Em Trai Quá Kiêu Ngạo

Chương 87: Đếm cừu




Minh Nhan do dự một chút nhưng vẫn ngoan ngoãn tiêu sái đi qua, cúi đầu đổi giọng. “Ông xã.”

“Ân.” Mạc Dịch Hiên giữ lấy thắt lưng của cô, ôm cô lên trên giường, bắt đầu giúp cô cởi quần áo.

“Ông xã, không được, cô ấy ở phòng bên cạnh sẽ nghe được.” Minh Nhan nhanh chóng kéo quần áo của mình lại, không cho hắn thực hiện được. Tuy rằng hiệu quả cách âm của phòng này cũng không tệ lắm, nhưng cô cũng không dám mạo hiểm.

“Vậy em kêu nhỏ giọng thôi.” Mạc Dịch Hiên không để ý sự phản đối của cô, cầm tay cô cố định lên đỉnh đầu, cuồng dã hôn lên môi cô, đêm nay cô đã chọc tức hắn, hắn phải hung hăng yêu cô để phát tiết hết tức giận trong lòng hắn.

“Ừ...... Ông xã...... xin anh, không được, chỗ này không có, không có ‘áo mưa nhỏ’.” Minh Nhan bắt đầu cầu xin tha thứ, mỗi lần hắn ở trên giường đều dùng sức như vậy, sao cô có thể kêu nhỏ giọng được, căn bản là không phải cô có thể khống chế được.

“Hừ, còn không phải tại em làm hại.” Không chịu trở về nhà. Mạc Dịch Hiên thật ra chỉ muốn thuận theo dục vọng của mình, không cần quan tâm gì mà thật tốt yêu cô, nhưng hiện tại cường địch đều đang ở xung quanh hắn, không thể để cô mang thai được, như vậy sẽ làm hắn phân tâm...... Ai, quên đi, nhẫn nhịn vậy.Mạc Dịch Hiên lại giữ lấy cô, hôn vài cái, rồi mới đứng dậy đến phòng tắm xả nước lạnh ra tắm.

Món nợ hại hắn phải tắm nước lạnh này, hắn sẽ trả lại cho lão nhân. Còn người phụ nữ họ Lưu kia, phải nhanh chóng đuổi cô ta đi, dám dụ dỗ làm Minh Nhan muốn vứt bỏ hắn, thật sự là tội không thể tha thứ, Mạc Dịch Hiên nheo hai mắt lại oán hận nghĩ.

Lúc Mạc Dịch Hiên tắm nước lạnh xong trở lại trên giường, Minh Nhan vẫn chưa ngủ. Cô thề là vì cảm động do sự quan tâm của hắn, thế nên phá lệ chủ động tiến sát vào trong lòng hắn, tay nhỏ bé còn thân mật ôm chặt thắt lưng hắn, cọ cọ ở ngực hắn rồi mới thỏa mãn ngủ.

Thân thể mềm mại của cô kề sát hắn, hơi thở ấm áp còn không ngừng thổi vào trong ngực hắn, làm hại dục hỏa mà hắn vừa mới bình ổn được lại bắt đầu rục rịch.

Muốn xoay người đem cô đặt ở dưới thân mà hung hăng yêu cô, lại không thể, muốn đẩy cô ra để bình ổn dục hỏa, lại luyến tiếc dịu dàng khó có được của cô.

“Thật sự là một tiểu yêu tinh.” Mạc Dịch Hiên bất đắc dĩ thở dài, chỉ có thể nhìn trần nhà mà bắt đầu đếm cừu.

“Một con, hai con, ba con...... tám ngàn tám trăm tám mươi tám, tám ngàn tám trăm tám mươi chín.......” Cũng không biết rốt cuộc đếm được bao nhiêu con, miễn cưỡng đến hơn nửa đêm, cuối cùng rốt cục cũng mơ mơ màng màng mà ngủ.

“Ông xã, ông xã.” Mạc Dịch Hiên bị một đôi bàn tay nhỏ bé dịu dàng đánh thức .

Thấy hắn mở to mắt, Minh Nhan mới nhỏ giọng nói. “Bọn em phải đi làm, nếu anh mệt cứ ngủ tiếp một lúc nữa, điểm tâm em hâm ở trong nồi, lát nữa anh thức dậy đừng quên ăn a.” Nói xong hôn ở môi hắn một cái.

Mặt ửng đỏ nói. “Cái đó, là hôn chào buổi sáng, em, em đi đây a.” Sau đó xoay người đi ra ngoài.

Mạc Dịch Hiên lấy tay đặt lên môi, bất giác mà nhếch khóe miệng lên, bà xã đại nhân chủ động hôn hắn, cảm giác này thật tuyệt, khiến hắn cảm thấy thần thanh khí sảng, ngay cả tức giận tối hôm qua cũng không cánh mà bay.

Hắn ngồi tại chỗ cười ngây ngô cả nửa ngày rồi mới đứng dậy đi vào phòng tắm rửa mặt.

Làm vệ sinh xong đi ra, mở tủ quần áo, thấy chỉ có bộ quần áo tối hôm qua hắn mặc nằm hỗn loạn giữa đám quần áo của Minh Nhan.

Lắc lắc đầu, bà xã đại nhân thật đúng là sơ ý a, cũng không chuẩn bị bộ quần áo khác cho hắn, chẳng lẽ còn để hắn mặc bộ quần áo ngày hôm qua sao.

Không có biện pháp, đành phải đi đến một gian phòng khác, lấy một bộ quần áo chưa từng mặc qua lần nào từ trong tủ quần áo ra mà mặc vào, may mắn, thời điểm lúc trước khi hắn ra đi, vẫn còn để lại vài bộ quần áo, hơn nữa dường như còn có thêm không ít bộ quần áo nữa, xem ra là cô gái nhỏ kia mua cho hắn, mua xong rồi lại không gửi sang, cô là muốn tra tấn ai a.

Bất đắc dĩ lắc đầu, đã sớm biết cô luôn ngốc nghếch, nếu không hắn cũng không cần phải yêu vất vả như vậy .

Lúc Mạc Dịch Hiên đến văn phòng, thì đã qua chín giờ, hắn quang minh chính đại đến muộn, bất quá không ai có lá gan chỉ trích tổng tài là đến muộn.

Mạc Dịch Hiên trở lại văn phòng chuyện đầu tiên chính là gọi điện thoại cho Lưu Vũ Trạch, sau khi điện thoại được nối, liền truyền đến giọng chân chó của Lưu Vũ Trạch. “Hiên lão đại, có việc gì cần giao phó cậu cứ việc nói, nhất định dù tôi có vượt lửa qua sông cũng không chối từ.”

“Cậu giúp tôi đem Lưu Hân Nam đi chỗ khác đi.” Mạc Dịch Hiên không để ý tới nịnh bợ của hắn mà trực tiếp ra lệnh, cô gái nhỏ họ Lưu kia cũng xem là một mỹ nữ, hẳn là hắn sẽ cảm thấy hứng thú rồi.

“Lão đại, tôi, trước đó tôi chỉ là nhiệt tình thập phần tăng vọt, không phải là hái hoa ngắt cỏ, thật mà, lão đại cậu phải tin tưởng tôi. Tôi trông vậy nhưng thật ra rất trong sạch.” Lưu Vũ Trạch gần như cầu xin mà nói. Chẳng qua hắn chỉ không cẩn thận đùa giỡn chị dâu có một lần, không tất yếu chỉnh hắn như vậy chứ.

“Vậy cậu cứ xem đây là công việc mà làm đi.” Khóe mắt Mạc Dịch Hiên hơi run rẩy, tên nhóc này chỉ biết phô trương, không làm được một việc chính đá

“Da, lão đại, cậu nói thật sao, không phải đang thử tôi đó chứ?” Lưu Vũ Trạch quả thực không thể tin những gì tai mình nghe được, lão đại mà lại cổ vũ hắn đi tán gái.

“Là thật, nhớ kỹ, cậu phải bám lấy cô ta khiến cô ta không có thời gian để kề cận chị dâu cậu, tốt nhất buổi tối cũng đừng trở về. Cứ như vậy đi.” Nói xong liền cúp điện thoại, cái công việc này đối với một hoa hoa công tử* như Lưu Vũ Trạch kia mà nói hẳn là rất dễ dàng rồi.

*hoa hoa công tử: ý chỉ đàn ông phong lưu, đa tình.

Vì lý do Mạc Dịch Hiên âm thầm bày mưu tính kế, nên từ hôm nay trở đi Lưu Hân Nam liền có hơn một cái đuôi, bất luận cô đi đến đâu Lưu Vũ Trạch cũng đi theo đến đó, hại kế hoạch muốn bảo hộ Minh Nhan thật tốt của cô cũng đi tong. Mỗi lần cô vừa muốn bắt cóc Minh Nhan, thì hắn lại đi đến quấy rối.

Mà thực rất trùng hợp là, cha mẹ Lưu Vũ Trạch cư nhiên là bạn cũ của cha cô, dưới sự ra lệnh của cha cô, cô cơ hồ là bị kéo đến nhà hắn ở, lý do là cha mẹ hắn muốn tận trách nhiệm của người chủ địa phương, chăm sóc con gái của cố nhân một chút. Không có biện pháp chống lại lệnh cha, cô chỉ có thể rưng rưng cáo biệt Minh Nhan.

“Minh Nhan, mấy ngày nữa tôi sẽ đến thăm cô nga, cô đừng buồn quá, tôi sẽ thường xuyên gọi điện thoại cho cô, cô phải bảo trọng nga.” Lưu Hân Nam cẩn thận dặn dò, lưu luyến không rời mà nói lời từ biệt với Minh Nhan.

“Ừ, hẹn gặp lại, cô cũng bảo trọng.” Mặt Minh Nhan đầy hắc tuyến, ban ngày vẫn có thể gặp mặt ở công ty, làm gì cứ như sinh ly tử biệt vậy, không cần phải khoa trương như vậy chứ.

Lưu Vũ Trạch đứng ở một bên mà trên trán cũng đầy hắc tuyến, cô gái này xinh đẹp thì có xinh đẹp, chỉ là so về phô trương còn phô trương hơn cả hắn, nếu không vì Hiên lão đại ra lệnh, hắn căn bản là mặc kệ cô ta.

Tiễn bước Lưu Hân Nam xong, Minh Nhan cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, rốt cục không cần lén lút như vậy nữa rồi, cứ giống như là cẩu nam nữ yêu đương vụng trộm vậy, phải biết rằng bọn họ là quan hệ nam nữ bình thường

“Ông xã, anh đi ra được rồi, cô ấy đi rồi.” Minh Nhan đóng cửa lại, hô to về phía phòng ngủ của cô, dạo này cô kêu ông xã có vẻ quen rồi.

“Tới liền.” Mạc Dịch Hiên với tâm tình tốt đáp lại, rốt cục cái cô gái đáng ghét kia cũng đi rồi.