Em Trai Quá Kiêu Ngạo

Chương 19: Chuyện tốt bị phá hỏng




Ngày tháng trôi qua thật nhanh, chỉ chớp mắt mà đã gần tới lúc tốt nghiệp, Minh Nhan không nghĩ đến việc sẽ vào công ty cha cô làm việc, chờ sau khi Minh Hiên tốt nghiệp rồi giao cho hắn được rồi. Thầm nghĩ chính mình sẽ sống cuộc sống vô cùng đơn giản, mỗi ngày đi làm rồi tan tầm, rảnh rỗi không có việc gì thì đi yêu đương, hẹn hò, thật là tốt.

Cho nên cô tự mình liên hệ một công ty để thực tập làm trợ lý, đến khi vừa tốt nghiệp là có thể vào làm. Nhưng cô hơi phiền lòng về Hiên Hiên, hai ngày nay luôn có cuộc điện thoại lạ tìm hắn. Hắn lại có chút đăm chiêu nhìn cô, còn một bộ dáng muốn nói lại thôi, hỏi hắn thì hắn nói không có việc gì, thật làm người ta lo lắng.

Nhâm Hạo nói chờ sau khi cô tốt nghiệp bọn họ sẽ đính hôn trước, một năm sau sẽ kết hôn, cho nên thừa dịp hôm nay thứ bảy Nhâm Hạo có thời gian nên đưa hắn về nhà để nói về chuyện bọn họ muốn đính hôn cho Hiên Hiên biết, như vậy hẳn là có vẻ chính thức đi.

Nhưng lúc về đến nhà lại không thấy Hiên Hiên ở nhà, mấy ngày nay Hiên Hiên luôn bề bộn nhiều việc, cũng không biết là đang bận chuyện gì, tựa hồ cũng không phải là hẹn hò, bởi vì gần đây cái cô gái tên là Y Y kia không ở đây, nghe nói là trong nhà có chút việc. Mời Nhâm Hạo ngồi xuống ghế sô pha xong, lại đi vào phòng bếp rót cho hắn ly nước trái cây.

“Hạo, ngồi chờ một lát Hiên Hiên sẽ về thôi, chờ hắn về chúng ta cùng ra ngoài ăn cơm. Thằng bé này cũng không biết gần đây đang bận chuyện gì mà ngày cuối tuần cũng không ở nhà nữa.” Minh Nhan vừa quở trách Minh Hiên, vừa ngồi xuống bên cạnh Nhâm Hạo.

“Không sao, con trai còn nhỏ luôn ham chơi.” Nhâm Hạo kéo tay cô qua an ủi.

“Ừ.” Cô nhu thuận gật gật đầu. Lập tức ngượng ngùng hỏi. “Anh nói cha mẹ anh có thích em không?”

Bọn họ đã hẹn ngày mai cùng đi gặp cha mẹ Nhâm Hạo nên Minh Nhan có chút lo lắng.

Nhâm Hạo cười ha ha ôm chầm cô, lấy tay chỉ mũi cô một chút, chế nhạo nói:“Con dâu xấu cũng phải đi gặp cha mẹ chồng, có phải có chút sợ hay không a. Yên tâm, em không cần sợ, bởi vì em một chút cũng không xấu. Ha ha......”

Trên mặt Minh Nhan càng đỏ hơn, gắt giọng. “Đáng ghét. Người ta đang nói chuyện đứng đắn với anh nha.” Nói xong quật khởi cái miệng nhỏ nhắn.

Nhâm Hạo thấy bộ dáng xinh đẹp của cô trong lòng vừa động, nâng gáy của cô lên hôn nóng bỏng. Minh Nhan mặc dù không quen hắn nóng bỏng, nhưng bởi vì hắn là bạn trai của cô nên cũng mặc cho hắn hôn.

Nhâm Hạo càng hôn càng sâu, còn đem Minh Nhan áp ở trên sô pha, tay cũng lần vào trong quần áo chạm đến chỗ mềm mại phía dưới kia. Minh Nhan bị hắn chạm vào đột nhiên nổi da gà lên, theo bản năng muốn đẩy hắn ra. [NV: ta ghét a =.=; BN:aaaaa~~~~~, mụi mụi á á á, bức xúc wá >”

Không đợi cô đẩy ra thì đã bị tiếng mở cửa làm hoảng sợ, Nhâm Hạo nhanh chóng buông cô ra, luống cuống tay chân giúp cô sửa sang lại quần áo, trong lòng âm thầm tức giận, sớm không về, muộn không về, cố tình về ngay lúc này, phá hỏng chuyện tốt của hắn.

Vừa mới kéo lại quần áo thì Minh Hiên đã đẩy cửa mà vào, nhìn thấy trong nhà lại có thêm một người, đầu tiên là sửng sốt, lại phát hiện môi Minh Nhan hơi sưng cùng vài sợi tóc có chút hỗn độn, nghĩ cũng biết hắn đã quấy rầy cái chuyện tốt gì, trong mắt hiện lên chút đau đớn.[BN: haizz~~~ Hiên ca của mụi, oa oa Y.Y]

“Hiên Hiên đã về à.” Minh Nhan có chút xấu hổ chào hắn, hy vọng hắn không nhìn ra thì tốt, nếu không thật xấu hổ, đều tại Nhâm Hạo không biết phân biệt tình huống.

“Uhm.” Minh Hiên rầu rĩ lên tiếng. Buông thứ trong tay ra rồi trở về phòng.

Minh Nhan vội vàng gọi hắn lại. “Hiên Hiên, chờ một chút. Chúng tôi có chút việc muốn nói với cậu.”

Minh Hiên nghe vậy quay đầu, trong lòng có một loại dự cảm không lành. Tựa như sẽ phát sinh một chuyện mà hắn không muốn chấp nhận.

“Uhm, việc đó, Nhâm Hạo nói sau khi tôi tốt nghiệp chúng tôi sẽ đính hôn. Cho nên muốn mời cậu ăn một bữa cơm, xem như chúc mừng sớm một chút.” Minh Nhan có chút ngượng ngùng giải thích.

Quả nhiên, Minh Hiên xoay người, thống khổ nhắm mắt lại, cô ấy chung quy không thuộc về mình, uổng cho chính mình dùng hết sinh mệnh để yêu cô, nghĩ hết mọi biện pháp muốn giữ cô lại. Cắn chặt răng tận lực không lộ ra thống khổ, làm bộ bình tĩnh nói. “Đã biết, tôi không được khỏe, không muốn ra ngoài, hai người tự mình ăn là được rồi.” Nói xong cứng ngắc quay về phòng mình.

Minh Nhan bất đắc dĩ thở dài, thật sự là đứa bé không bình thường. Áy náy nói với Nhâm Hạo. “Thực xin lỗi a, Hiên Hiên chỉ là có chút tính tình trẻ con. Anh đừng để ý a.”

Nhâm Hạo nhưng lại lộ ra tính tình tốt cười cười, còn không ngừng an ủi cô. “Không sao, hắn tức giận cũng phải, ai bảo anh muốn cướp đi chị gái xinh đẹp của người ta về làm bà xã làm gì. Chịu chút tức giận cũng là đáng, hắn không ra tay đánh anh thì anh đã phải niệm a di đà Phật rồi.”

Minh Nhan bị hắn trêu bật cười. “Em đây sẽ kêu Hiên Hiên đi ra đánh anh hai quyền là được, cho anh hết vẻ mặt không cam lòng.”

Khuôn mặt Nhâm Hạo xả ra một cái tươi cười thật to, ôm chầm cô, dịu dàng nói nhỏ ở bên tai cô. “Em nỡ sao? Anh là chồng chưa cưới a.”

Minh Nhan ngượng ngùng đẩy hắn một chút. “Không biết xấu hổ, anh là chồng của

“Đương nhiên là chồng của em a, nếu chúng ta kết hôn, em chính là vợ anh, anh chính là chồng em. Sao, em còn chưa nghĩ đến a.” Nói xong còn làm ra bộ dạng hung ác ‘Em dám từ chối thử xem xem’.

Minh Nhan bị hắn trêu ngượng ngùng cúi đầu nói. “Còn chưa đính hôn, anh đã muốn kết hôn.”

“Anh còn ước gì không cần đính hôn, trực tiếp kết hôn, sớm có được em một chút.” Nói xong gắt gao ôm cô.

Minh Nhan để mặc hắn ôm trong chốc lát, lại nghĩ tới Minh Hiên, có chút lo lắng, vì thế đẩy hắn ra. “Vậy thôi anh đi về trước đi, chúng ta cũng không đi ra ngoài ăn cơm, Hiên Hiên không vui, em đi dỗ nó, nó không được bình thường, em sợ một lát nó lại không chịu ăn cơm chiều a.”

Nhâm Hạo nhìn ra cô lo lắng vì thế gật gật đầu, ở bên môi cô hôn trộm một cái, liền chào từ biệt rồi đi về.