Em Nghe Anh Giải Thích

Chương 7




Sau khai giảng được một tuần, Thẩm Ký vào tài khoản của mình lưu lại một câu: “ năm sau gặp lại”, cắn răng một cái gỡ bỏ hết một tá game. Mắt rưng rưng mà đóng hết phần cứng các avi nhỏ, dùng tâm trạng quật cường như đánh trận mà nhìn về vấn đề biển cả trong giáo trình.

Các thầy cô giáo trong khối mười hai bắt đầu nói một đống chuyện như tung máu gà cho học sinh, đối với Thẩm Ký cũng chỉ đang nằm ở phía dự bị, cũng còn đang quá trình quan sát. Ba mẹ Thẩm Ký rất bình tĩnh, thường thấy sắc mặt vui mừng không giấu được của hai người như trúng vé sổ số, cuối cùng thằng con của mình cũng hiểu chuyện. Bây giờ Thẩm Ký đã trở thành đối tượng được bảo về, hai người xem ti vi cũng không dám mở to âm lượng, Thẩm Ký mua mấy quả táo cắt gọt sạch sẽ đưa vào phòng đặt bên bàn học của Thẩm Ký.

Thẩm Ký nhìn mẹ xoay người đi ra, thầm thở ra một hơi, lấy chiếc điện thoại dưới chồng sách bài tập ra, trên màn hình là tin nhắn nhắc nhở.

“bài tập rất nhiều hả?”

Khóe miệng Thẩm Ký giương lên, chép chép miệng trả lời: “thật sự nhiều không đếm xuể a QAQ, mới có một tuần thôi mà khiếp thế này, còn những một năm nữa”

“cố lên!! cắn răng một cái sẽ trôi qua nhanh, rất nhanh đó.”

“ừm.. em nhớ anh a.” Thẩm Ký ưỡn nét mặt già nua làm nũng. Kỳ thực hôm qua trở về vẫn đi vòng qua cửa hàng đồ ngọt, nhưng tình yêu đang cuồng nhiệt khiến 2 người mới gặp mặt vẫn phải tương tư.

Trình Dung rất lâu mới trả lời: “ngày mai cũng phải làm bài tập sao?”

Ngày mai là chủ nhật. trường học bây giờ thứ bảy đều phải học bù chỉ còn mỗi dư ngày chủ nhật là ngày nghỉ chân chính. Thẩm Ký nhìn lướt qua chồng sách trong tay, đêm nay làm một chút, ngày mai… quả quyết đặt xuống: “có, nhưng em sẽ nhín nhín chút thời gian.”

“đi thư viện đi, anh cùng em học xong sẽ đi chơi một chút.”

Thẩm Ký ngẩng đầu nhìn cửa sổ, tấm thủy tinh trong suốt chiếu lên con mắt của thanh niên sáng lấp lánh. Trình Dung nói đúng, hiện tại thời gian thực sự không hợp để kết giao, yêu đương. Chính mình khổ cực, đối phương cũng sẽ hi sinh rất nhiều. Trình Dung vẫn dự liệu được những việc này, vẫn nói ra, hơn nữa anh ấy rất hiểu tình hình của mình, khi mình bận rộn sẽ không làm phiền, khi mình cần sẽ ôn nhu làm bạn.

Hắn biết Trình Dung đang hi sinh, cũng rõ ràng vì đoạn quan hệ này mà học tập, cũng không thể chính mình không gánh vác ít trách nhiệm, càng không thể phụ lòng đối phương.

“Được rồi, ngày mai gặp ~” gửi thêm một cái mặt hun gió.

Khi Thẩm Ký đến thư viện, Trình Dung đã chờ ở đó, hắn đã chiếm chỗ cho Thẩm Ký, trước mặt là mấy quyển truyện tranh. Lúc này người ở thư viện còn chưa nhiều, xung quanh vô cùng yên tĩnh. Nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc, Trình Dung từ từ ngẩng đầu lên, cười cười chỉ vào cái ghế bên cạnh.

Thẩm Ký trừng trừng hắn một lát mới di chuyển. Ngồi xuống lấy ra tập sách cùng bút thước, không nhịn được quay đầu liếc trộm.

Mang kính mắt cái gì chứ!! thật sự không đẹp chút nào!!

Cảm giác được ánh mắt của hắn, Trình Dung quay mặt lại, thấu kính phản quang hơi hiện ra nét lạnh lùng, nhỏ giọng hỏi: “làm sao vậy?”

Thẩm Ký dằn lòng để ý niệm nhung nhớ bên trong, phun ra một bụng máu: “không có chuyện gì..”

Trình Dung liếc sách bài tập của hắn: “A, toán học.”

“à, bài này giải được một nửa, cũng không hiểu được sai chỗ nào…” Thẩm Ký nháy mắt mấy cái “toán hồi cao trung anh còn nhớ không?”

“nhiều năm như vậy, hầu như cũng quên hết rồi.: Trình Dung cười cười: “đưa anh xem một chút.”

Hắn lấy đề ở một tập giấy trắng, trả lại sách cho Thẩm Ký, chính mình ghi một ít công thức trên tờ giấy. Thẩm Ký liếc nhìn vài lần, Trình Dung viết rất bình tĩnh, hoàn toàn nhìn không ra là cái vẻ đã quên ít nhiều..

Hắn từ đầu đã có nghi hoặc, tại sao hắn lại là một ông chủ cửa hàng bánh ngọt.. tất nhiên cũng không phải cửa hàng bánh ngọt không được, nhưng trực giác vẫn nghĩ Trình Dung như một nhân tài không được trọng dụng,ý nghĩ này của hắn cũng chỉ thoáng qua, nếu tùy tiện mà hỏi nói không chừng còn động vào vết thương của anh ấy.

Thẩm Ký thu hồi ánh mắt về phía đề bài khác liền nghe Trình Dung nói: “hẳn là như thế, em xem có vấn đề gì không.”

Thẩm Ký đến gần, Trình Dung từng bước từng bước nhẹ giọng giảng giải, khí tức ấm áp phảng phất bên tai, hắn giật cả mình, lặng lẽ liếc nhìn gò má Trình Dung, mang kính như thế, nhưng vẫn đẹp trai…

“Nhìn cái gì?”

Thẩm Ký khà khà cười khúc khích: “nhìn anh rất thích.”

Trình Dung cốc một cái trên đầu của hắn: “Chuyên tâm một chút.”

“Ồ.”

Hai người không tiếp tục lên tiếng, trong không gian yên tĩnh chỉ nghe âm thanh lật sách cùng tiếng xoạt xoạt viết chữ. Thẩm Ký vẫn nhớ khi hắn làm xong sẽ có thể cùng Trình Dung đi ra ngoài dạo chơi, mặt bắt đầu đằng đằng sát khí mà giải đề, rất nhanh tiến tới cảnh giới “vật ngã lưỡng vong” (không chú ý đến gì khác). Giải quyết được phân nửa bài tập, hắn đột nhiên cảm thấy hơi khát nước, vội đặt bút xuống ngẩng đầu lên nói: “em đi mua______”



“Cái gì?”

Trình Dung chống cằm nhìn hắn, cũng không biết tư thế này đã duy trì bao lâu.

“… Nước…” Thẩm Ký vô tình mà nuốt mấy ngụm nước bọt, nhất thời cảm thấy vừa lúng túng vừa xấu hổ. Trình Dung nhìn vẻ mặt của hắn chọc cười, giơ tay nhẹ nhàng lấy xuống kính mắt, tiến tới..

Một nụ hôn thuần khiết, hắn nhẹ nhàng cọ cọ trên môi, thiếu niên nhắm mắt lại, thở dốc một cách rụt rè. Trình Dung một tay nâng cằm Thẩm Ký, từ từ làm sâu thêm nụ hôn, như từng vệt ánh sáng, như tan chảy..

“nụ hôn đầu của em” cuối cùng khi tách ra Trình Dung nhẹ nhàng nói.

“Đúng đấy, ” Thẩm Ký che mặt, “lần thứ nhất của nhân gia đều đưa hết cho đại gia ngài!!”

Trình Dung cười nhẹ lên: “Đại gia sẽ chịu trách nhiệm!!”

“Thẩm Ký, cậu không phải là có người yêu chứ?” một thanh âm kéo Thẩm Ký trở về hiện thực, lông mao đều dựng thẳng cả lên, chờ thấy được tiếng từ đâu phát ra mới bình tĩnh lại hỏi: “không, vì sao lại hỏi thế”

“thôi đi, cậu nên tìm chiếc gương mà nhìn lại vẻ mặt khi nãy của cậu” Đông An Á đem tập sách đẩy qua, đặt mông ngồi xuống, ngước lên trời chếch bốn lăm độ mà thở dài: “ oh, romeo, tại sao cậu lại không thể là romeo đây?”

“cậu tự mình cứ nghĩ về romeo của cậu đi.” Thẩm Ký không mặn không nhạt nói.

Đông An Á là một trong số bạn học ít ỏi trong trường của Thẩm Ký. Thẩm Ký vừa là gay lại là một trạch nam, học hành không giỏi, sức khỏe không đủ để đá bóng trên sân, bên ngoài không đủ bên trong còn không thể hòa đồng, bởi thế mà hắn rất ít giao lưu bới những nam sinh khác, một ít nữ sinh đều yêu thích khuôn mặt trắng trắng của mình__ Đông An Á chính là một trong số đó. Người này từ lúc trời chưa sáng đã nhận định Thẩm Ký là một thuần không nhưng Thẩm Ký không thừa nhận nhưng cũng không thể nào chấp nhận. Đối với Thẩm Ký luôn luôn dùng ánh mắt độc ác mà ám chỉ. Bản thân cô ấy được xưng là hủ nữ gaydar

“Cho nên nói, romeo là ai?” Đinh đại gia cười híp mắt hỏi.

“Đúng vậy, là ai đây?” Thẩm Ký qua loa trả lời đánh chết cũng không tiếp nhận ánh mắt của Đông An Á.

Nhìn cậu mặt như bị táo bón đầy ngọt ngào phiền muộn như thế, chẳng lẽ romeo không muốn cậu?”

“quả nhiên lần sau phải biết khống chế tâm tình “đúng đấy, ríu tít bên cạnh mà cứ tuyệt tình”

“sách, xem ra không phải.hay là người nhà phản đối?”

“đường có tưởng tượng lung tung được không?” Thẩm Ký thuận miệng nói nhưng trong lòng hơi động, cũng chưa từng nghe qua Trình Dung nhắc đến người nhà bao giờ.

Đông An Á kiên nhẫn tự nói tự trả lời, đêm hết cảnh kịch bản cẩu huyết ra nói một lần, đột nhiên vỗ tay một cái nói: “tớ biết rồi, có phải cái tớ phán đoán lúc trước không hả!! cô ấy thần bí mà dí sát vào “Thẩm Ký cậu đây không phải táo bón mà là cúc hoa bị đau chứ gì?”

Chuông vào học vang lên, Đông An Á nhảy xuống bàn bên dưới, lưu lại một câu “về nhà nghỉ ngơi” cũng không chú ý đến nét mặt của Thẩm Ký.

Thẩm Ký khổ sở vò vò tóc, hoa cúc hắn đau chỗ nào chứ, ngược lại đây này!! hắn đã xoắn xuýt việc này thật lâu____ Trình Dung vì cái lông gì không muốn làm hắn đây!!

Thẩm Ký từ khi lên mười một đều trọ nội trú ở trường, nghỉ hè lúc ấy thường lấy lý do “gần nhà” và “học tập hiệu quả” để xin ở trọ. Khi ấy hắn có thể vụng trộm chơi game hoặc đánh tá lả, bây giờ hắn lại dùng thời gian ấy để gặp gỡ Trình Dung. Thi thoảng có thời gian rảnh hắn đều đến trường nói chuyện, bồi hắn một đoạn đường dài. Thẩm Ký vẫn như thường tâm tình bay bổng, tuy không thể trắng trợn mà nắm tay nhau trên đường nhưng nhìn thấy các đô tình nhân ôm ôm ấp ấp nhau trên đường hắn vẫn dùng ánh mắt “bạn trai tôi còn đẹp hơn mấy người” để phản ứng lại.

Thẩm Ký ngắm hắn vài lần nhưng Trình Dung vẫn một mặt bình tĩnh. Đây không phải là lần đầu tiên xảy ra, trong lòng Thẩm Ký lại từng đợt sóng trào. Tuy rằng hắn không có kinh nghiệm thực chiến nhưng những năm gần đây xem avi vẫn học được chút ít kinh nghiệm, hai bên tình nguyện đã lâu mà bây giờ còn thực không quá tự nhiên. Thẩm Ký không nghĩ tới đối phương so với mình còn không thể tới như thế!!.Cứ kiểu này không phải là chờ mình chủ động đấy chứ? Thẩm Ký suy nghĩ một hồi nghĩ đến việc mình lắc lắc thân thể dịu dàng nói: “đại gia mau tới mà” không khỏi một trận phát tởm. Loại chuyện đó so với một hài tử ngây ngô nhỏ bé như mình vẫn là nhiệm vụ cấp S à!!