

“Hiên?” Dạ Nguyệt mắt nhắm mắt mở xoay đầu lại nhìn người nào đó đang vùi đầu vào hõm cổ cô hít ngửi.

“Anh nhớ em, bảo bối” Lăng Chi Hiên hôn vào cằm nhỏ của cô, xoay cô lại để có thể nhìn ngắm khuôn mặt quen thuộc đã gần hai ngày không được nhìn thấy.

Kể từ đêm hôm xảy ra chuyện trong căn phòng đó, anh không có trở về phòng với cô lần nào mà trực tiếp chỉ đạo mọi người trong Trung Tâm chuẩn bị mọi thứ cho kế hoạch tác chiến cuối cùng vào sáng ngày mai, sau khi xong mọi việc anh và mọi người mới có thể trở về nghỉ ngơi như thế này.

Dạ Nguyệt vươn tay ôm lấy cổ anh, chăm chú nhìn khuôn mặt dù vẫn lạnh nhạt thản nhiên như thường ngày nhưng vẫn không che giấu được vẻ mệt mõi, nếu tính từ khi rời phòng thí nghiệm dưới lòng đất của tổ chức bí ẩn trở về cho đến giờ thì đã gần bốn ngày mà anh gần như ngủ không được bao nhiêu.

“Mau nằm xuống, đi ngủ với em” Dạ Nguyệt kéo cái tay còn lại đang chống xuống giường của Lăng Chi Hiên để anh có thể nằm xuống.

Lăng Chi Hiên cũng ngoan ngoãn nằm xuống theo lời cô gái nhỏ, vẫn ôm siết lấy cô gái nhỏ trong ngực không buông, phải biết anh rất nhớ cảm giác mềm mại ấm áp khi được ôm ai đó trong tay như thế này, anh nhỏ giọng thì thầm: “Em còn đau không?”

Phụt! Mặt Dạ Nguyệt ửng đỏ, vị đại ca này vẫn còn nhớ cái loại chuyện đó sao, cô lắc lắc đầu: “Hết rồi a, chiều nay cũng là lần kiểm tra cuối cùng rồi”

“Vậy anh có thể......” Lăng Chi Hiên mờ ám nói không hết câu.

“Hả?” Dạ Nguyệt nhướng mày.

“Anh muốn...” Lăng Chi Hiên lật người lên phía trên cô gái nhỏ. “... ăn em”

Dạ Nguyệt đen mặt, rất nghiêm túc lên giọng trách mắng người nào đó không biết giữ gìn thân thể: “Anh còn không mau đi ngủ để sáng mai còn lên đường đến đảo Lombok nữa kìa a...... anh đã mấy ngày không ngủ rồi hả.... thật là...”

Không phải cô không muốn mà vì anh đã không được ngủ đủ giấc, ngày mai lại phải bắt đầu chiến đấu, giờ không thể làm loại chuyện tổn hao thể lực như thế này nha.

Trong lúc Dạ Nguyệt đang mãi nói chuyện giảng đạo thì ai đó đã bắt đầu giở trò vuốt ve khắp người cô, vừa được nghe giọng nói êm ái của cô gái nhỏ vừa được vuốt ve cô gái nhỏ như thế này thì anh cũng đủ cảm thấy thoải mái, cũng đủ cảm thấy được thư giãn.

“Này này này... anh còn không mau dừng lại” Dạ Nguyệt thấy ai kia không nghe cô nói, liền chuyển qua đánh mạnh vào cái tay đang càn rỡ làm loạn của anh.

Lăng Chi Hiên nắm lấy hai tay vợ yêu giữ chặt trên đỉnh đầu cô, tay còn lại luồn vào trong đầm ngủ vuốt ve vào điểm màu hồng nhỏ nhắn nào đó, hai chân kẹp chặt vào hai bên đùi cô, đè chặt cô dưới thân để cô không thể vùng vẫy, cúi đầu xuống lướt nhẹ môi trên làn môi cô vừa nài nỉ lại như đang trêu chọc: “Bảo bối ngoan, gần hai ngày rồi anh chưa ăn nên rất đói bụng, em nỡ để ông xã của em đói bụng vậy hử?”

Dạ Nguyệt có thể cảm nhận được vật nào đó đã thức tỉnh, mạnh mẽ cứng rắn ép chặt ngay chỗ nào đó của cô, lời nói trầm ấm từ tính có sức dụ hoặc của người nào đó khiến cô nhém chút nữa bị dụ dỗ rồi a.

Nhưng cô vẫn biết rõ anh không có được ngủ một giấc ngủ thật sự bao nhiêu ngày, vậy mà bây giờ anh vẫn còn sức để nghĩ đến cái loại chuyện như thế này sao?

“Anh đói bụng thì em xuống nhà ăn lấy cháo thịt hầm lên cho anh ăn, trong khi đó thì anh nên đi tắm đi.......” Dạ Nguyệt lại chu mỏ trách mắng người nào đó, chuyện này làm cô nhớ đến chuyện trước đây, có một lần anh cũng đi cả tuần rồi trở về nhà, lại không chịu tắm rửa nghỉ ngơi mà lại đòi ăn cô giống như thế này, làm sao trị được cái tính này của anh đây hở?

Lăng Chi Hiên nhìn thấy miệng cô gái nhỏ chu chu ra, anh liếm môi rồi cắn vào miệng cô, day day mút mút như đang thưởng thức món ăn ưa thích.

Dần dần anh càng tham luyến hôn càng sâu hơn nữa, lửa nóng không những không bị dập tắt mà ngày càng bùng lên dữ dội, cũng không cho cô né tránh hay trốn thoát khỏi sự truy đuổi mãnh liệt của anh.

Dạ Nguyệt bị anh hôn đến không thở được, cô thật không tin được người này bị thiếu ngủ mệt mõi như vậy mà vẫn còn sức để truy đuổi cô gắt gao như vậy, phản kháng hay vùng vẫy thế nào cũng đều bị anh kẹp chặt dưới thân, không cách nào thoát ra được.

“Anh này, em đang thật sự nghiêm túc nhắc nhở anh đó nha” Dạ Nguyệt vừa thở hổn hển vừa mở to mắt phản đối, vì bị thiếu khí mà mặt cô càng đỏ bừng hơn nữa. “Anh thật là...”

“Hzzzz... bảo bối... em có nhớ hơn một tuần trước anh không được gặp em không, trở về từ nơi đó lại chưa kịp chân chính ôm em bao nhiêu thì hết chuyện này đến chuyện kia xảy ra, em không biết anh rất nhớ em sao, nằm trên ghế salong hay trong túi ngủ vừa cứng lại vừa chỉ có một mình nên anh không thể chợp mắt được...” Lăng Chi Hiên thấy không thể cương thì anh liền đổi chiến lượt, bắt đầu hạ giọng tỏ vẻ cực kỳ đáng thương, tủi thân để cô gái nào đó cảm thấy xót xa trong lòng.

Ô kìa, vị đại ca này lại đang kể lể làm nũng với cô đây hả? Cũng chỉ có mình cô mới có thể nhìn thấy được một mặt này của người nào đó thôi nha....

Nhưng thật sự nghe anh nói cô cũng cảm thấy đau lòng, cô nhớ lúc anh đi truy tìm tổ chức bí mật, hai người đã không ở cạnh nhau cả tuần, rồi lúc trở về đây chưa kịp nói gì thì cô lại hôn mê, vừa tỉnh dậy mới nói được vài câu thì chuyện kia lại đến, cho đến tận bây giờ ngoại trừ lần cô tỉnh giấc lúc hôn mê ra thì đã không được gần gũi nhau cũng lâu rồi a... có thể đối với người khác thời gian ngắn ngủi này không là gì, nhưng đối với cô nó cũng thật dài... thật sự cô cũng rất nhớ anh.

Nghĩ vậy Dạ Nguyệt liền không nhịn được mà ngẩn đầu hôn vào môi anh như vỗ về an ủi, hai tay cô vẫn còn bị ai đó giữ chặt trên đỉnh đầu nên không thể ôm lấy anh mà an ủi a.

“Vì vậy mà em mới nói anh mau ngủ với em để lấy lại sức ngày mai còn lên đường trở về nữa đó a” Dạ Nguyệt dịu giọng nói.

Lăng Chi Hiên nghe cô gái nhỏ nói xong liền chuyển sang vẻ mặt phấn khởi: “Anh rất sẵn lòng”

Dạ Nguyệt đột nhiên thấy người nào đó chuyển từ vẻ mặt đáng thương hề hề sang phấn khởi nhanh như bấm nút thì không khỏi nhíu mày nghi hoặc, cô nhớ bản thân từ đầu đến cuối đều giữ vững quan điểm của mình mà a, sao vị này lại vui mừng ra mặt như thế này.

“Là em đồng ý anh ngủ với em đó nha” Lăng Chi Hiên thấy vợ yêu nghi hoặc thì tốt bụng nhắc nhở cho vợ yêu thông suốt đôi chút.

Phụt!!!!! Dạ Nguyệt sặc nước miếng, rõ ràng ý của cô là đi ngủ, đi ngủ bình thường thôi, sao tự nhiên lại trở thành cái loại ý nghĩa đen tối đó hở?

“Em nói là đi ngủ bình thường mà” Dạ Nguyệt bậm môi phản đối.

Lăng Chi Hiên ảo não, vợ yêu cứng đầu cứng cổ của anh những lúc thế này mà anh không chịu làm tới thì chắc anh chỉ có nước nhịn đói mà đi ngủ: “Vợ yêu, anh không muốn phải ôm em trong tay mà phải nhịn đói đâu, em cũng biết trước đây anh đã khổ sở như thế nào mà, sờ được nhưng lại không ăn được, anh sẽ mất ngủ cả đêm thôi”

Nhìn thấy được, đụng chạm được, ôm ấp được nhưng lại không thể ăn, không thể làm chuyện nóng bỏng thoải mái nào đó, phải nói là trước đây anh đã nhẫn nhịn đến mức muốn phát điên lên được... tự anh cũng cảm thấy khâm phục với chính mình.

Sở dĩ lần này anh không càn rỡ làm tới như trước đây mà kiên nhẫn thuyết phục cô gái nhỏ là vì trãi qua chuyện cô gái nhỏ của anh bị hôn mê, anh thật sự đã tự trách bản thân mình rất nhiều, cũng tự hứa nếu cô gái nhỏ mà không đồng ý thì dù cho phải nhẫn nhịn như thế nào anh cũng sẽ dừng lại, nên bây giờ không thuyết phục được thì anh thật sự sẽ không thể làm gì mà còn phải mất ngủ cả đêm.

Dạ Nguyệt nghe vậy cũng bắt đầu phân vân trong lòng...: “Anh thật sẽ không ngủ được?”

“Còn phải hỏi sao bảo bối, không thể ăn em thì anh sẽ không thể ngủ được” Lăng Chi Hiên trưng ra vẻ mặt vô cùng khẩn thiết.

Dạ Nguyệt: “...”

Lăng Chi Hiên thấy cô gái nhỏ lưỡng lự, đành chuyển qua phương án cuối cùng: “Chỉ làm một lần rồi anh sẽ ngoan ngoãn an phận ôm em đi ngủ, có được hay không?”

Đến lúc này thì Dạ Nguyệt không thể từ chối nữa, nếu không làm thì cả hai chắc sẽ dây dưa như thế này cả đêm mất...

Dạ Nguyệt hít thật sâu rồi cô gật đầu đồng ý, vừa gật đầu thì lập tức người nào đó đã ôm hai bên gò má cô, hôn sâu vào môi cô giống như giao kết đã thành lập, cũng không cho phép cô đổi ý nữa.

“Bảo bối, chúng ta đã là vợ chồng rồi, mà muốn ăn em cũng phải thật nan giải, anh phải tốn thật nhiều công sức để lên kế hoạch tác chiến dụ dỗ thương lượng đàm phán giống như đang làm việc trong tổ chức vậy đó” Lăng Chi Hiên vừa buồn cười nói vừa vuốt ve gò má vợ yêu, phải biết có ai làm chồng mà phải nhẫn nhịn mấy chuyện này giống như anh không? Thật là... cô gái nhỏ cứng đầu cứng cổ... luôn làm theo ý mình...

“Anh còn dám nói vậy, chỉ vì lo lắng cho sức khỏe của anh nên em mới phản đối mà a” Dạ Nguyệt uất ức đấm đấm vào lồng ngực anh, cô cũng vì lo anh mệt mõi với việc kia thôi mà.

Tất nhiên Lăng Chi Hiên biết cô gái nhỏ hết lòng lo lắng cho anh, vì vậy mà anh càng nổi lên ham muốn không thể cưỡng lại với cô... mỗi lần nhìn thấy cô lo lắng cho anh thì anh liền cảm thấy ngọt ngào ấm áp trong lòng, nhưng như vậy cũng đồng nghĩa với việc anh lại muốn ôm cô, hôn cô, làm thật nhiều chuyện với cô.

“Vậy... như đã nói... một lần... rồi anh sẽ đi ngủ với em...” Dạ Nguyệt mặt ửng hồng, ngập ngừng nói, chẳng hiểu sao tim cô lại bắt đầu nện thật nhanh như muốn nhảy khỏi lồng ngực.

“Được, một lần...” Lăng Chi Hiên cười cưng chiều gật đầu.

Rồi hai người lại bất chợt im lặng nhìn nhau chăm chú, đột nhiên không gian tối đen xung quanh lại rơi vào tĩnh lặng như lúc ban đầu, chỉ còn nghe được tiếng thở của nhau trong bóng tối sâu thẳm.

Lăng Chi Hiên chuyển từ gò má Dạ Nguyệt lướt dọc tay xuống hai bên eo cô, cảm nhận làn da mát lạnh của cô qua lớp quần áo ngủ mỏng manh, dù mát lạnh nhưng cũng thật ấm áp hồng hào chứ không giống như cơ thể tái xanh mà anh đã nhìn thấy trong căn phòng đó.

Dạ Nguyệt đang vịn tay trên lồng ngực rắn chắc của ai kia, cô có thể cảm nhận được tim anh cũng đang đập rất nhanh giống như cô vậy, trái tim anh đang đập... ôi làm sao đây, nhớ đến hình ảnh trong căn phòng đó mà cô lại bắt đầu cảm thấy đau lòng, mắt bất giác lại dâng lên tầng nước mỏng, cay cay.

Không hẹn mà hai người lại cùng nhớ đến chuyện đã xảy ra trong căn phòng đó...

“Đừng khóc, bảo bối” Lăng Chi Hiên hôn vào trán vợ yêu, ôm siết lấy cô nhẹ nhàng vỗ về.

“Nếu như không nhờ có con thì chúng ta sẽ phải đối diện với tương lai như thế này, vậy mà em lại không thể bảo vệ được con” Dạ Nguyệt nấc cụt trong ngực anh, nghẹn ngào nói.

Phải nói, đến thời điểm này, cũng như anh, vợ yêu của anh cũng đã chịu đủ mọi tổn thương dồn dập, hết chuyện này đến chuyện kia, hết cú shock này đến cú shock kia... cả thể xác lẫn tinh thần đều đã quá mõi mệt.

Lăng Chi Hiên cảm thấy đau lòng, dù lửa nóng vẫn còn cháy trong lòng nhưng anh cũng không muốn giày vò vợ yêu trong lúc này nữa: “Chúng ta đi ngủ thôi, bảo bối”

Dạ Nguyệt nghe vậy không khỏi ngạc nhiên nhìn anh: “Anh... chẳng phải anh muốn...?” từ khi cả hai cùng vượt qua tuyến phòng thủ cuối cùng thì anh chưa bao giờ chịu dừng lại như thế này dù cô có kêu gào la hét như thế nào.

“Phải, anh thật sự rất muốn, nhưng anh sẽ ngoan ngoãn nghe lời em mà an phận đi ngủ với em” Lăng Chi Hiên dịu giọng thì thầm vào tai cô, bên dưới hông hơi nhấn nhấn xuống để cho cô có thể cảm nhận được dục vọng nguyên thủy mà anh dành cho cô như thế nào. “Anh chỉ muốn em biết, nếu không phải là em thì ngay cả phản ứng sinh lý bình thường anh cũng không thể có huống chi là tình cảm hỷ ái ố bi ai lạc còn lại, nên dù bất luận có chuyện gì xảy ra thì hãy cùng nhau đối mặt chứ em đừng tự nhốt mình vào thế giới riêng của mình nữa có được không bảo bối”

Trong anh trước đây ngoại trừ phẫn nộ thì còn lại chỉ là sự trống rỗng đến vô cùng tận... cho đến khi gặp vợ yêu... anh mới chân chính trở thành một con người... một con người có hỷ nộ ái ố bi ai lạc... một người đàn ông muốn bảo bọc che chở cho người phụ nữ duy nhất của mình... cả đời.

Dạ Nguyệt hai gò má phím hồng gật đầu, cô hiểu anh đang nói đến chuyện của tiểu bảo bảo đã mất, đứa con đầu tiên của hai người.

Nhưng ai đó nhấn hông lại đè ép vào nơi nhạy cảm của cô, làm cô càng cảm thấy ngột ngạt thật nóng, hơi thở cũng có phần nhanh hơn...

Lăng Chi Hiên không tự giác dừng lại động tác của mình, anh có thể nghe được, cảm nhận được nhịp tim đang đập thật nhanh của vợ yêu, hơi thở nóng bỏng rõ ràng của vợ yêu, anh thật sự cảm thấy thật thõa mãn, cùng nhau trãi qua biết bao nhiêu chuyện, cuối cùng anh cũng đã hiểu sâu sắc, có thể bình an bình bình lặng lặng nắm tay nhau cùng già đi là một chuyện hạnh phúc đến dường nào...

“Bảo bối...” Lăng Chi Hiên nhắm mắt nhíu mày áp trán vào trán cô, nỗ lực đè nén lại dục vọng dưới thân, rất muốn cô gái nhỏ nhưng lại cảm thấy xót xa không nỡ... chỉ muốn giữ lấy trân trọng nâng niu trong tay mãi mãi...

Dạ Nguyệt đang ôm anh lúc này cô có thể cảm nhận cả cơ thể anh đều đang gồng lên, các bắp thịt trên cơ thể đều căng lên cứng như sắt nhẫn nhịn, cô cũng không đành lòng nhìn anh như vậy.

Cuối cùng, Dạ Nguyệt to gan vươn tay ra chạm vào vật to lớn nào đó đang cứng rắn đứng thẳng cách lớp quần âu, Lăng Chi Hiên liền mở lớn mắt nhìn cô, chăm chú nhìn vào khuôn mặt đã đỏ như trái ớt của cô.

Anh vẫn nằm im quan sát phản ứng trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nhưng lý trí thì lại đang tập trung vào hai bàn tay nhỏ của cô, anh có thể nhận thấy cô đang kéo khóa quần của anh, dễ dàng tìm thấy vật muốn tìm bên trong chiếc quần lót nào đó.

Vợ yêu thật to gan... nếu như tiếp tục... chỉ e là anh sẽ không thể dừng lại được nữa.

Nhưng đến khi anh kịp giữ lấy tay cô an phận, thì Dạ Nguyệt đã có hành động trước, cô không ngần ngại ưỡng người để vật đó trượt vào trong cơ thể của mình, một tay bấu chặt lấy hông anh như để kìm chế khoái cảm đang dâng lên từ bên dưới.

“Hưm... bảo bối...” Lăng Chi Hiên đột nhiên được ấm áp nóng bỏng siết chặt xung quanh cũng khiến anh rít lên, lý trí theo đó cũng bị vỡ tan tành thành bọt nước, như rơi vào vòng xoáy thoải mái, hông bất giác nhấn xuống để có thể đi thật sâu vào trong cơ thể của cô hơn nữa.

Eo Dạ Nguyệt theo động tác của anh càng căng cứng, mồ hôi cũng không biết tuôn ra tự bao giờ, có lẽ là vì những ve vuốt từ nãy đến giờ của anh cũng khiến cô động tình, mà bây giờ khi tên đã bắn thì lại càng không thể cưỡng lại được sóng tình đang cuồn cuộn dâng trào.

“Bảo bối, em thật là...” Lăng Chi Hiên bật cười, nhiều lúc nhát gan lại nhiều lúc thật to gan lớn mật, cũng làm anh hết bất ngờ này đến bất ngờ khác, anh nhanh chóng kéo quần âu cùng quần lót đến ngang đùi, bên dưới chờ cho vợ yêu quen dần với sự hiện diện của anh mới bắt đầu đưa đẩy luật động, vừa thì thầm dụ dỗ. “Như đã hứa, làm một lần rồi cùng nhau đi ngủ, nha bảo bối”

Dạ Nguyệt đang siết chặt lấy áo sơmi đã kéo xuống một nữa trên lưng anh, vừa ậm ừ trong miệng vừa mơ màng gật đầu với anh, cô giờ phút này bị anh đưa đẩy đến không biết trời trăng gì rồi, dù cho có làm bao nhiêu lần thì cô cũng không nhớ nỗi đâu a.

Nhìn thấy khuôn mặt cùng cơ thể của cô gái nhỏ càng hồng nhuận mê người theo từng cái nhấn hông của anh... hơi thở nóng rực... tiếng rên rỉ nỉ non êm ái... đôi mắt trong suốt long lanh đê mê... cơ thể nhỏ nhắn mềm mại lại mạnh mẽ ôm siết lấy anh, lên xuống theo động tác của anh... Lăng Chi Hiên lại càng không thể cưỡng lại được dục vọng sâu thẳm của chính mình.

Muốn chạm vào em nhiều hơn nữa... muốn yêu em nhiều hơn nữa... muốn hòa làm một với em... ôm em trong vòng tay cả đời... cũng không còn gì tiếc nuối.

Lăng Chi Hiên đan một tay vào tay Dạ Nguyệt, tay còn lại anh giữ lấy đầu cô, hôn mãnh liệt vào môi cô, môi lưỡi quấn quít dây dưa... rời ra rồi lại quấn quít vào nhau... lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần... cứ như vậy chìm đắm say mê vào nụ hôn cuồng nhiệt cùng ái dục nóng bỏng thiêu đốt cả hai người...

“Hiên... Hiên...” Dạ Nguyệt nỉ non gọi mãi tên anh, ôm thật chặt lấy anh, cùng anh tiến vào cõi mộng hồng trần.

***0w0***

Uông Tuấn Kiệt lưỡng lự đứng trước cửa phòng của cô gái nhỏ nào đó, trước khi rời đi vào sáng ngày mai, anh muốn gặp Tiểu Anh, có thể lần rời đi này anh sẽ trở về thời điểm hiện tại của mình mà không bao giờ quay trở lại đây được nữa.

Đang đi qua đi lại thì đột nhiên có bàn tay đập mạnh vào vai anh làm anh giật bắn người, cùng lúc đó là giọng nói trong trẻo nhưng mang đầy hàm ý trêu ghẹo vang lên phía sau: “Anh đang làm chuyện mờ ám gì trước cửa phòng của bọn em vậy hả?”

Mà người trêu ghẹo anh không phải ai xa lạ chính là Triệu Bối Bối và Tiểu Điền, còn có Lạc Tiểu Anh cũng vừa bước tới phía sau hai người kia, ba người bọn họ mới vừa tạm biệt Dạ Nguyệt và từ nhà ăn trở về đây, bọn họ cũng đã biết tất cả mọi chuyện thông qua Dạ Nguyệt.

“À ờ… thì tôi muốn đến tạm biệt mọi người, tôi tin là mọi người cũng đã biết chuyện từ Dạ Nguyệt rồi” Uông Tuấn Kiệt cười cười nói rồi làm như xoa xoa thái dương, vẻ mặt có gì đó mệt mõi, thật ra từ bữa đến giờ anh cũng nằm trong phạm vi chỉ đạo tác chiến của tên ma vương kia nên cũng không có ngủ ngon giấc được bao nhiêu tiếng đồng hồ.

“Thật ra chúng ta không cần phải nói tạm biệt đâu, chẳng phải nếu anh trở về được quá khứ thì chúng ta vẫn có thể gặp lại nhau sao? Trông anh thật sự rất mệt mõi a, anh nên về phòng nghỉ ngơi để ngày mai có đủ sức mà chiến đấu nữa” Triệu Bối Bối lắc lắc đầu rồi mỉm cười nháy nháy mắt với Uông Tuấn Kiệt, vị này mượn cớ nói là tạm biệt mọi người nhưng cô còn không biết anh là đang muốn gặp riêng ai sao.

“Bối Bối, đi theo anh nào” Tiểu Điền biết cô gái của anh đang muốn giở trò trêu chọc Uông Tuấn Kiệt nên anh rất biết thời thế mà nắm tay kéo Triệu Bối Bối về phòng của anh, trả lại không gian riêng tư cho đôi bạn trẻ kia.

“Ơ, em còn muốn nói chuyện chút nữa mà” Triệu Bối Bối vừa bị kéo đi vừa nói.

“Về phòng rồi em muốn nói bao nhiêu cũng được” Tiểu Điền mở cửa phòng bên cạnh nằm bên phải phòng Lạc Tiểu Anh và Triệu Bối Bối, kéo cô vào phòng rồi đóng cửa lại.

“Em thật là… biết rõ là cậu ta đến tìm ai còn cố tình làm kỳ đà cản mũi người ta nữa hả?” Tiểu Điền nghiêm mặt trách mắng cô gái nhỏ nào đó chỉ thích giở trò chọc ghẹo người khác làm thú vui của mình.

“Rất vui mà” Triệu Bối Bối hí hửng cười toét miệng ngồi xuống ghế salong trong lòng, cô rất thích nhìn vẻ mặt khó xử của người khác nha.

“Được rồi, với em thì vui nhưng với người ta thì không vui đâu” Tiểu Điền vỗ vỗ đầu nhỏ của cô rồi ngồi xuống bên cạnh cô. “Những lời của Dạ Nguyệt nói, thật sự là sự thật?”

“Một trăm phần trăm là thật, Dạ Nguyệt không bao giờ nói dối bọn em đâu” Triệu Bối Bối khẳng định, mặc dù bề ngoài cô luôn chọc ghẹo người khác, nhiều khi cũng sẽ làm bộ không tin này nọ rồi chọc ghẹo nhưng thật ra cô vẫn luôn tin tưởng tuyệt đối vào những người bạn thân thiết nhất này của cô.

“Nếu nói như vậy, vậy thì…” Tiểu Điền xoay đầu qua nhìn cô. “Nếu không có chuyện này xảy ra thì liệu chúng ta có được gặp nhau? Chẳng phải tương lai sẽ thay đổi sao?”

“Chuyện này…” Triệu Bối Bối cũng không biết tương lai sẽ thay đổi như thế nào nên cô cũng chỉ có thể thở dài. “Nhưng nếu chúng ta gặp nhau ở một tương lai khác, chẳng phải sẽ tốt đẹp hơn sao?”

“Anh hy vọng là vậy” Tiểu Điền vươn tay vuốt ve vào một bên gò má của Triệu Bối Bối, anh hy vọng dù cho tương lai có thay đổi như thế nào thì anh và cô gái nhỏ này cũng có thể gặp được nhau, cô gái của anh.