Em Trai Quá Kiêu Ngạo

Chương 99: Phá băng (4)




Kích tình đi qua, Minh Hiên ôm chặt cô từ sau lưng, thâm tình ở bên tai cô nói. “Nhan Nhan, anh yêu em, đừng rời anh mà đi nữa.”

Minh Nhan nhắm mắt lại, hừ nhẹ một tiếng lười biếng đáp. “Vậy phải xem biểu hiện của anh đã.”

Minh Hiên dịu dàng hôn vành tai cô, sủng nịnh nói. “Yên tâm, anh sẽ biểu hiện thật tốt.” Nói xong, cỗ dục vọng vừa mới dịu đi nay lại rục rịch bùng phát.

Minh Nhan nhận thấy phía sau lưng khác thường, hết sức kinh ngạc, nhanh chóng mở mắt, ra tiếng ngăn cản hắn công thành đoạt đất. “Dừng, không phải em bảo anh biểu hiện thật tốt ở trên giường, anh mà còn làm gì nữa thì ngày mai tiếp tục ngủ ở sô pha đi.”

Cô cũng không quên thể lực khủng bố của hắn, xem tình huống thân thể hiện tại của cô có lẽ không thể chịu được hắn kích tình quá nhiều.

Minh Hiên xấu hổ gắng gượng, cảm thấy thân thể chưa thỏa mãn, vì thế cầu xin nói. “Nhan Nhan, một lần cuối cùng thôi, chỉ một lần cuối cùng nữa, được không? Chúng ta đã một tháng không có làm, chỉ làm một lần anh vẫn chưa đủ no.”

“Anh chưa đủ no thì đi tìm người khác đi, em không có khí lực hầu hạ anh.” Minh Nhan tức giận nói. Trong bụng cô hiện tại đang mang cục cưng, từ một tháng trước, lúc cô té xỉu ở trên đường, được đưa về ngôi nhà lớn của họ Mạc, khi khám tổng quát thì mới phát hiện.

Cục cưng đang trong thời kì yếu ớt, nếu không nể tình hắn phải “nhịn” thật sự vất vả thì dù hắn có chạm vào một chút cô cũng không đồng ý, không ngờ người này được một tấc lại muốn tiến một thước [Thổ Lung Heo: được voi đòi Hai Bà Trưng ^^], một lần không đủ còn muốn lần thứ hai.

Cảm giác được người phía sau hơi khựng lại một chút, lập tức đem dục vọng rút đi. Đồng thời bên tai truyền đến giọng nói lạnh lùng của hắn. “Tư Đồ Minh Nhan, anh hy vọng đây là lần cuối cùng anh nghe được những lời này, nếu không anh sẽ dạy dỗ em tốt một chút. Nếu em tức giận, em trừng phạt anh như thế nào là tùy em, chỉ là không thể đem loại lời nói này tùy tiện nói ra miệng, có nghe không?

“Biết rồi.” Minh Nhan có thể cảm giác được rõ ràng là Hiên Hiên tức giận, cũng hiểu được lời nói của mình quả thật có hơi quá đáng, vì thế không tình nguyện mà trả lời.

“Ân, nếu mệt mỏi rồi thì ngủ ngon đi, anh không chạm vào em đâu.” Nghe được cô yếu thế, giọng điệu của Minh Hiên cũng dịu xuống, một lần nữa kéo cô vào trong lòng mà nói.

“Ân.” Quả thật Minh Nhan cũng có chút mệt mỏi, ưm một tiếng, ở trong lòng hắn tìm một vị trí thoải mái, nặng nề mà ngủ.

Minh Hiên dịu dàng nhìn chăm chú vào khuôn mặt đang ngủ của cô, thấp giọng nỉ non nói. “Nhan Nhan, đấy không phải nói rõ em cũng có một chút yêu thương anh sao. Một chút là được rồi, chỉ cần một chút là được rồi, anh sẽ bồi đắp thêm vào, trăm ngàn lần không được rời anh mà đi nữa, em bảo anh làm cái gì cũng được, chỉ cần em đừng rời anh đi nữa ......”

Một đêm thao thức, mãi đến khi trời gần sáng Minh Hiên mới nặng nề chìm vào giấc ngủ.

Được vài tiếng đồng hồ, lại bị một tiếng thét chói tai đánh thức. “A .....”

“Làm sao vậy?” Minh Hiên không rõ chuyện gì xảy ra mà ngồi dậy.