Em Sẽ Phải Yêu Anh Thật Lòng

Chương 33




Hoàng Yến uể oải bước khỏi phòng thi, hơn 60 phút ngồi căng não giải 40 câu toán, nói chung tuy mệt nhưng mà cảm thấy nhẹ nhõm vì dù sao cũng làm được bài. Vừa bước ra đã gặp Thế Thịnh đứng đợi ở ngoài:

- Làm bài được chứ?- Thế Thịnh mỉm cười hỏi.

- Cũng ổn! Còn ông?- Hoàng Yến gật gật đầu.

- Thì được, đề cũng không khó lắm.

- Không biết nhỏ Thi ra sao?- Hoàng Yến vừa dứt lời thì đằng sau đã có tiếng gọi:

- Yến! Thịnh!- Hoài Thi vừa gọi vừa chạy đến.

- Linh thật!- Thế Thịnh mím môi nhịn cười nói.

- Đúng là rất linh!- Hoàng Yến thì không nhịn được mà bật cười.

- Hai đứa mày cười gì vậy?- Hoài Thi nhíu mày nói khi thấy mình chạy đến mà hai đứa kia cứ đứng cười.

- Có gì đâu. Mày làm bài được chứ?- Hoàng Yến nín cười hỏi.

- Phải nói là rất được. Đề lần này ok lắm.- Hoài Thi cười tươi nói.

- Con người học giỏi nói chuyện có khác ha!- Thế Thịnh nhướng mày trêu.

- Cái ông này!- Hoài Thi nhăn mặt lườm.

- Thôi không bàn chuyện bài thi nữa, giờ về nghỉ ngơi cho khoẻ rồi học bài cho tốt mai còn thi nữa.- Hoàng Yến đề xuất rồi định bước ra về nhưng đã bị Thế Thịnh ngăn lại:

- Ê Yến! Nhưng mà lát nữa tui về dời trọ, đang định rủ bà đi dọn đồ phụ nè.

- À vậy tui ở lại đi với ông.- Hoàng Yến đành quay đầu trở lại.- Thi mày đi cho vui luôn không?

- Không! Nay mẹ tao bệnh không đi làm, tao về nhà ăn cơm với mẹ rồi!- Hoài Thi lắc đầu với Hoàng Yến rồi nhìn Thế Thịnh nói:- Xin lỗi nha! Không đi phụ ông được.

- Không sao! Tui thuê trọ đủ tiện nghi mà, chỉ cần dọn quần áo, giày dép, đồ dùng cá nhân với sách vở của tui thôi, nên tui với Yến dọn được rồi. Thật ra tui dọn một mình cũng được, nhưng quan trọng là nhờ Yến chở tiếp qua chỗ mới thôi.- Thế Thịnh cười hì hì nói.

- Ừ vậy hai người ở lại đi nha! Tui về trước. Pye Pye!- Hoài Thi nói rồi bước nhanh ra về.

- Pye mày!- Hoàng Yến vẩy tay với Hoài Thi, đồng thời hỏi Thế Thịnh:- Giờ mình đi luôn chưa?

- Chưa! Giờ tui bao bà đi ăn thật no rồi mình dọn sau! Ok?

- Ok!

Hai đứa cùng nhau bước đi mà không hay có một bóng dáng luôn đi theo sau họ.

Họ đi vào một quán ăn món Hàn Quốc, gọi 1 cái lẩu kim chi thập cẩm và một số món Hàn khác, vừa ăn vừa nói chuyện trên trời dưới đất. Người đi theo nải giờ cũng vào trong quán, chọn một bàn ở gốc khuất ngồi, gọi 1 phần cơm cuộn vừa ăn vừa nhìn vào bàn của Hoàng Yến.

- Sao suốt ngày ông toàn đi chơi với con gái thế?- Hoàng Yến vừa nhai thức ăn vừa hỏi.

- Tại tui bị bê đê!- Thế Thịnh thảng nhiên trả lời.

- Bê đê? Haha nay nói chuyện nghe ghê vậy.- Hoàng Yến xí nữa thì sặc miếng nước lẩu vừa húp, bật cười nói.

- Bình thường thôi. Tui nghĩ thông rồi, giới tính thứ 3 thì sao chứ? Tui sinh ra cũng có cha mẹ như người ta, có gì mà phải ngại ngùng, xấu hổ. Mà cũng nhờ bà đã thông tư tưởng cho tui đó, tui không ngờ cách suy nghĩ và cách nhìn cuộc sống của bà nó nhẹ nhàng và đơn giản như vậy.- Thế Thịnh cười cười nói, để lộ cái răng khểnh có duyên vô cùng.

- Thì suy nghĩ đơn giản thôi, cuộc sống đủ phứt tạp rồi mà. Tui thấy mừng cho ông đã đối mặt được một trong những cái khó của cuộc sống.- Hoàng Yến mỉm cười thở ra nói, rồi bỗng chợt nhớ ra.- Ủa mà còn cái đám bạn hồ bơi đầu năm của ông đâu?

- Tụi nó học 10a14, 15 á! Hồi đó tui với tụi nó học chung trường cấp 2 cùng chuyển đến đây học nên chơi cũng thân nhưng tại học không cùng dãy với lớp mình, nên tui với tụi nó ít gặp cũng bớt thân hơn.- Thế Thịnh chép miệng nói.

-