Em Yêu, Gặp Nhau Trên Giường Nhé!

Chương 5-2





Trừng to mắt mà nhìn Quý Thư Nhan, thư ký Tề không ngờ cô ấy sẽ hào phóng như vậy, đành phải nhắm mắt uống rượu còn dư lại trong ly, "Tửu lượng của trợ lí Tiểu Nhan thật tốt."

"Cũng được." Cầm chai rượu lên rót đầy ly rượu lần nữa, Quý Thư Nhan cũng không biết rốt cuộc tại sao mình không vui như vậy, chỉ im lặng uống rượu.

Cô hối hận khi tới tham gia họp mặt, thay vì đến bên này nhìn Hứa Tri Hằng và người phụ nữ khác trêu ghẹo, còn không bằng mình uống rượu ở trong nhà.

Đợi đến khi Quý Thư Nhan uống ly rượu thứ ba, rốt cuộc Hứa Tri Hằng ý thức được mình nhất thời cười giỡn chọc giận cô nhóc này, vội vàng ngăn cản, "Nhan Nhan, tửu lượng của em không tốt, đừng uống nữa."

"Ai nói, khi em ở nước ngoài từng rèn luyện, đã rất khá." Vài ly rượu xuống bụng đã cảm thấy trước mắt hơi mông lung, Quý Thư Nhan cứng rắn chống đỡ không chịu thừa nhận thất bại, "Không tin hai chúng ta uống."

Nhìn tay thon đưa đến trước mặt mình, Hứa Tri Hằng cười khổ, quả nhiên cười giỡn đã làm lớn chuyện rồi, anh cũng chỉ muốn trêu chọc cô nhóc này, sao lại giày vò cô say, còn nói mình đi ra ngoài mấy năm nên tửu lượng tốt lên, anh thấy vẫn còn hỏng bét, ba ly đã ngã.

Một tay nắm hông của Quý Thư Nhan, một tay khó khăn cầm chìa khóa mở cửa, còn phải chú ý cô giãy dụa ngã xuống trên mặt đất, Hứa Tri Hằng bất đắc dĩ cười khổ, "Nhan Nhan, sắp đến nhà rồi, chờ chút nữa ngủ tiếp."

Nếu như sớm biết dáng vẻ say của cô nhóc này còn tệ hại như vậy, anh cũng sẽ không để mặc cho cô say khướt ở buổi họp mặt.

Thật vất vả ôm người vào trong nhà rồi đặt nằm ở trên giường, Hứa Tri Hằng lại bưng nước tới đút cho cô uống, lúc này mới an tâm ngồi xuống, nhìn bóng dáng lăn qua lăn lại ở trên giường, cười khổ một hồi.

"Em muốn về nhà, em muốn về nhà, đây không phải là nhà em." Quý Thư Nhan say rượu chỉ cảm thấy trước mắt hoàn toàn mơ hồ, chỉ có một bóng dáng quen thuộc ngồi ở bên cạnh, liền dứt khoát đứng dậy nhào qua, cau mày ồn ào.

Nhất thời không đề phòng nên thiếu chút nữa bị cô làm ngã xuống đất, Hứa Tri Hằng dở khóc dở cười, chỉ có thể dụ dỗ cô giống như trước đây: "Chính là chỗ này, em ngoan ngoãn không nên lộn xộn nữa, ngủ đi."

"Không buồn ngủ, uống rượu." Người uống rượu say không có lý trí, Quý Thư Nhan bò dậy, vừa cười lại ầm ĩ chạy chỗ khác.

Hứa Tri Hằng bất đắc dĩ tiến lên ôm cô vào lòng an ủi: "Ngày mai chúng ta lại uống rượu, lên giường ngủ có được hay không?"

"Không được, em không say." Gạt giày của mình vứt qua một bên, Quý Thư Nhan nhất quyết không buông tha dựa vào trên người anh, "Em không say, anh nhìn một chút, em không say."

"Em say, ngoan."

"Không say." Bóng dáng trước mắt trở nên càng ngày càng nhiều, Quý Thư Nhan xoa xoa mắt thật mạnh, lại cười khúc khích , "Em thật sự say, nếu không tại sao có thể nằm mơ thấy anh?"

"Quỷ say nhỏ, em còn biết anh là ai." Tức giận bóp bên má cô một cái, Hứa Tri Hằng đưa mắt nhìn Quý Thư Nhan gần trong gang tấc, ánh mắt thật lâu không thể rời đi.

Trong thoáng chốc tất cả giống như trở lại đêm của ba năm trước đây, một màn trước mắt và một đêm kia giống nhau như thế, khiến cho anh gần như muốn nghi ngờ mình cũng đang ở trong mộng.

Gò má của Quý Thư Nhan lộ ra màu đỏ, trong mắt mơ màng phản chiếu hình bóng của mình, bởi vì bất mãn mà cô bĩu môi, cúi đầu lầu bầu một câu, Hứa Tri Hằng cũng mất hồn bởi cảnh đẹp trước mặt.

"Nhan Nhan, em nói cái gì?"

"Em không say."

"Được, em không say."

Quỳ gối trên giường, Quý Thư Nhan đột nhiên bưng lấy mặt của Hứa Tri Hằng, cười ha ha nói: "Anh Tri Hằng, hôn em."

Không dám tin yêu cầu mình nghe được, Hứa Tri Hằng đưa mắt nhìn cô, "Nhan Nhan, em vừa mới nói cái gì?"

"Hôn em hôn em hôn em, anh Tri Hằng, em muốn anh hôn em."

"Nhan Nhan. . . . . ." Lẩm bẩm gọi tên của cô, Hứa Tri Hằng giật mình, nhìn cô nhóc khép chặt đôi mắt mà đi tới, trong đầu đột nhiên trống rỗng.

Tay run rẩy chậm rãi vuốt ve bên má cô, nghĩ tới chờ đợi và nhớ nhung những năm này, rốt cuộc không kiềm chế được gấp gáp trong lòng, trong nháy mắt hôn lên môi, vui mừng giấu kín ở đáy lòng hoàn toàn bộc phát ra ngoài.

Trằn trọc mút môi, gương mặt của cô, Hứa Tri Hằng ném toàn bộ nhiệt tình của mình vào nụ hôn này, bá đạo đòi lấy ngọt ngào của cô, lại không cảm thấy thân thể trong ngực cứng ngắc lại ở thời điểm hôn môi.

Toàn thân bị người ép ở trong ngực, Quý Thư Nhan nửa tỉnh nửa say có loại kích động nhảy dựng lên . . . . . . Cô và Hứa Tri Hằng lại hôn môi, còn là mình yêu cầu, sao. . . . . . Tại sao có thể như vậy. . . . . .

Cô nên làm cái gì, lập tức tỉnh táo lại hay là tiếp tục giả say? Quý Thư Nhan rối rắm trong lòng.

Trên thực tế, tối nay cô thật sự uống nhiều rượu, nếu theo tửu lượng của cô khi hai mươi tuổi, vào lúc này đã sớm say đến bất tỉnh nhân sự, nhưng mấy năm ở nước ngoài, khi phiền lòng sẽ đi quán bar với bạn bè, cũng luyện được không dễ dàng say khướt như vậy, nhiều lắm là có trạng thái nửa tỉnh nửa say.

Về phần thời điểm cô giả say ở buổi họp mặt, còn không phải là bởi vì càng ngày càng nhiều phụ nữ vây bên cạnh Hứa Tri Hằng ư, cô nhìn không vừa mắt, nên dứt khoát mượn say rượu để mang Hứa Tri Hằng đi.

Yêu cầu Hứa Tri Hằng hôn mình, cũng là nghĩ đến hình ảnh Hứa Tri Hằng và người phụ nữ khác cùng đùa giỡn, mới nhất thời giận dỗi nói ra những lời này, nhưng, cô thật sự không ngờ chuyện sẽ biến thành tình hình trước mắt.

Cánh tay vòng quanh ở thắt lưng của Quý Thư Nhan, Hứa Tri Hằng hôn càng ngày càng cuồng nhiệt, lúc này hai người dây dưa đã ngã lên giường.

"Nhan Nhan, Nhan Nhan. . . . . ." Nhẹ giọng nỉ non tên của cô, trong đôi mắt Hứa Tri Hằng tràn ngập dịu dàng.

Nghe âm thanh khàn khàn của anh, toàn thân Quý Thư Nhan giống như chạy trốn một luồng điện, trí nhớ ở chỗ sâu trong óc xông lên từng chút từng chút, một đêm kia, cô cũng lờ mờ tựa vào trong lòng người đàn ông này như thế, tuỳ tiện đòi lấy.

Lúc ấy cô thật sự say sao? Quý Thư Nhan cười khổ, nếu như một người say khướt, còn có thể nhớ rõ ràng tất cả mọi chuyện, vậy làm sao có thể coi là uống rượu say, cho nên thoái thác mình say khướt, bất tỉnh nhân sự, cũng chỉ là không tìm được lý do đối mặt mà thôi.

Ba năm sau, hôm nay chuyện này trình diễn lần nữa, mình lại lựa chọn như thế nào?

Trong lúc Quý Thư Nhan nửa tỉnh nửa say vẫn còn đang do dự, thân thể Hứa Tri Hằng cũng đã hoàn toàn bị dục vọng thiêu đốt, anh mạnh mẽ đè nén tình dục, dựa vào lý trí cuối cùng đang giãy dụa, "Nhan Nhan, anh nên làm như thế nào?"

Nhẹ nhàng nói một câu, lại giống như một tia sáng lóng lánh ở trong đầu của cô.

Giọng điệu của anh rất khổ sở, là bởi vì mình sao?

Quý Thư Nhan xinh đẹp mở mắt ra liếc mắt nhìn người đàn ông gần trong gang tấc, lông mày rậm, mũi thẳng tắp, đôi mắt vốn quen thuộc thế nhưng lúc này bởi vì bị hành hạ mà khép chặt.

Nhìn tất cả, trước mắt Quý Thư Nhan càng ngày càng lờ mờ, toàn thân đều vùi lấp ở trong mê muội. . . . . . Ông trời, rốt cuộc cô đang suy nghĩ gì, tại sao đáy lòng đột nhiên bắt đầu mong đợi anh hôn mãnh liệt, giống như đã từng cam tâm tình nguyện mặc cho anh chiếm đoạt thân thể của mình.

Nhưng, tất cả đây đều không quan trọng, Quý Thư Nhan chỉ biết mình muốn tiếp tục, bất kể là bởi vì lí do gì, cô đột nhiên không muốn biết rõ ràng, cứ như vậy là tốt rồi, trong lòng muốn người đàn ông này, phải có được anh.

Nghĩ tới đây, rối rắm lúc trước cũng trở nên không quan trọng, Quý Thư Nhan nhắm mắt lại, không chút do dự hôn lên.

"Nhan. . . . . ." Tiếng gọi tên của anh bị ngăn ở trong cổ họng, Hứa Tri Hằng không ngờ Quý Thư Nhan sẽ chủ động như vậy, không đợi anh suy nghĩ cái gì, tình dục đã như ngọn lửa cháy lan ra đồng cỏ, cũng không khống chế nổi nữa.

Được cô chủ động dụ dỗ, Hứa Tri Hằng càn rỡ mút môi của cô, ngón tay trượt vào trong quần áo cô.

Toàn thân đều không có sức té ở dưới thân thể của anh, Quý Thư Nhan không có sức lực ngăn cản, cánh tay quấn vòng quanh anh cổ.

Ngón tay di chuyển ở trên thân thể mềm mại ấm áp, lưỡi linh hoạt của Hứa Tri Hằng cũng dây dưa ở môi Quý Thư Nhan, đầu ngón tay trượt mấy cái ở trên bụng cô, Quý Thư Nhan than nhẹ một tiếng, Hứa Tri Hằng đã nhân cơ hội xâm nhập vào chỗ sâu nhất, lưỡi linh hoạt quấn lấy lưỡi của Quý Thư Nhan cùng múa, nước miếng trong suốt theo khóe môi chảy xuống, hình ảnh dâm mỹ làm cho huyết mạch người ta sôi sục.

Từ đầu tới cuối Quý Thư Nhan cũng chỉ có một người đàn ông là Hứa Tri Hằng, phương diện tình dục non nớt nên cô đâu chịu được trêu đùa, chỉ vuốt ve mấy cái, thân thể của cô đã như bị lửa thiêu đốt, khẽ ngâm nga.

Âm thanh nũng nịu tận xương này, lý trí và tình cảm của Hứa Tri Hằng đều bị khiêu chiến, anh khàn khàn thở dài, "Nhan Nhan, yêu tinh này, say cũng có thể giày vò như vậy."

Tiếng nói vừa dứt, hai tay của anh giữ hai chân của cô lại, nhẹ nhàng tách ra, để cho thân thể mình vùi lấp ở giữa hai chân của cô.

Động tác xảy ra bất ngờ khiến Quý Thư Nhan hoảng hốt, một vật cứng cũng không hề che giấu để ở giữa hai chân của mình, cô nửa tỉnh nửa say chỉ có thể dựa sát vào thân thể bên cạnh, một tiếng "Anh Tri Hằng" mang theo âm rung không bị khống chế mà gọi ra.

Chỉ có điều sau khi hô xong thì cô càng hoảng hốt hơn, nếu như Hứa Tri Hằng phát hiện cô cũng không say đến lợi hại như vậy, mà là cố ý dụ dỗ anh, mình nên giải thích thế nào. . . . . . Cô xấu hổ để đầu ở ngực anh, Hứa Tri Hằng đã từ từ ngừng động tác lại.

Một tiếng anh Tri Hằng kia giống như một ma chú trói anh lại, toàn thân lập tức lạnh lẽo, như rơi vào hầm băng. . . . . . Nhìn Quý Thư Nhan co ro phía dưới, quần áo thì xốc xếch, Hứa Tri Hằng hận không thể đánh chính mình một trận.

Anh làm cái gì, ở thời điểm Nhan Nhan say khướt, chỉ vì một câu "hôn cô" nói ra lúc thần trí mơ hồ, liền chiếm đoạt thân thể của cô, đây chính là tình yêu vẫn mong đợi sao?

Hứa Tri Hằng nở nụ cười khổ, nếu như tình yêu nhiều năm như vậy chỉ là vì thỏa mãn dục vọng của mình, vậy tình cảm của anh cũng quá kinh khủng, thậm chí ích kỉ hơn so với người đàn ông có dục vọng trần trụi.

Mượn danh nghĩa tình yêu tổn thương người khác, sẽ chỉ làm người khác chán ghét, anh muốn lấy được lòng của Quý Thư Nhan, mà không phải thừa dịp cô say trong mộng mà cướp lấy thân thể của cô.

Cúi đầu liếc mắt nhìn Quý Thư Nhan đóng chặt hai mắt, Hứa Tri Hằng kéo chăn mỏng ở bên cạnh sang đắp lên cho cô, thở thật dài, "Anh đang làm cái gì đây, anh không thể bỉ ổi chiếm đoạt em như vậy."

Dục vọng khiến cho thân thể anh giống như bị bắt lửa, thế nhưng anh lại chỉ có thể nhìn cô gái mến yêu khổ sở giãy giụa, sau đó bắt đầu khinh nhờn trêu chọc Quý Thư Nhan ở nhà trong buổi họp, nếu như cô không uống say, tất cả chuyện này cũng sẽ không xảy ra.

Nằm ở bên kia giường, thân thể Hứa Tri Hằng bình tĩnh một chút mới đứng dậy, khom lưng đặt Quý Thư Nhan nằm xong, lại lau mặt cho cô, lúc này mới cười khổ đứng dậy trở lại trên ghế sa lon ở bên ngoài.

Một đêm này, tốt nhất anh vẫn nên đợi ở bên ngoài chăm sóc cô đi, bằng không cũng không có nghị lực bảo đảm không hề chiếm đoạt thân thể của cô lần nữa.

Hứa Tri Hằng ngã ở trên ghế sa lon, thân thể hưng phấn làm cho anh khó có thể ngủ, mà Quý Thư Nhan trong phòng ngủ, cũng chậm rãi mở mắt.

Tại sao anh Tri Hằngphải dừng lại, anh nói không thể tổn thương mình, là vì đau lòng sao?

Nghĩ tới nghĩ lui chỉ có đáp án này có thể làm cho cô vui vẻ, vì vậy Quý Thư Nhan mơ màng mà thỏa mãn, men say rất nhanh xông tới, cô từ từ lọt vào giấc ngủ mê man, trên mặt mang nụ cười thỏa mãn.

Mà trên ghế sa lon ở phòng khách, cả đêm Hứa Tri Hằng chưa chợp mắt.

Anh muốn lấy được Quý Thư Nhan, từ mười chín tuổi cũng biết mình thích cô nhóc này, nhưng anh vẫn không dám hành động thiếu suy nghĩ, bởi vì sợ cô sẽ chạy trốn, sẽ biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, cứ im lặng nhẫn nại như vậy, gần như sắp điên cuồng.

Nghĩ đến bên cạnh mình không phải là chưa từng xuất hiện người phụ nữ khác, đáng tiếc, mỗi một lần thử yêu người khác, chỉ có thể bất đắc dĩ phát hiện tất cả mọi người đều không thay thế được Nhan Nhan.

Tình cảm này giống như ngọn lửa mong được bung ra, nhưng đành phải nhẫn nại, chờ đợi cô lớn lên yêu mình, anh tự nhận thức luôn luôn làm rất tốt điểm này, nếu như không có một đêm kia. . . . . . Anh đứng ở dưới chỗ ngồi quầy bar, mắt gần như si mê nhìn bóng dáng diêm dúa lòe loẹt trên sàn nhảy, đẹp như vậy, quyến rũ lòng của mỗi một người đàn ông.

Nhìn đám đàn ông ồn ào trầm trồ khen ngợi dưới bàn, Hứa Tri Hằng cũng không đè nén được sự phẫn nộ nữa, Nhan Nhan là của anh, nhất định không cho phép bất kỳ kẻ nào khinh nhờn.

Rốt cuộc, anh vẫn đi lên trước muốn dẫn cô rời đi, lại không nghĩ rằng một đêm kia ham muốn như lửa đốt, đã xảy ra thì không thể ngăn cản. Giây phút Nhan Nhan nằm ở dưới người anh rồi bị chiếm giữ, rốt cuộc sâu trong đáy lòng đạt được thỏa mãn, giống như thu được vật báu mơ ước đã lâu về trong túi, toàn thân đều vui sướng.

Nhan Nhan say trong mộng đẹp như thế, mắt say mơ màng đưa mắt nhìn anh, từng tiếng ngâm nga gọi tên của anh, trong một khắc kia, Hứa Tri Hằng tự cho là khống chế lý trí rất tốt hoàn toàn mất khống chế, mặc cho ái dục nắm trong tay lần lượt đoạt lấy cô. . . . . .

Anh không hối hận, chưa bao giờ hối hận một lần điên cuồng kia của mình, mặc dù Quý Thư Nhan lựa chọn trốn tránh, chính miệng nói ghét anh, Hứa Tri Hằng cũng chưa từng hối hận, anh chỉ im lặng chịu đựng tất cả.

Anh yêu Quý Thư Nhan, nhưng đây cũng không có nghĩa là anh có quyền trói buộc cô gái này cả đời, nếu như cô thật sự ghét anh muốn rời đi, cũng chỉ có thể giúp đỡ cô đạt được mong ước, chỉ có điều chuyện này cũng không có nghĩa là Hứa Tri Hằng buông tha, anh chỉ cảm thấy mình còn chưa đủ tốt, không có tư cách nắm giữ lòng của cô.

Nhớ khi đó Tằng Viễn nói với anh: "Sao cô ấy lại chán ghét cậu, trừ người nhà ra thì cậu là người thân cận nhất của cô ấy, chỉ có điều cậu còn chưa đủ hoàn mỹ, hoàn mỹ đến mức cô ấy phát hiện mình đã yêu cậu."

Chính là bắt đầu từ một giây kia, rốt cuộc Hứa Tri Hằng tỉnh ngộ, đúng vậy, Nhan Nhan sao em lại chán ghét anh, nếu quả thật là như vậy, sẽ không thích đi theo phía sau của anh, sẽ không cười gọi anh là anh Tri Hằng . . . . . . Có lẽ, chỉ là em còn chưa tìm được lý do yêu anh.

Chính là bắt đầu từ khi đó, sau khi Quý Thư Nhan rời đi, anh hoàn toàn đắm mình trong trong công việc, liều mạng phát triển sự nghiệp của mình, thật may là trời không phụ người có lòng, anh thành công, mặc dù tình hình bây giờ cũng không thể khiến cho anh thỏa mãn, nhưng anh đã tìm được dũng khí.

Vì lấy được lòng của Quý Thư Nhan, thử thu hồi tất cả tài năng, thay đổi tất cả của mình, Hứa Tri Hằng tự nói với mình, anh sẽ không lỗ mãng ngu ngốc giống như trước kia, anh muốn dùng một trái tim mới tinh của mình để nắm giữ cô gái này.

Mà bây giờ, Quý Thư Nhan trở lại, anh cũng không còn là thiếu niên thô lỗ kiêu ngạo lúc trước nữa, cho nên Nhan Nhan, em cũng không thể chỉ nhớ rõ anh trêu chọc em, lại quên anh vừa nhìn thấy người khác ức hiếp em, đánh nhau vì em rồi bị người ta đánh thành đầu heo; không thể quên anh lo lắng em đi đường ban đêm, mỗi ngày cố ý cùng về muộn với em; không thể quên anh thay đổi bản thân là vì em. . . . . .

Anh cũng sẽ không quên một đêm kia, em từng nói, thật ra thì, em cũng hơi thích anh.